Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại GẠO NẤU THÀNH CƠM Chương 1 GẠO NẤU THÀNH CƠM

Chương 1 GẠO NẤU THÀNH CƠM

2:19 chiều – 19/12/2024

Tiểu công tử của phủ thừa tướng, Phó Kiến Trì,  bị ta “nấu” rồi.

Chính là kiểu gạo sống nấu thành cơm chín ấy.

Nghe nói Thừa tướng nổi trận lôi đình, lần đầu tiên dùng gia pháp với hắn.

Ta sợ hãi không thôi, sai người kéo bảy, tám rương sính lễ đặt trước cửa phủ Thừa tướng.

“Là ta đã làm ô uế Phó Kiến Trì! Ta hủy hoại sự trong sạch của hắn! Ta nhất định cưới hắn!”

Phó Kiến Trì lạnh nhạt đáp:

 “… Có khi nào, bọn họ vốn dĩ còn chưa biết chuyện đó không?”

1

Lúc tỉnh dậy, toàn thân ta đau nhức, tựa như bị xe cán qua.

Nhìn y phục tán loạn trên giường, ta ngẩn người.

Ánh mắt chạm vào một chiếc áo dài màu nguyệt sắc, ta khẽ nhíu mày, cảm giác có chút quen mắt.

Bỗng bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng: 

“Tỉnh rồi?”

Ta gần như cứng ngắc quay đầu, nhìn người nằm bên cạnh trên giường, trong lòng hoàn toàn sụp đổ.

Phó Kiến Trì.

Tiểu công tử của phủ Thừa tướng, người mang phong thái như ánh trăng sáng vằng vặc, lại cao ngạo lạnh nhạt.

Cũng là người mà ta, Chúc Quân An, trời không sợ, đất không sợ, nhưng lại không dám đắc tội nhất.

Ta run run hỏi:

 “Chúng ta… không xảy ra chuyện gì chứ?”

Phó Kiến Trì nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng:

 “Không có, Chúc tiểu thư chỉ là lột đồ của ta, ép ta kể chuyện trước khi ngủ thôi.”

Tim ta như ngừng một nhịp, cố nặn ra nụ cười gượng gạo:

 “Thật… thật vậy sao?”

Phó Kiến Trì: “…”

Một lát sau, hắn thở dài, bất đắc dĩ: 

“Chúc Quân An, ngươi có phải bị ngốc không?”

Ta ngay thẳng đáp:

 “Không hẳn, nhưng chẳng phải ngươi… bất lực sao?”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt Phó Kiến Trì cứng đờ, ta cũng sững sờ.

Aaaaa! Ta vừa nói gì thế này!

Nuốt nước bọt, ta vội ho khan một tiếng, lúng túng chữa lời: 

“Ta… ta không có ý đó… Ý ta là ngươi rất lợi hại… À không, ta…”

Cuối cùng, ta lặng lẽ ngậm miệng.

Phó Kiến Trì nhìn ta, biểu cảm vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng vành tai đã ửng đỏ.

“Hài lòng rồi…”

 Hắn dừng lại, bỗng nhiên im lặng.

Ta quýnh lên: 

“Phó Kiến Trì, ngươi yên tâm, ta Chúc Quân An tuy không phải chính nhân quân tử gì, nhưng cũng biết cưỡng ép không có kết quả tốt. Việc này chúng ta cứ xem như chưa từng xảy ra!”

Phó Kiến Trì sững sờ.

Hắn nhìn ta hồi lâu, rồi cười nhạt tự giễu:

 “Ta sinh ra đã yếu ớt, Chúc tiểu thư không coi trọng cũng là chuyện đương nhiên.”

Nói xong, hắn không thèm để ý đến ta, nhặt áo dài nguyệt sắc mặc vào, rồi bước nhanh rời khỏi phòng.

“Xuân Chi, ngươi đi dò la xem gần đây Phó Kiến Trì có tin tức gì không.”

Buổi chiều, Xuân Chi chạy về, vẻ mặt hốt hoảng.

“Tiểu thư, Phó công tử không biết phạm phải chuyện gì, làm Thừa tướng nổi trận lôi đình, nghe nói còn bị dùng gia pháp!”

Ta sững người.

Hỏng rồi, tức giận như vậy chắc chắn là chuyện đã bại lộ!

Chúc Quân An ơi là Chúc Quân An, ngươi chọc ai không chọc, lại đi chọc phải Phó Kiến Trì lạnh lùng cao ngạo nhất phủ Thừa tướng!

Phủ Thừa tướng gia pháp nghiêm khắc, Phó Kiến Trì lại là người đoan chính tự giữ mình. Giờ hắn lại bị ta cưỡng ép, e rằng Thừa tướng thật sự sẽ đánh gãy chân hắn!

Cho dù nhặt lại được một mạng, Phó Kiến Trì chắc cũng hổ thẹn đến mức thắt cổ tự vẫn mất thôi.

Ta thở dài một hơi, trong lòng chần chừ mãi không yên.

Nhớ đến dáng vẻ cô độc của Phó Kiến Trì lúc sáng, cuối cùng ta cắn răng hạ quyết tâm.

“Xuân Chi! Đi kho lấy mấy món lễ vật quý giá… Thôi, gọi người mang vài cái rương lại đây, ta tự chọn!”

Gỗ trầm hương thượng hạng, bỏ vào!

Vòng tay vàng khảm trân châu, bỏ vào!

Hồng phỉ thúy châu lệ đính tai, bỏ vào!

Cứ thế thu xếp hơn mười chiếc rương, ta dẫn theo một đoàn người oai vệ thẳng tiến đến phủ Thừa tướng. Đem mười mấy chiếc rương buộc lụa đỏ đặt ngay trước cửa lớn.

Người qua kẻ lại trên phố thấy vậy, đều tò mò dừng chân, có kẻ thì thầm bàn tán.

Ta hướng về tiểu tư giữ cửa, mở lời:

“Làm phiền thông báo một tiếng, nói ta đến…”

Ngừng một chút, ta cắn răng nói tiếp:

“Ta đến cầu thân!”

Lời vừa dứt, cửa lớn liền mở ra.

Phó Kiến Trì đứng một bên, thân hình cao mà gầy, bộ trường bào màu thanh lam càng tôn thêm vẻ thanh lãnh, đôi môi nhợt nhạt, trông y như một mỹ nhân bệnh tật yếu ớt khiến người ta xót xa.

Thừa tướng Phó đứng kế bên, mặt mày âm trầm, tay cầm một chiếc roi.

Một người như sói dữ, một kẻ như nàng Lọ Lem bạc mệnh.

Máu huyết trong ta bỗng dưng dâng trào, vội chạy đến chắn trước người Phó Kiến Trì: 

“Là ta đã làm ô uế Phó Kiến Trì! Là ta hủy hoại sự trong sạch của hắn! Ta nhất định sẽ cưới hắn! Muốn đánh thì đánh ta đây này!”

Khí thế hào hùng, nghĩa khí tận trời, ta lại quay đầu nhìn Phó Kiến Trì, vỗ ngực bày tỏ lòng tin: 

“Ngươi yên tâm, ta không cố ý… nhưng ta sẽ chịu trách nhiệm! Sính lễ đều đã mang tới, đặt cả ở cửa rồi, không đủ thì ta bổ sung!”

Ngừng một lát, ta có chút chột dạ, rồi nói tiếp: 

“Dù sao thì…”

Nhắm mắt lại, ta cắn răng nói:

 “Dù sao ta nhất định phải cưới Phó Kiến Trì !”

Giờ khắc ấy, kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

Phó Thừa tướng vẻ mặt kinh ngạc, đám nha hoàn bên cạnh cũng lộ rõ vẻ chấn động, cứ như vừa nghe được một bí mật kinh thiên động địa.

Hồi lâu, Thừa tướng trầm giọng hỏi:

“Ngươi… vừa nói gì?”

Lúc này ta mới giật mình, lời của Phó Kiến Trì lập tức vang lên sau lưng, giọng nói phảng phất ý cười khó nắm bắt:

 “… Ngươi có nghĩ đến khả năng, là bọn họ vốn chưa hề biết gì về chuyện kia không?”

2

Chuyện ta náo loạn một trận, tin tức Phó Kiến Trì bị ta làm ô uế đã lan truyền khắp Phó gia từ trên xuống dưới.

May thay Phó phủ gia phong nghiêm minh, đám hạ nhân không dám nói năng bừa bãi sau khi được trấn an.

Thế nhưng…

“Ngươi có biết bây giờ Kinh thành đồn đãi thế nào về ngươi không?!”

Chúc Khánh An ngậm một cọng cỏ, cười khẩy một tiếng: 

“Lưu manh nữ tử, cường cưỡng dân nam, Chúc Quân An, ngươi xem ngươi đi, có còn chút nữ nhi gia nào đâu?”

Hắn nhả cọng cỏ ra, đảo mắt xem thường: 

“Được lắm, nhìn trúng Phó Kiến Trì cũng thôi đi, thế mà ngươi còn ngang nhiên đến cửa cầu thân! Ngươi có biết cái gì gọi là giữ ý tứ không?”

Ta chột dạ gãi mũi, nhưng vẫn gân cổ cãi lại: 

“Giữ ý tứ thì có ích gì? Ta xem ngươi sau này có lấy nổi vợ hay không nữa!”

“Bổn thiếu gia phong lưu…”

“Chúc Khánh An!”

Một giọng nói vang lên, Chúc Thanh Sơn chậm rãi bước tới, vuốt vuốt chòm râu dài.

“Hỗn hào với tỷ tỷ như vậy còn ra thể thống gì!”

Hắn quay sang ta, ôn tồn nói: 

“Con gái à, việc này cha đã nghe nói rồi, cha hỏi con, con thực lòng thích tên Phó Kiến Trì đó sao?”

Chúc Khánh An hừ lạnh một tiếng: 

“Nàng thích thì đã sao? Lỡ như Phó Kiến Trì không thèm đoái hoài thì làm thế nào?”

Chúc Thanh Sơn trợn mắt quát lớn: 

“Không thèm đoái hoài? Con gái của Chúc Thanh Sơn ta, ai dám coi thường?”

“Huống chi con gái ta lớn lên xinh đẹp, văn võ song toàn, cưới một con ma bệnh như Phó Kiến Trì đã là phúc phần của hắn!”

Ông ấy lại quay sang ta, giọng điệu hòa nhã:

 “Con gái yên tâm, nếu con thật lòng thích hắn, dù phải trói, cha cũng trói hắn về cho con!”

Ta lặng thinh một lúc, cuối cùng quyết định nói thật: 

“Cha à, không nói gì khác… chỉ là… quả thực con đã làm ô uế sự trong sạch của Phó Kiến Trì.”

Chúc Khánh An: “?”

Chúc Thanh Sơn: “!”

Ta cúi đầu im lặng, không dám nói thêm.

Chúc Khánh An mặt đỏ bừng, hổn hển thốt lên: 

“Chúc Quân An! Ngươi nói cái gì?”

Chúc Thanh Sơn cũng lặng đi một lúc, cuối cùng kéo kéo tay áo Chúc Khánh An, thần tình hoảng hốt than thở: 

“Con gái lớn rồi, biết đi… phá ruộng nhà người ta rồi.”

Ta: “?”

Cha, chẳng phải khi nãy người còn nói con mới chính là ruộng nhà người sao?

“Phó Kiến Trì, ngươi cứ thế mà đến đây à?”

Nhìn người trước mắt, ta đỡ trán, giọng điệu đầy tiếc hận.

“Ngươi như thế này mà để người khác nhìn thấy thì phải làm sao?”

Phó Kiến Trì khẽ nhướn mày, dường như không mấy để tâm:

 “Ta làm sao lại gọi là phô trương?”

Ta lại ngắm hắn vài lần.

Lời này quả thực có chút oan uổng, Phó Kiến Trì hôm nay mặc một bộ trường bào màu nguyệt bạch, nơi vạt áo thêu hình bạch hạc, đơn giản thanh nhã, đâu thể gọi là phô trương.

Chỉ là, hắn vai rộng chân dài, ngũ quan tinh tế, quanh thân lại tỏa ra khí chất lạnh lùng, thực khiến người ta không thể không nhìn.

Ta khựng lại, bĩu môi nói:

 “… Ngươi đáng lẽ nên mặc y phục của tiểu tư mới phải.”

Hắn bỗng cúi mắt, giọng nói nhàn nhạt:

 “Mặc y phục của tiểu tư, lén lút cùng Chúc tiểu thư gặp mặt, không bị người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ không làm khó Chúc tiểu thư sao?”

Giọng điệu hắn vẫn hờ hững, nhưng ta lại nghe ra chút ấm ức trong đó.

“Chúc tiểu thư một bên lén lút gặp gỡ ta, một bên lại không chịu cho ta một danh phận.” 

Hắn tự giễu cười nhạt:

 “Là coi ta như tiểu quan trong thanh lâu hay sao?”

Bị hắn nói như vậy, ta bỗng cảm thấy mình giống kẻ phụ tình không chịu chịu trách nhiệm, lòng dâng lên vài phần áy náy.

Ta vội vàng giải thích:

 “Là ta sợ ủy khuất ngươi!”

Cắn răng, ta hạ quyết tâm: 

“Vạn nhất ngươi theo ta mà cảm thấy ủy khuất… Ta nói thật! Ta tuyệt đối không có ý xem thường ngươi! Nếu ngươi đồng ý, chúng ta thành thân!”

Phó Kiến Trì ngước mắt nhìn ta, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc: 

“Nếu Chúc tiểu thư thật lòng, ta tự nhiên cũng là thật tâm.”