Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐƯỜNG NGUYÊN CA Chương 3 ĐƯỜNG NGUYÊN CA

Chương 3 ĐƯỜNG NGUYÊN CA

6:40 sáng – 19/12/2024

“Đường Nguyên Ca! Quay lại! Ngươi quay lại cho ta!”

Hắn đang gọi ta.

Ta vung roi ngựa, quát lớn một tiếng:

“Giá—!”

Không ai có thể ngăn cản ta. Ta phải đi tìm cha ta.

Tây Dương.

Khắp chiến trường là cảnh tượng hoang tàn đổ nát, xác người nằm la liệt, máu chảy thành dòng.

Trên không trung, từng đàn chim ưng bay lượn, lượn vòng mãi không chịu rời đi.

Ta cẩn thận tìm kiếm trên chiến trường từng tấc đất một. Chỉ cần nhìn thấy thi thể nào có bóng dáng giống cha ta, ta tuyệt nhiên không bỏ qua.

Mùi tử thi thối rữa nồng nặc xộc vào mũi. 

Đêm đến, tiếng sói tru từ xa vang vọng khắp nơi. Ta đào bới giữa đống xác chết suốt bảy ngày bảy đêm.

Khi mệt, ta ngả lưng ngay trên nền đất lạnh lẽo.

Khi đói, ta nhặt những mẩu lương khô còn sót lại trên thi thể người chết mà ăn.

Đến ngày thứ bảy, ta tìm thấy một lão binh còn sống sót trên triền núi gần chiến hào.

Đôi chân của ông đã cụt, vậy mà nhờ cắn rễ cây cầm hơi, ông mới gắng sống đến lúc này.

Ông run rẩy nắm chặt tay ta, giọng nói khản đặc hòa lẫn tiếng khóc:

“Ta là binh lính của Đường tướng quân… Đường tướng quân bị dụ vào Phong Diệp Cốc. Phó tướng nói triều đình sẽ có viện binh, nhưng… nhưng không có! Không ai tới cứu chúng ta!”

Nước mắt ông lão lã chã rơi, tiếng khóc xé lòng khiến cổ họng ta nghẹn đắng, chẳng thể thốt nên lời.

“Có người đã lừa chúng ta! Triều đình lừa chúng ta!”

Lời vừa dứt, ông bất ngờ hộc ra một ngụm máu, máu nóng bắn lên cổ ta, khiến ta giật mình kinh hãi.

“A bá!”

Đôi mắt lão binh trợn trừng, hơi thở cuối cùng cũng tắt lịm trong vòng tay ta.

Ta ngồi bệt xuống đất rất lâu, không nói một lời.

Tranh thủ khi trời còn chưa tối, ta chôn cất thi thể lão binh dưới lòng đất.

Dưới ánh trăng mờ ảo, ta một mình tiến về phía Phong Diệp Cốc.

Ở Phong Diệp Cốc, những gì ta thấy chính là địa ngục trần gian.

8

Khi ta trở lại kinh thành, cả người đã tiều tụy, hốc hác, chẳng còn ra hình người nữa.

Bên ngoài thành, dân chúng xếp hàng dài chờ vào thành, nhưng người trong thành từ trước đến nay chưa từng coi họ ra gì.

Vì điều gì đây?

Cổng thành hôm nay có gấp đôi số binh lính canh gác. Từng người qua lại đều bị họ cầm bức họa trong tay so sánh kỹ càng.

Đến lượt ta.

“Chậc, người đâu mà hôi thối thế này!” 

Một gã lính cau mày, liếc ta với vẻ ghét bỏ rồi mở cuộn tranh trong tay.

Tranh vừa mở, ta liếc mắt nhìn—
Người trong bức họa chính là ta.

“Nàng ta phạm tội gì?” 

Giọng ta khàn đặc, nghe khô khốc vô cùng.

Gã lính hờ hững đáp:

“Hậu nhân của tội thần, tự ý bỏ trốn.”

Tội thần?

Ai là tội thần?

Gã lính nhíu mày nhìn ta chằm chằm, rồi lại nhìn bức họa trong tay, bỗng lộ vẻ nghi hoặc:

“Ngươi tên gì? Văn điệp đâu?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt ra:

“Ta tên là—”

“Khoan đã!”

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tên lính gác nhìn về phía sau lưng ta, lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên cung kính:

“Bạch công tử, ngài từ bên ngoài trở về sao?”

Trong kinh thành này, người có thể khiến bọn họ tỏ thái độ như vậy, ngoài Bạch Lâm Xuyên, còn có thể là ai?

Ta cứng đờ cả người, không quay đầu lại.

Bạch Lâm Xuyên ngồi trên xe ngựa, dừng lại ngay bên cạnh ta.

“Còn ngây ra đó làm gì?” 

Giọng chàng trầm thấp, mang theo chút lạnh lẽo.

 “Còn không mau lên xe?”

Tên lính gác liếc nhìn ta, lại hướng về phía Bạch Lâm Xuyên hỏi:

“Bạch công tử, vị này là?”

Bạch Lâm Xuyên đáp một câu nhạt nhẽo:

“Nô tài trốn khỏi nhà.”

Tên lính gác như bừng tỉnh:

“Vậy không làm phiền Bạch công tử xử lý gia sự.”

Nói xong, hắn đẩy mạnh ta một cái, miệng quát tháo:

“Còn không mau đi?”

Ta không kịp đề phòng, bị hắn đẩy lảo đảo một bước.

Ta bám vào xe ngựa để đứng vững, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của Bạch Lâm Xuyên, người đang vén rèm xe nhìn ta.

Ta ngồi trên xe ngựa của Bạch Lâm Xuyên, thuận lợi vào thành. 

Suốt dọc đường, ta không nói với chàng một lời nào.

Khi xe ngựa đi ngang qua con hẻm sau phủ Đường gia, ta cúi người chuẩn bị xuống xe thì Bạch Lâm Xuyên vươn tay nắm lấy cổ tay ta.

“Buông ra.” Ta nói.

Chàng im lặng thật lâu, cuối cùng cũng buông tay, rồi đưa cho ta một chiếc mũ sa che mặt:

“Đội cái này vào, hành sự sẽ thuận tiện hơn.”

Ta nhìn chàng một cái, đưa tay nhận lấy chiếc mũ sa.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, xa dần rồi mất hút nơi cuối con hẻm. Ta đứng đó, nhìn theo chiếc xe ngựa biến mất không còn bóng dáng.

Phố xá tuần tra nghiêm ngặt, ta núp trong con hẻm tối sau phủ Đường gia cho đến khi màn đêm buông xuống.

Ta trở lại kinh thành này chỉ vì một mục đích—

Lấy một thanh đao. Thanh đao của phụ thân ta.

Trở lại nơi mình lớn lên để lấy một thứ, đối với ta mà nói không phải việc khó khăn.

Mùa thu năm Đông Khánh thứ hai mươi ba, ta mang theo thanh đao đó rời khỏi kinh thành.

Từ đó, ta trở thành một kẻ vô danh phiêu bạt giang hồ.

10

Năm Đông Khánh thứ hai mươi lăm, ta dừng chân tại một sơn trại ở phương Bắc.

Cùng với những huynh đệ không nhà không cửa, ta bắt đầu làm việc cướp của người giàu, chia cho kẻ nghèo.

Đến năm Đông Khánh thứ hai mươi tám, thế lực của Huyền Phong trại mở rộng gấp ba lần, trở thành đại sơn trại nổi danh một phương. Còn ta, được chúng huynh đệ tôn làm đại đương gia.

Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, ta từ một tiểu thư khuê các của quan gia biến thành một tên thổ phỉ đầu sỏ khiến người ta nghe danh đã sợ.

Hối hận ư?

Ha, một chút cũng không.

Lại một năm nữa trôi qua.

Mùa đông năm ấy lạnh đến thấu xương. Tuyết rơi suốt một đêm dài, phủ trắng cả sơn trại.

Ta ngồi trên một tảng đá lớn, tay cầm thanh đao, chậm rãi mài lưỡi đao sắc bén.

Giang Lưu bước đến bên cạnh ta, nói:

“Đại đương gia, huynh đệ đều đã chuẩn bị xong xuôi.”

Ta nhìn về phía sơn đạo xa xa, giọng điệu bình thản:

“Chư vị đã nghĩ kỹ chưa? Hôm nay, người ta muốn cướp không phải là người tầm thường.”

Giang Lưu vội vàng nói:

“Đại đương gia, người nói vậy là sao? Huynh đệ chúng tôi theo người vào sinh ra tử bao nhiêu năm nay, nào có sợ việc lớn?”

“Biết rồi.” 

Ta tra đao vào vỏ, xoay người đi xuống chân núi:

“Chuẩn bị xuất phát.”

Khi đang phục kích, Giang Lưu rón rén bò lại gần, hạ giọng hỏi:

“Đại đương gia, hôm nay chúng ta chặn ai vậy?”

Ta nhìn con đường núi mênh mông phía trước, khẽ đáp:

“Đôi huynh muội của Phiêu kỵ Đại tướng quân.”

Hứa Hạ, còn có Hứa Oánh Oánh.

Hai năm trước, Hứa Oánh Oánh đã xuất giá.

Nàng ta không thể như nguyện mà gả cho Bạch Lâm Xuyên, mà lại gả cho trạng nguyên năm ấy, một thư sinh.

Trạng nguyên đi nhậm chức tại Bình Dương thành, Hứa Oánh Oánh cùng hắn lên đường.

Không bao lâu nữa là đến thọ yến của lão tướng quân Hứa gia, Hứa Hạ đích thân đến Bình Dương để đón muội muội về kinh chúc thọ.

Con đường từ Bình Dương trở về kinh thành, nhất định phải đi qua nơi này.

Vừa dứt lời, phía trước vang lên tiếng bánh xe ngựa lăn trên tuyết.

Ta giơ tay ra hiệu, huynh đệ tứ phía lập tức ẩn nấp vào bóng cây rậm rạp.

“Ca, tuyết mỗi lúc một lớn, chúng ta còn đi tiếp được không?”

“Tranh thủ lúc trời chưa tối, mau chóng đi cho kịp, đến trạm dịch phía trước rồi nghỉ ngơi sau.”

Đoàn xe càng lúc càng gần, giọng trò chuyện của họ cũng rõ ràng hơn.

Ta nắm chặt thanh đại đao trong tay, không chút biểu cảm.

Khi xe ngựa chỉ còn cách chỗ ta trăm bước, huynh đệ bốn phía đều đã căng dây cung, tên đã lên nỏ.

“Xông lên!” Ta trầm giọng hạ lệnh.

Bốn phía lập tức vang lên tiếng hò hét, huynh đệ đồng loạt lao ra, vây chặt cả đoàn xe.

Ngựa hoảng sợ hí vang, quay đầu chạy loạn, bánh xe khựng lại giữa đường.

Từ trong xe ngựa, Hứa Hạ vén rèm nhảy ra ngoài, kiếm cầm chắc trong tay, chắn trước cửa xe, giận dữ quát lớn:

“Các ngươi là ai?”

Ta mặc bộ hắc y, từ đám đông bước ra, lưỡi đao nặng nề kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. 

Vừa nhìn thấy ta, Hứa Hạ theo bản năng lùi lại một bước.

Ta nghiêng đầu, nhếch môi cười, như thể gặp lại cố nhân lâu ngày:

“Lâu quá không gặp, Hứa Hạ.”