Ta gật đầu liên tục:
“Ta thấy ngươi nói chí phải.”
Cái thứ này quả thật không phải ai cũng học được.
Ta ngồi trước mặt Bạch Lâm Xuyên chờ đợi một lúc, nhưng chàng vẫn chẳng có ý mở hộp ra xem.
Chàng không vội, ta lại đã sốt ruột đến không chịu nổi.
Ta lập tức mở hộp ra, chống cằm nhìn chàng như chờ mong công trạng:
“Thư pháp của Phương Bồi đại sư, chắc chắn ngươi sẽ thích.”
Ta tinh mắt bắt được tia ngạc nhiên lướt qua trong mắt chàng.
Sở thích của chàng, ta xưa nay đều biết rõ.
Chàng chỉ liếc qua một cái rồi đóng hộp lại. Ta mấp máy môi định nói rồi lại thôi.
Tấm khăn tay mà ta đã thức mấy đêm để thêu vẫn nằm yên ở đáy hộp, chàng thậm chí còn chưa nhìn thấy.
“Đa tạ.”
Chỉ một câu ấy thôi, chút thất vọng trong lòng ta lập tức tan biến sạch sẽ. Ta mỉm cười hỏi chàng:
“Đa tạ thì phải làm sao?”
Chàng hơi ngẩn ra:
“Cái gì?”
Ta nhìn thẳng vào mắt chàng, khẽ cười:
“Hay là… ngươi cưới ta đi?”
Lông mày Bạch Lâm Xuyên lại nhíu chặt:
“Đường Nguyên Ca, ngươi là một nữ tử.”
Phải, ta là một nữ tử.
Các cô nương trong kinh thành, chắc hẳn không có ai dày mặt như ta, càng không có ai dám lớn mật trêu chọc Bạch Lâm Xuyên như thế này.
Ta nhìn đôi tai đỏ ửng của chàng, trong lòng vui vẻ không thôi.
Người này, thật đúng là không chịu nổi người khác trêu đùa.
“Được rồi, đùa ngươi thôi.”
Ta cười híp mắt, đứng dậy nói tiếp:
“Viện của ngươi quá buồn chán, ta ra tiền sảnh chơi đây.”
Ta cũng luôn biết đâu là giới hạn.
Dù sao, trêu chọc Bạch Lâm Xuyên, ta đã từng trả một cái giá khá đắt.
Lần trước vì trêu quá đà, chàng giận ta đến nửa tháng không thèm nói chuyện. Hậu quả khi ấy quá nặng nề, ta thực sự không dám chịu thêm lần nữa.
5
Tiền sảnh lúc này đã có không ít người đến. Những công tử, tiểu thư của các thế gia danh môn trong kinh thành cơ hồ đều tề tựu đông đủ.
Ta ngồi trong góc nhìn đám cá chép bơi lội trong ao mà ngẩn ngơ.
Phụ thân mấy ngày trước dẫn binh đi Tây Dương, tính toán thời gian thì hẳn đã tới nơi rồi. Không biết chiến sự nơi tiền tuyến thế nào?
…
Đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên có người đâm sầm vào ta từ phía sau.
May mà ta phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nắm lấy hòn giả sơn bên cạnh, mượn lực đáp xuống đất một cách ổn định.
“Ôi chao, không nhìn thấy ngươi ở đây, thật tình xin lỗi.”
Kẻ vừa đụng vào ta chính là muội muội của Hứa Hạ, Hứa Oánh Oánh.
Trong số những tiểu thư kinh thành ngày ngày dòm ngó Bạch Lâm Xuyên, ả chính là người lắm tâm tư nhất.
Người này kiếp trước chắc hẳn là một củ sen, bên ngoài trắng trẻo nõn nà, bên trong trống rỗng đầy tâm tư nham hiểm.
Nàng ta chớp chớp mắt, làm bộ đáng thương:
“Đường tỷ tỷ chắc sẽ không trách muội đâu nhỉ?”
Khóe miệng ta giật giật, nhếch mày nói:
“Chúng ta bằng tuổi, ngươi kêu tỷ tỷ gì chứ?”
Ta nhướn mày nhìn nàng, giọng nói đầy ý trào phúng:
“Với lại, ta ngồi chình ình thế này, ngươi không nhìn thấy ư?”
“Đường rộng thênh thang như thế mà ngươi lại không thấy? Lại còn đâm thẳng vào người ta? Hứa Oánh Oánh, mắt ngươi mù rồi sao?”
Có lẽ chưa từng gặp ai ăn nói thẳng thừng như ta, sắc mặt Hứa Oánh Oánh khi xanh khi đỏ, tức đến á khẩu, không thốt được lời nào.
Thế nhưng tâm tư nàng ta quả không tầm thường, chỉ một lát sau đã trấn tĩnh lại:
“Quả nhiên, Đường tỷ tỷ cũng giống như lời người ta đồn đãi. Chỉ là tiểu muội vô ý lỡ đụng ngươi một chút, sao ngươi lại hùng hổ dọa người như vậy?”
Ta: “…”
Quái thật, còn tỏ vẻ đáng thương với ta nữa chứ.
Ta chẳng buồn nói thêm, lập tức bước đến bên cạnh nàng ta. Hứa Oánh Oánh sững sờ, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn ta.
Ta nghiêng đầu, mỉm cười với nàng một cái, rồi nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
Lực đạo ta khống chế vô cùng chuẩn xác, giống hệt như lực nàng ta dùng lúc đụng vào ta vừa rồi.
Hứa Oánh Oánh không biết võ công, nàng ta hét lên một tiếng, cả người mất thăng bằng ngã về phía hồ nước.
Nhưng ngay lúc ấy, một bóng người bất ngờ xông ra, kéo nàng ta trở lại.
Ta nhìn Hứa Hạ với bộ dạng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không khỏi nhướn mày:
“Ồ, đây là ngươi cứu đúng lúc nhỉ.”
Hứa Hạ nhìn ta chằm chằm, lớn tiếng quát:
“Đường Nguyên Ca! Ngươi thật quá đáng!”
Ta thản nhiên lấy tay bịt tai:
“Ta quá đáng chỗ nào? Chẳng phải ngươi nói vừa rồi nàng ta không thấy ta sao? Ta cũng chỉ ‘không cẩn thận’ mà thôi.”
Hứa Hạ tức giận chỉ vào ta:
“Ngươi cố ý đẩy nàng! Rõ ràng là ngươi cố ý!”
Ta cười nhạt:
“Ta thấy nàng cũng là cố ý đụng vào ta.”
Sắc mặt Hứa Hạ càng thêm khó coi:
“Muội muội ta thân thể yếu đuối, nếu rơi xuống hồ hôm nay, e rằng sẽ đại bệnh một trận. Đường Nguyên Ca, ngươi đang có ý đồ gì đây hả!?”
Ta hạ giọng, mặt không đổi sắc:
“Cũng là nữ nhi của tướng gia, vì cớ gì muội muội ngươi lại quý giá hơn ta?”
Hắn lạnh lùng cười nhạo:
“Muội muội ta thân phận tôn quý, tất nhiên không giống kẻ thô lỗ như ngươi!”
Hắn nheo mắt nhìn ta, giọng điệu đầy trào phúng:
“Đường Nguyên Ca, ngươi thử nhìn lại bản thân mình xem. Có tiểu thư khuê các nào giống như ngươi không? Cả ngày chỉ biết múa đao lộng kiếm, chẳng khác gì một nam nhân. Còn nữa—”
Hắn nhìn thẳng vào ta, khóe môi nhếch lên đầy khiêu khích:
“Chưa xuất giá đã thêu khăn tặng cho nam nhân, ngươi không thấy xấu hổ sao?”
Trong khoảnh khắc ấy, tựa như có một tiếng sấm nổ vang bên tai ta.
Ta đột ngột ngẩng đầu nhìn Hứa Hạ, khó nhọc mở miệng:
“Ngươi nói gì?”
Người xung quanh mỗi lúc một đông, ánh mắt họ dần thay đổi khi nhìn ta.
Ta siết chặt nắm đấm, bước lên mấy bước, một tay túm lấy cổ áo Hứa Hạ:
“Ai nói với ngươi? Ngươi nghe từ đâu?”
Hứa Hạ bị ta chọc tức nhưng lại tỏ ra vô cùng đắc ý, khóe môi nhếch lên một nụ cười đáng ghét:
“Ngươi nghĩ còn ai nữa? Chính Bạch Lâm Xuyên nói với ta đấy!”
Lời vừa dứt, ta không kìm được nữa, một quyền giáng thẳng vào mặt hắn:
“Không thể nào!”
Hứa Hạ cũng bị ta làm cho tức điên, lập tức đánh trả, một quyền nhắm thẳng mặt ta:
“Ngươi đúng là đồ chanh chua! Bạch Lâm Xuyên còn nói, ngươi là nữ nhân thô tục, bạo ngược nhất mà hắn từng gặp. Hắn phiền ngươi đến chết rồi!”
Tiếng cười hùa của đám người xung quanh vang lên, chói tai đến cực điểm.
Trong khoảnh khắc ấy, ta như trở lại mười năm trước.
Từng ánh mắt khinh thường, từng tiếng cười chế giễu đều khiến ta nhớ lại cái cảm giác không thuộc về nơi này.
Bao nhiêu năm qua. Ta vẫn vậy, vẫn chẳng thể hòa nhập với kinh thành này.
Nhìn Hứa Hạ trước mắt với bộ dạng dữ tợn, ta chỉ muốn… thật sự muốn giết hắn.
Hứa Hạ vốn không phải đối thủ của ta, hắn bị ta quật ngã xuống đất.
Mặt không chút biểu cảm, ta siết chặt nắm đấm, dồn đầy sức lực, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của hắn…
“Dừng tay!”
Giọng của Bạch Lâm Xuyên bất ngờ vang lên.
Quyền của ta dừng lại giữa không trung, chỉ cách đầu Hứa Hạ một chút.
6
Hứa Hạ bị dọa đến ngất xỉu tại chỗ. Bên cạnh hắn, Hứa Oánh Oánh khóc rống lên như bị ma đuổi.
Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn Bạch Lâm Xuyên với ánh mắt đầy lo lắng trước mặt, khẽ mỉm cười:
“Yên tâm, ta không giết hắn đâu. Ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi.”
Chàng nhíu mày, giọng nói trầm xuống:
“Ngươi lại đây.”
Ta lảo đảo một chút, phải mất một lúc mới đứng vững:
“Không cần đâu, ta mệt rồi, muốn về phủ.”
Bạch Lâm Xuyên bước tới kéo tay ta:
“Vừa rồi… Hứa Hạ đã nói gì với ngươi?”
Thân thể ta cứng đờ, trong lòng như có ngàn vạn mũi kim châm.
Vốn dĩ ta còn có thể tự lừa mình dối người, rằng những lời Hứa Hạ nói chỉ là bịa đặt. Nhưng giờ đây, ta còn gì mà không hiểu rõ nữa chứ?
Ta giật tay khỏi chàng, lần đầu tiên lạnh mặt nhìn chàng:
“Bạch Lâm Xuyên, để ta đi.”
…
Ta thất hồn lạc phách trở về phủ, nhưng ngay tại cửa lớn đã bị quản gia ngăn lại.
“Đại tiểu thư! Cuối cùng người đã về rồi!”
Ông ấy thần sắc hoảng loạn, cả người run rẩy không ngừng.
Ta đỡ lấy ông, giọng nghi hoặc:
“Xảy ra chuyện gì? Trương thúc, người cứ từ từ nói.”
Trương thúc giọng run run, nước mắt trào ra:
“Vừa rồi có tin báo từ Tây Dương truyền về… nói rằng… nói rằng Tướng quân mất tích trên chiến trường rồi!”
7
Ta cầm lá thư, lật qua lật lại đọc không biết bao nhiêu lần.
Những chữ trên thư ta đều nhận ra, nhưng ghép lại với nhau, ta lại không sao hiểu nổi.
Mất tích? Mất tích nghĩa là gì?
Ta run giọng hỏi Trương thúc:
“Cha ta, nếu không phải bị bắt thì chính là… chết trận sa trường, đúng không? Trong thư nói không rõ ràng như thế, rốt cuộc là có ý gì? Và—
Kẻ nào dám nghi ngờ Đường tướng quân phản bội đầu hàng? Là ai viết? Ta phải đi hỏi, hắn làm sao dám viết những lời bậy bạ như vậy?”
Cha ta, mười mấy tuổi đã khoác chiến bào, xông pha trận mạc, từ một binh sĩ vô danh từng bước từng bước thăng chức.
Năm cha ba mươi tuổi, ông đã giữ được cả vùng Bình Dương, cứu hàng chục vạn dân chúng thoát khỏi lầm than!
Thân thể cha đầy rẫy vết thương, mỗi vết đều là huy chương vinh quang của ông.
Thế mà nay lại có kẻ dám vu khống ông phản bội đầu hàng và dẫn theo một vạn binh mã.
Làm sao có thể?
Ta không tin, chết cũng không tin!
Ta vò nát lá thư, xoay người chạy thẳng tới chuồng ngựa. Ta phi thân lên lưng con tuấn mã nhanh nhất, giật dây cương, thúc ngựa phóng thẳng về phía Tây.
Tiếng gió gào thét bên tai, xa xa có tiếng dân chúng ồn ào, chửi bới, thậm chí cả tiếng chó sủa gà bay.
Trong cơn mê loạn, ta như nghe thấy giọng nói của Bạch Lâm Xuyên vang lên sau lưng: