Ta theo đuổi Bạch Lâm Xuyên tròn mười năm, chuyện này cả kinh thành ai ai cũng hay biết.
Thế nhưng chàng không thích ta.
Chàng nói ta thô thiển, nói ta hoang dã quê mùa.
Cũng phải thôi, từ thuở bé ta đã theo phụ thân rong ruổi trên lưng ngựa, làn da ngăm đen chẳng hợp nhãn người kinh thành. Ngay đến khẩu âm cũng nhuốm đậm hơi thở Mạc Bắc.
Ta dĩ nhiên chẳng thể bì với những tiểu thư khuê các đoan trang tao nhã kia.
Mãi đến năm ấy, gia biến ập xuống, ta lưu lạc giang hồ, cuối cùng trở thành nữ tặc tiếng tăm lừng lẫy một phương.
Đệ nhất công tử phong hoa tuyệt thế như gió như trăng ấy, lại bị ta bắt lên sơn trại.
Ta ngắm nghía chàng từ trên xuống dưới rồi chậm rãi cất lời:
“Rửa mặt sạch sẽ, đưa vào phòng của ta.”
1
Ta trèo lên tường viện, vừa thấy công tử đang ngồi đọc sách dưới sân liền nhoẻn miệng cười.
“Bạch Lâm Xuyên! Đỡ lấy!”
Ta gọi chàng một tiếng rồi ném thứ cầm trong tay xuống.
Ấy là điểm tâm ta đã cố tình đến Phù Dung Phường mua từ sáng sớm.
Bạch Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn, thong dong giơ tay đón lấy điểm tâm.
Nhìn xem, bất kể lúc nào, chàng cũng luôn trấn định như thế. Không hổ là người mà ta để mắt đến.
Chàng thoáng nhíu mày nhìn ta:
“Sao lại tới đây?”
“Phù Dung Phường mới có điểm tâm ngon, ta đặc biệt đem đến cho chàng đấy.”
Chàng cúi đầu đáp:
“Ta không thích đồ ngọt.”
Ta liền phụ họa theo:
“Phải phải, ta thích ăn đồ ngọt, phiền Bạch đại công tử thử giúp ta xem mùi vị thế nào?”
Chàng sao có thể không thích ăn ngọt?
Mỗi lần ăn điểm tâm Phù Dung Phường, sắc mặt chàng liền khá hơn hẳn.
Ta thầm mến chàng bao năm, lẽ nào lại không biết điều ấy!
Nói rồi, ta nhảy khỏi tường viện, cách tường cao lớn tiếng hô:
“Ta đi đây!”
Nếu để phụ thân phát hiện, ta lại phải chịu một trận trách mắng mất!
…
Vừa bước chân vào cửa lớn của Đường phủ, cánh cửa phía sau đã lập tức khép lại.
Ta: “!”
Sau lưng sao lại lạnh lẽo đến thế?
“Đi đâu về đấy?”
Tiếng phụ thân vang lên phía sau, tim ta bỗng đập mạnh, quay đầu lại cười gượng:
“Cha, người còn chưa nghỉ sao?”
Đường đại tướng quân hừ lạnh:
“Lại chạy đi tìm thằng nhóc nhà họ Bạch đấy à?”
Ta cúi đầu không đáp.
Phụ thân xưa nay không thích Bạch Lâm Xuyên, lý do… thực sự nông cạn.
Người cho rằng Bạch Lâm Xuyên lúc nào cũng nghiêm trang lạnh lùng, chẳng chút nhân tình.
So ra, phụ thân lại quý mến Hứa Hạ nhà Phiêu Kỵ tướng quân hơn.
Người bảo Hứa Hạ mạnh mẽ, gần gũi, dễ thân cận. Vì thế, người lúc nào cũng muốn tác hợp ta với hắn.
Nhưng phụ thân nào biết, ta và Hứa Hạ mỗi lần gặp nhau đều như nước với lửa, mở miệng là tranh cãi.
Quả nhiên, mới đôi ba câu, người lại bắt đầu:
“Rảnh rỗi thì qua phủ Hứa gia một chuyến, Hứa Hạ tuổi tác xấp xỉ con, có thể cùng đua ngựa, bắn cung, cường thân kiện thể!”
Ta vội ngắt lời:
“Nữ nhi của cha không muốn gả cho một con vượn đâu, ta chỉ thích loại người như Bạch Lâm Xuyên thôi.”
“Chậc!”
Phụ thân trừng mắt quát lớn:
“Nói năng kiểu gì thế!”
Ta vội vàng qua loa vài câu, rồi chuồn thẳng về phòng.
2
Sinh thần của Bạch Lâm Xuyên sắp đến rồi, ta nhất định phải chuẩn bị một lễ vật cho ra dáng.
Nha hoàn Kim Kim thắp sáng mấy ngọn đèn, còn ta thì tập trung chăm chú vào cây kim cùng sợi chỉ trong tay.
“Tiểu thư đối với Bạch công tử thật là tốt quá đỗi!”
Kim Kim trêu ghẹo ta:
“Tiểu thư, đôi tay này của người xưa nay chỉ quen nắm trường đao lợi kiếm, khi nào lại cầm đến kim chỉ thêu thùa vậy?”
Ta không buồn ngẩng đầu, đáp:
“Tiểu thư nhà ngươi thiên tư thông tuệ, chút chuyện thêu thùa này có đáng gì, học một cái là xong ngay thôi.”
…
Nửa canh giờ sau, ta nhìn những vết kim đâm chi chít trên đầu ngón tay, trầm mặc suy tư.
“Con bà nó, khó quá đi mất!”
Kim Kim thấy vậy không nhịn được nữa, dè dặt nói:
“Tiểu thư, hay để nô tỳ giúp người một chút?”
Ta phất tay:
“Không cần! Ta làm được!”
Một nữ nhân cứng cỏi như ta, tuyệt đối không thể thừa nhận thất bại!
Dù biết thứ ta thêu có khi Bạch Lâm Xuyên cũng chẳng thèm để mắt, nhưng chỉ cần nghĩ đến vật này sẽ được trao tận tay chàng, lòng ta lại vui vẻ khôn cùng.
Ta thích Bạch Lâm Xuyên, đã thích nhiều năm rồi.
Từ lần đầu gặp mặt, ta đã thích chàng.
Năm ấy, phụ thân ta phụng chỉ hồi kinh từ Mạc Bắc, được phong làm Trấn Bắc Đại tướng quân. Đó cũng là lần đầu tiên ta đặt chân đến kinh thành từ khi chào đời.
Kinh thành thật lớn, thật náo nhiệt.
Gái kinh thành ai nấy mặt mày tựa hoa đào, đẹp đẽ đến mức ta chưa từng thấy bao giờ.
Phụ thân vội vàng vào cung, còn ta một mình lẻn khỏi phủ dạo chơi trên phố.
Vô tình gặp phải một đám công tử, tiểu thư ra ngoài du ngoạn. Ta muốn bước lên chơi cùng họ, nhưng lại bị một người đẩy ngã xuống đất.
“Lại là đứa nhà quê nào tới đây, tránh ra, tránh ra!”
Người đẩy ta là một tiểu công tử trông vô cùng cường tráng, về sau ta mới biết hắn tên là Hứa Hạ.
Việc này ta chưa từng nói với cha ta.
Cha ta và phụ thân Hứa Hạ vốn cùng triều làm quan, ta không muốn cha phải khó xử.
Thế nhưng khi đó ta còn nhỏ, lại vốn tính hiếu thắng, lập tức đẩy hắn ngã trở lại. Hứa Hạ ngã sõng soài, trừng mắt ngẩn người một hồi lâu.
Hẳn là không thể tưởng tượng nổi một tiểu cô nương như ta lại có sức lực lớn đến vậy.
Đến khi hoàn hồn, hắn như phát điên lao đến ta, miệng gào, tay múa loạn xạ.
Hắn đánh ta một cái, ta đánh trả hắn hai cái, quyết không chịu lép vế nửa phần.
Bọn công tử, tiểu thư đứng bên hò reo cổ vũ hắn, khiến ta bỗng cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Giống như ta chỉ là một con khỉ làm trò trên phố, để bọn họ cười cợt mà thôi.
Ta cắn chặt môi, nén xuống tủi nhục, tay nắm thành quyền, từng cú đấm mỗi lúc một mạnh hơn.
Cuối cùng, Hứa Hạ không chịu nổi nữa, vừa khóc vừa chạy mất.
Ta đứng đó, nắm tay siết chặt, trong lòng vẫn thấy buồn bã.
Ta nghĩ, ta không thích kinh thành chút nào.
…
“Đây, lau đi.”
Ta không biết người ấy đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ.
Chàng cao hơn ta một cái đầu, trông có vẻ là người lớn tuổi nhất trong đám công tử kia.
Ta nhìn chiếc khăn trong tay chàng, cứng đầu ngoảnh mặt đi:
“Ta không cần.”
Giọng chàng vẫn nhàn nhạt như gió xuân:
“Khóe miệng ngươi chảy máu rồi.”
Đó là vết thương do cú đấm của Hứa Hạ gây ra.
Ta im lặng vài giây, rồi đoạt lấy chiếc khăn trong tay chàng, tùy tiện lau qua khóe miệng.
“Không đau sao?”
Ta đột nhiên cảm thấy người này thật phiền phức, bèn quay đầu trừng mắt nhìn chàng:
“Liên quan gì tới ngươi! Ta đánh thắng rồi! Hắn còn đau hơn ta!”
Dứt lời, ta chuẩn bị bỏ đi. Nào ngờ chàng lại nói một câu, khiến ta đứng sững tại chỗ.
Chàng nói:
“Làm tốt lắm.”
Ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn chàng.
Dưới ánh tà dương, ráng chiều phủ khắp thân người chàng, ta mới có dịp nhìn kỹ chàng lần đầu.
Khác hẳn với vẻ hào sảng, cương nghị của nam tử Mạc Bắc, chàng đẹp đến mức ta không tìm được lời nào để tả.
Ta nghẹn lời, còn chàng chỉ khẽ phất tay:
“Về nhà đi, trời không còn sớm nữa.”
Ta nhìn bóng lưng chàng, như có ma xui quỷ khiến mà cất tiếng hỏi:
“Ngươi… tên là gì?”
“Bạch Lâm Xuyên.”
3
Ta thức mấy đêm liền, cuối cùng cũng thêu xong món quà trước ngày sinh thần của Bạch Lâm Xuyên.
“Kim Kim, nhìn này!”
Ta giơ chiếc khăn tay lên, mặt mày rạng rỡ.
“Ôi trời, con cua này thêu đẹp quá!”
Kim Kim kinh hô một tiếng rồi lại nhíu mày:
“Nhưng tiểu thư, vì sao người lại thêu một con cua màu vàng thế?”
Khóe miệng ta giật giật, lập tức giật chiếc khăn tay về:
“Đây là hoa cúc!”
Kim Kim: “…”
Không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Kim Kim gượng cười, phụ họa:
“Ha ha ha, nhìn kỹ thì… cũng giống thật!”
Ta không thèm để ý đến nàng nữa, tự mình gấp chiếc khăn tay lại thật cẩn thận rồi đặt vào trong hộp.
Trong hộp còn có một bức thư pháp mà ta đã phải cầu xin đại sư phương danh là Phương Bồi suốt mấy ngày trời mới có được.
Hôm sinh thần của Bạch Lâm Xuyên, ta dậy từ sáng tinh mơ.
Kim Kim chải cho ta một kiểu tóc thật đẹp, ta cũng khoác lên mình bộ y phục mạnh mẽ mà ta ưa thích nhất.
Bao nhiêu năm ở kinh thành, ta vẫn không quen nổi dáng vẻ thướt tha của nữ tử với tà váy rộng dài.
“Kim Kim, mang lễ vật đi, chúng ta tới Bạch phủ!”
Dáng đi của ta như mang theo gió lớn.
Kim Kim lạch bạch chạy theo phía sau, miệng không ngừng gọi:
“Tiểu thư, chậm một chút! Bạch công tử có chạy mất đâu, người không cần gấp gáp như thế!”
Ta khẽ nhếch khóe môi, bước chân lại càng nhanh hơn.
Bạch Lâm Xuyên đương nhiên không chạy được, nhưng đám tiểu thư khuê các trong kinh thành thì ai nấy đều có đôi chân nhanh nhẹn cả.
Chàng là đích tôn của Bạch Thái phó, là tấm gương của công tử thế gia trong kinh thành, phong thái thanh tao như gió như nguyệt, thiên hạ vô song.
Người để ý đến chàng, sao có thể chỉ mình ta?
4
Khi ta đến Bạch phủ, vẫn chưa có khách nhân nào tới.
Tiểu tư trong phủ nhận ra ta bèn dẫn thẳng ta đến viện của Bạch Lâm Xuyên.
Bạch Lâm Xuyên đang đánh cờ. Chàng chơi cờ một mình.
Ta ôm chiếc hộp, chạy thẳng đến trước mặt chàng:
“Bạch Lâm Xuyên, sinh thần vui vẻ!”
Chàng ngẩng đầu nhìn ta một cái:
“Ngươi tới sớm quá.”
Ta đặt hộp lễ vật lên bàn, ngồi xuống đối diện với chàng:
“Không mở ra xem thử sao?”
Tay cầm quân cờ trắng của chàng khựng lại giữa không trung:
“Đợi lát nữa xem cũng không muộn.”
Ánh mắt chàng rơi xuống bàn tay đang đặt trên hộp của ta, vừa liếc nhìn liền nhíu mày:
“Ngón tay làm sao thế này?”
Ta theo bản năng rụt tay lại.
Bao năm múa đao lộng kiếm, tay ta vốn đã chẳng đẹp đẽ gì, giờ lại thêm những vết kim châm chi chít, quả thực là không thể nhìn nổi.
Ta cười gượng:
“Ta dù gì cũng là một nữ tử, ở nhà học chút nữ công thêu thùa thôi.”
Chàng đặt một quân cờ xuống, giọng điệu bình thản:
“Không ai ép nữ tử nhất định phải học nữ công cả. Ngươi không thích thì đừng học.”