Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại BƯỚC TIẾP LÀ LỰA CHỌN DUY NHẤT Chương 1 BƯỚC TIẾP LÀ LỰA CHỌN DUY NHẤT

Chương 1 BƯỚC TIẾP LÀ LỰA CHỌN DUY NHẤT

3:35 chiều – 17/12/2024

Lục Cẩm Hoài nhỏ đã luôn bám lấy ta, nói rằng nếu không phải ta, hắn sẽ không lấy ai khác.

Thế nhưng vào ngày hắn thắng trận trở về, lại dùng quân công, để cầu xin Hoàng đế một thánh chỉ, hạ lệnh ta thay thế Giang Nguyệt đi liên hôn.

Chỉ khi ấy ta mới biết, người mà Lục Cẩm Hoài ngày đêm thương nhớ lại chính là Giang Nguyệt đích nữ Giang gia.

Ta bình thản ngồi trên kiệu hoa, hướng về Vu quốc.

Một năm sau, hắn lại tìm đến ta, đôi mắt đỏ hoe, nói muốn mang ta trở về.

Ánh mắt ta đầy sự chế giễu không che giấu và hoài nghi: “Lục Tướng quân, người đùa rồi, đây mới là nhà của ta.”

1

Nhớ lại ngày ấy, khi nha hoàn đến phủ đưa thánh chỉ màu vàng rực trước mặt ta, ta sững sờ trong giây lát.

Sau đó, ta dịu dàng hành lễ, chầm chậm quỳ xuống đất, giơ tay ra đón lấy bức thánh chỉ mang theo vận mệnh của ta.

Nữ nhi Trần gia quỳ phục dưới đất, ta mở to mắt nhìn, nước mắt lớn rơi xuống, rồi biến mất.

Khi nha hoàn vừa bước ra khỏi cửa phủ, mẫu thân đã tái nhợt ngã vào lòng phụ thân, ngất lịm.

Phụ thân nghẹn ngào không thành tiếng, quay đầu dùng tay áo lau nước mắt.

Ta tựa đầu vào vai mẫu thân, giọng nhẹ nhàng an ủi: “Phụ thân, mẫu thân, đừng lo lắng, lần này con đi hòa thân, sau lưng con là cả Vu quốc, không ai dám làm hại con đâu.”

Mẫu thân, đôi mắt đỏ hoe, đau đớn nhìn ta, nói trong nghẹn ngào: “Nhưng, nhưng vốn dĩ người gả đi không phải là con.”

Đúng vậy, đạo thánh chỉ này vốn không phải dành cho ta.

Người được chọn để hòa thân từ đầu Giang Nguyệt- đích nữ Giang gia.

Nếu không phải vì Lục Cẩm Hoài dùng quân công đánh đổi bằng nửa mạng sống, từng bước quỳ lạy trước điện, cầu xin Hoàng đế, thì người lẽ ra phải gả đi là Giang Nguyệt.

Người trong phủ đều ca ngợi Lục tiểu tướng quân si tình, dùng quân công đổi lấy một đạo thánh chỉ, chỉ để cứu người trong lòng – Giang Nguyệt đích nữ Giang gia khỏi phải xa xứ gả về Vu quốc.

Tình nghĩa ấy quả thật khiến lòng người xúc động.

Nếu ta chưa từng cùng Lục Cẩm Hoài định ước cả đời, có lẽ ta cũng sẽ bị tình yêu ấy làm cảm động như một câu chuyện tình đầy lãng mạn trong sách vở.

Ta chớp chớp đôi mắt khô khốc, nhìn phụ thân âm thầm đau khổ bên cạnh, rồi dùng sức bấm mạnh lòng bàn tay, cố nén cảm xúc của mình.

“Phụ thân, mẫu thân, mười mấy năm qua con đã được che chở đủ rồi. Mẫu thân, đừng buồn nữa, sau này còn có đệ đệ bên cạnh chăm sóc người, con an tâm lắm.”

Nói xong, ta mỉm cười với mẫu thân, đưa tay vuốt nhẹ bụng bà ấy, ánh mắt chan chứa sự dịu dàng.

Thánh chỉ Hoàng thượng ban xuống, nếu ta không tuân theo, tội trạng sẽ là tru di cửu tộc.

Ta không thể vì mạng sống của mình mà kéo phụ mẫu, cùng đứa đệ đệ chưa chào đời vào lưới chết cùng ta.

Cuộc hôn nhân này, ta nhất định phải đi.

Nhìn chiếc vòng tay mà Lục Cẩm Hoài từng tặng, ta cười tự giễu:

“Cẩm Hoài, ngươi quả thật biết cách nắm lấy điểm yếu của ta, ép ta không thể không đồng ý.”

Đêm đó, ta nằm trên giường, mở mắt nhìn chằm chằm những tua rua rủ xuống từ mái giường, không hề buồn ngủ.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu ta lại hiện lên từng cảnh ta và hắn bên nhau.

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc hắn trước khi ra trận, lén trèo qua tường vào dưới cửa sổ của ta.

Qua lớp màn mỏng, hắn ôm bộ hỉ phục đỏ rực trong lòng, ngước đầu lên nhìn ta, hứa rằng hãy đợi hắn.

Hắn nói rằng sẽ chiến thắng trở về trước ngày hôn lễ của ta, sẽ tặng ta bộ hỉ phục độc nhất vô nhị trên đời.

Hắn nói đến lúc đó sẽ tự mình đến cầu hôn ta.

Ta như bị ánh mắt nóng bỏng sau lớp màn mỏng kia làm bỏng, mặt đỏ bừng, ngại ngùng đến mức không thốt nên lời.

Khi hắn chuẩn bị quay lưng rời đi, ta đáp lại: “Được, Lục Cảnh Hoài, ta sẽ đợi ngươi khải hoàn trở về, đợi ngươi đến rước ta.”

Đó là lần đầu tiên ta bất chấp lễ giáo, quên đi tất cả những gì đã học từ nhỏ, tự mình hứa hẹn với hắn, dù đó không thể gọi là một lời hứa chính thức.

Từ ngày đó, ta không gặp lại Lục Cảnh Hoài nữa.

Nhưng cách vài ngày, ta sẽ nhận được thư của hắn, trong đó kể về những chuyện hắn đã trải qua.

Thỉnh thoảng, hắn kèm theo vài món đồ nhỏ.

Nhưng không ngoại lệ, mỗi bức thư đều kết thúc bằng một câu giống nhau:

“Thấy chữ như thấy người, dù cách xa ngàn dặm, ta vẫn không ngừng nhớ thương.”

Vài chữ ngắn ngủi nhưng đầy ắp tình cảm chân thành.

Nhìn những món đồ và lá thư, ta cẩn thận đặt chúng vào một chiếc hộp, trong lòng như ngâm trong dòng nước mật ngọt, từng sợi từng sợi cảm giác hạnh phúc thấm dần vào.

Vì thế, ta kiên nhẫn chờ đợi từng ngày, dựa vào những lá thư và sự ngọt ngào đó, chờ đợi tiểu tướng quân của ta trở về trong ngày cưới.

Nhưng vào ngày định sẵn đó, ta không đợi được tiểu tướng quân của mình, mà nhận được thánh chỉ hòa thân mà hắn đã tự mình cầu xin.

Thật nực cười.

Vì ngày này, ta đã mặc y phục lộng lẫy, vui mừng chờ đợi, nhưng kết quả lại là thế này.

Ta không còn kiềm chế được cảm xúc, nước mắt tuôn rơi như mưa, ướt đẫm cả chiếc áo.

Ngày sau khi thánh chỉ được ban xuống, lễ vật mà Hoàng thượng ban thưởng bắt đầu chất đầy phủ ta.

Mọi người đều ca ngợi Hoàng thượng nhân từ, xem trọng nữ nhi Trần gia, từ một gia đình không mấy tiếng tăm ở Giang Tây mà bỗng chốc trở thành hoàng thân quốc thích.

Mọi người chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng của hôn sự này, chẳng ai hỏi rằng ta có muốn hay không.

Phụ thân mẫu thân dù lo lắng, nhưng cũng không thể không nhận lấy những món đồ đó.

Ta liên tục an ủi họ, bảo họ hãy đặt hết niềm tin vào đệ đệ sắp chào đời, đừng quá lo lắng cho ta nữa.

Khuyên mãi, phụ thân mẫu thân cũng dần nghe lọt tai, không còn đau buồn như trước.

Ta biết đây là cách tốt nhất.

Ta lên đường hòa thân, hành trình dài dằng dặc.

Hơn nữa, hai nước Vu và Vũ những năm trước vẫn còn chiến tranh không ngớt, dù danh nghĩa là hòa thân, nhưng thực chất là dâng tặng.

Ai ai cũng hiểu rõ, ta là món quà mà họ gửi đến Vu quốc.

“Hỉ phục đã đến, con đi thử xem đi.”

Nghe vậy, ta quay đầu lại, thấy mẫu thân đứng phía sau, nhìn ta đăm đăm.

Ta thở dài, đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên trán bà: “Mẫu thân, để con mặc cho người xem.”

Nói xong, ta mỉm cười với bà, rồi cầm lấy hỉ phục, bước vào nội thất.

Nhìn bộ hỉ phục lấp lánh trên giường và thanh kiếm trang trí đặt bên bàn, ánh mắt ta lạnh lẽo, không chút cảm xúc.

Từng món từng món, ta thay vào bộ hỉ phục ấy, rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Mẫu thân vừa nhìn thấy ta, nước mắt liền rơi không ngừng.

Bà vội vã lau đi nước mắt, rồi kéo ta ngồi xuống trước gương trang điểm.

Bà cầm lấy chiếc lược, bắt đầu chải tóc cho ta.

“Nữ nhi của ta, là tân nương xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.”

“Không thể bảo vệ được con, là lỗi của phụ thân mẫu thân.”

Ta quay người lại, không nói gì, chỉ tựa đầu vào ngực bà, cọ cọ như làm nũng.

Mẫu thân cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài một hơi sâu, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán ta ra sau tai.

Bà khẽ nói lời xin lỗi, rồi không dám nhìn thẳng vào mắt ta nữa.

Ta quay đầu, bước nhanh ra khỏi phòng.

Khi nhìn thấy bóng dáng mẫu thân hoàn toàn khuất sau cánh cửa, ta mới dám thả lỏng khóe môi đã gượng cười quá lâu.

Ta ôm mặt, lặng lẽ khóc nức nở.

Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Ta tưởng rằng mẫu thân đã quay lại, vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt, gắng gượng nở nụ cười.

Nhưng khi xoay người lại và nhìn thấy người trước mặt, nụ cười trên môi ta lập tức đông cứng.

Là Lục Cẩm Hoài.

Chính là Lục Cẩm Hoài mà ta đã không gặp từ cái đêm nửa năm trước.

Máu trong người ta như ngừng chảy khi nhìn gương mặt quen thuộc đó, khóe mắt ta đỏ hoe.

Ta siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng.

Trước mắt ta, hắn khoác trên mình bộ trường bào màu xanh sẫm, mái tóc đen được buộc cao, bay theo gió, đứng dưới gốc cây lê trước cửa.

Trang phục bình thường không có gì đặc biệt, nhưng cũng không thể che giấu được khí thế sát phạt.

Ta và Lục Cẩm Hoài cứ thế, cách nhau chỉ vài bước, lặng lẽ đối diện.

Không ai nói lời nào.

Chỉ đến khi bên ngoài sân vọng lại tiếng bước chân của nha hoàn Tiểu Tư, ta mới sực tỉnh.

Ta thu lại cảm xúc, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giọng nói chứa đựng chút uất ức không thể che giấu: “Không biết Lục tiểu tướng quân đêm khuya đến đây có chuyện gì?”

Nghe thấy câu nói này, thân hình Lục Cẩm Hoài như khẽ run lên.

Hắn chậm rãi bước về phía ta.

Ta vô thức lùi lại vài bước, tay nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt đầy cảnh giác.

Bước chân của Lục Cẩm Hoài chững lại, vẻ mặt thoáng sững sờ, dường như không ngờ rằng ta lại phản ứng như vậy.

Sắc mặt hắn thay đổi, rồi đột nhiên bật cười, giọng điệu trở nên như xưa, đầy kiêu ngạo.

Nhưng từng từ hắn thốt ra lại như lưỡi kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào tim ta.

“Trần Doanh Doanh, ngoan ngoãn thay thế Nguyệt Nhi của ta để đi hòa thân, đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh.”

Nghe xong câu này, ta như nghẹn lại, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói run rẩy, chứa đầy nỗi đau đớn: “Lục Cẩm Hoài, vì sao lại là ta? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

Trong mắt Lục Cẩm Hoài lóe lên một chút đấu tranh, nhưng nhanh chóng biến mất.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, giọng nói không chút ấm áp, đầy ác ý thờ ơ: 

“Bởi vì người đi hòa thân nhất định phải là ngươi. Hơn nữa, A Nguyệt thân thể yếu đuối, tính cách lại kiêu ngạo, nàng ấy không nên đến nơi đó.”

Vậy ra, tất cả đều là vì Giang Nguyệt.

Những lời nói đó, những lá thư, những món quà và bó hoa…