12
Ngày được phong tặng cáo mệnh, ta ôm thánh chỉ, ngồi ngây ra trên xe ngựa về phủ.
Vệ Hành với nét cười không rõ ý nhìn ta:
“Chức vị gì mà Trấn Quốc Đại Tướng Quân, cũng chỉ là lời thánh thượng hứa hẹn mà thôi.
“Còn nàng, cầm cáo mệnh trong tay, sau này phải che chở cho vi phu nhiều hơn.”
Ta cúi đầu nhìn thánh chỉ trong tay.
Danh phận này đến quá đột ngột.
Ta vốn chỉ muốn làm một chưởng quỹ tiệm thuốc, ngày ngày ăn món mình thích mà thôi.
Sao lại thành cáo mệnh phu nhân…
“Vệ Hành, ta vốn chỉ muốn đợi ngài đông sơn tái khởi, cho ta chút bạc để mở tiệm thuốc, không còn tá túc nhờ ai, không bị người khác bắt nạt nữa…”
Vệ Hành dang tay dài, kéo ta vào lòng, nhân tiện dùng môi chặn lời ta.
Cảm giác nghẹt thở từ đêm qua lại ập đến.
Ta vô thức muốn đẩy chàng ra, nhưng chàng lại càng thêm bá đạo.
Chỉ đến khi nhận ra ta sắp không thở được, chàng mới chậm rãi buông ta ra, khóe mắt mang chút đỏ:
“A Ngu, tiệm thuốc nàng muốn mở bao nhiêu cũng được.
“Nhưng không được nhắc đến việc rời khỏi Vệ gia, rời khỏi ta nữa.”
“Nhưng ngài rõ ràng đã để lại hưu thư trong hộp gỗ cho ta!”
Phải, chiếc hộp ấy ta đã mở ra.
Bên trong còn có hơn mười tấm ngân phiếu.
Ta không dám lấy, sợ Vệ Hành biết ta đã thấy hưu thư.
Hỏi vì sao đã biết mà không rời đi, vẫn bám lại ở phủ Vệ.
Sợ chàng xem thường ta.
Vệ Hành nhẹ nhàng vuốt đầu ta.
Giọng chàng vốn đã êm tai, nay lại ôn nhu càng thêm dễ nghe:
“Lúc đó ta sợ mình không về được, lại làm lỡ cả đời nàng.
“Nếu ta không còn, nàng được viên mãn cũng là tốt rồi.
“Nhưng tốt nhất chính là như ngày hôm nay, tất cả đều viên mãn.”
Trước khi gả cho Vệ Hành, chữ viên mãn ta không biết viết, cũng không rõ là thứ gì.
Nay từ miệng chàng nói ra, lại như thứ gần ngay trước mắt.
Tất cả mọi thứ đều rất tốt.
Nhưng mọi thứ lại quá tốt.
Đến ngay cả trong thoại bản cũng không dám viết thế này.
Lúc xuống xe ngựa, Thẩm Nhược Dao, nay đã bị giáng làm thứ dân, xuất hiện trước cổng phủ .
Nàng đeo túi hành lý trên lưng, khóc đến hoa lê đẫm mưa:
“Vệ Hành, người đáng lẽ phải gả cho ngài là ta.
“Năm đó là tiện nhân này sống chết đòi lên kiệu hoa—”
Vệ Hành không thèm để ý, bế ta xuống xe ngựa, đến cả ánh mắt cũng không nhìn về phía nàng:
“Phu nhân nhà ta không thích ồn ào, xin cô nương đứng xa một chút.”
Ta chỉ nói ta không thích tranh cãi, khi nào lại nói không thích ồn ào?
Một mình bị nhốt trong căn phòng củi bẩn thỉu, một mình quỳ giữa viện không bóng người…
Ta đã quá sợ phải ở một mình.
“Nàng ta là kẻ ngốc! Dựa vào đâu mà được làm phu nhân tướng quân! Dựa vào đâu mà được phong cáo mệnh! Ta đã luôn chờ ngài—”
Ta chưa từng thấy đường tỷ trong bộ dạng điên cuồng như vậy, không khỏi cảm thán trong lòng.
Đáng tiếc, Vệ Hành thậm chí chẳng buồn kiên nhẫn nghe nàng nói hết lời.
“Thẩm đại cô nương, từ đầu đến cuối nàng chưa từng hỏi vì sao ANgụ lại là thê tử của ta, vì sao ta thích nàng ấy.
“Xin hỏi cô nương, rốt cuộc chờ đợi là vì ta, hay vì danh phận và địa vị ta có thể cho ngươi?”
Đường tỷ sững sờ, vài giọt lệ còn vương nơi khóe mắt, chực rơi lại không rơi.
Nàng bỗng quỳ sụp xuống đất, mạnh mẽ dập đầu trước ta:
“Xin muội muội, tỷ tỷ nguyện ý vào phủ làm bình thê, cho dù là thiếp cũng được!
“Tỷ tỷ có lỗi với muội, nhưng tỷ tỷ đã mang lại cho muội mối hôn sự tốt đẹp thế này!
“Muội muội, phụ thân và mẫu thân đều đã qua đời, tỷ tỷ chỉ còn một mình, xin muội cứu tỷ, đừng vong ân phụ nghĩa!”
…
Vong ân phụ nghĩa, hay là… có thù tất báo?
Ta vòng tay ôm lấy cổ Vệ Hành, cố ý làm nũng:
“Tướng quân~ thiếp mệt rồi~”
Vệ Hành bế ta vào phủ, chỉ để lại một ánh mắt, Thẩm Nhược Dao liền bị thị vệ giữ cửa lôi đi.
Trên đường về phòng, ta hơi hiếu kỳ:
“Vệ Hành, không phải ngài nói thúc phụ không để lại sơ hở gì sao? Vậy ngài làm thế nào để thánh thượng định tội họ?”
Nụ cười trên mặt Vệ Hành ấm áp, nhưng trong mắt lại lóe lên ý lạnh lẽo:
“Bọn họ đã ức hiếp nàng bao năm trời, đó chính là lý do ta phải đưa họ xuống địa ngục.”
Năm sinh “Nhất Nhất,” ta khó sinh, may nhờ lão tiên sinh xuất hiện kịp thời.
Từ đó, Vệ Hành liền bảo lão kê thuốc tuyệt tử cho mình, nói thế nào cũng không chịu để ta mang thai thêm lần nữa.
Lão tiên sinh cười nói:
“Chỉ là dưỡng thai tốt quá thôi, lần sau nhất định sẽ không khó sinh.”
Nhưng Vệ Hành vẫn cương quyết không thay đổi ý định.
Cuối cùng, ta phải lén đổi thuốc của chàng.
Không phải vì tổ mẫu muốn bế tiểu tiểu tôn tử mập mạp.
Mà là vì ta muốn sinh một nhi tử.
Giống như Vệ Hành.
Ý chí hào hùng, ngựa cao áo gấm.
Còn nữ nhi nghịch ngợm hiện tại, được thánh thượng nuôi đến không sợ trời, không sợ đất.
E rằng sau này chỉ cần không gây chuyện đã là may mắn rồi.
Lại thêm một mùa thu nữa.
Hoa cây trăn rơi đầy trên bàn đá.
Vẫn như những mảnh vàng rơi rải rác khắp nơi.
Vệ Hành thỉnh thoảng lại sát gần ta, gò má chàng ửng hồng.
Ta mất kiên nhẫn, đặt bút xuống:
“Vệ Hành, giờ ngài chẳng khác nào một con hồ ly.”
“A Ngu từng thấy hồ ly sao?”
“Chưa từng.”
“Vậy sao nàng nói ta giống hồ ly?”
Ta khẽ chạm vào má chàng:
“Thoại bản đều nói hồ ly giỏi mê hoặc người, ngài chính là đang mê hoặc ta.”
Vệ Hành nhìn chằm chằm vào môi ta, ánh mắt sâu thẳm:
“A Ngu, rõ ràng là nàng mê hoặc ta trước.”
…
Mơ hồ giữa cơn mưa hoa ngập trời, từng cánh từng cánh rơi xuống.
Nhớ hôm Vệ Hành hứa dạy ta nhận chữ, cũng chính là cảnh tượng này.
Tưởng rằng đó là quẻ “lục hào” khởi, sớm muộn phải rời đi.
Nay mới hay, hóa ra là lúc hoa rơi lại gặp quân.
Một đời chỉ một khoảnh khắc.
Mọi thứ vừa mới bắt đầu.
Hoàn