Ta vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, ngươi chỉ cần thả chúng ta đi là được.”
“Ta cam đoan từ nay cha con ta sẽ rời xa ngươi, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa…”
Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Nguyên Thừa liền biến đổi, hắn siết chặt cằm ta, giọng nói đầy trào phúng: “Tống Uyển Ân—”
“Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ tha cho ngươi và cha ngươi?”
“Ngày đó khi ta quỳ trước mặt cha ngươi cầu xin ông ta, ngươi có từng mảy may mềm lòng?”
“Không hề. Tất cả sự ân cần chăm sóc ngươi dành cho ta chẳng qua là một màn diễn. Ta chỉ là công cụ để ngươi cầu con nối dõi.”
“Ngươi tùy tiện đùa bỡn ta trong tay, bây giờ lại mong ta bỏ qua cho ngươi?”
Ngón tay thô ráp của hắn siết mạnh vào cằm ta, đau đến mức mắt ta đỏ hoe, nhưng ta vẫn cố chịu đựng.
Một ngày nên nghĩa, trăm ngày nên ân, vậy mà Cố Nguyên Thừa lại ghi hận ta đến mức này.
Hắn tiến gần hơn, mùi máu trên người hắn càng nồng, khiến dạ dày ta âm ỉ khó chịu.
“Vậy điện hạ muốn thế nào mới chịu buông tha cha ta?”
6
Cố Nguyên Thừa nhếch khóe môi: “Ngươi giam ta trên núi Uy Hổ mấy tháng trời, đại tiểu thư còn đoạt đi sự trong sạch của ta, làm nhơ bẩn ta, tự nhiên phải trả lại.”
“Có qua có lại, mới là công bằng nhất.”
Ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt hắn nghiêm túc, chẳng chút đùa cợt.
Lập tức cau mày, khi đó ta thật lòng đối xử tốt với hắn, làm gì có chuyện nhơ bẩn như hắn nói?
Người này quả thực là kẻ lòng lang dạ sói!
“Sao? Không đồng ý à?”
“Vậy thì cha ngươi e là sẽ…”
Ta vội vàng cắt ngang: “Ta đồng ý!”
Hắn nhếch môi cười nhẹ: “Thế thì tốt.”
Cố Nguyên Thừa ngả người nằm trên giường, hơi ngẩng cằm, ánh mắt trần trụi dừng trên môi ta.
Đã thành thân hơn hai tháng, ta tự nhiên hiểu một vài thói quen của hắn.
Hắn ngoài mặt luôn tỏ vẻ cao ngạo, nhưng trong chốn khuê phòng lại vô cùng phóng túng, nhất là trên giường, chẳng khác nào kẻ cám dỗ người ta phạm tội.
Nghĩ đến đây, mặt ta đỏ bừng, chậm rãi tiến lại gần.
Cố Nguyên Thừa không động đậy, thản nhiên quan sát ta.
Môi ta chạm vào hắn, hơi ấm lạ lùng trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của hắn.
Hắn vẫn không có ý định đáp lại, ta đành cắn răng làm theo những gì từng học được từ hắn để khiến hắn hài lòng, nhưng mãi vẫn chẳng đạt được kết quả.
Ngay sau đó, hắn khẽ thở dài, một tay kéo ta vào lòng, môi lưỡi quấn quýt.
Ta mềm nhũn người dựa vào hắn, mặt nóng bừng, còn hắn thì đưa ngón tay lần đến thắt lưng ta. Lúc này, ta bừng tỉnh.
“Không muốn?”
Hắn dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống, hàng mi hạ thấp nhìn ta.
“Không muốn thì thôi vậy.”
“Suýt nữa ta quên, cha ngươi đuổi ta đi, hẳn là có người khác tốt hơn chờ sẵn rồi.”
Cố Nguyên Thừa lùi lại, chỉnh trang y phục, ánh mắt tối tăm khó dò.
Ta vội níu lấy ống tay áo hắn: “Không phải, phu quân…”
Hắn bất ngờ gạt tay ta ra, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, giọng nói lạnh băng: “Ta tính là phu quân gì của ngươi?”
“Ở núi Uy Hổ hai tháng, chúng ta có bái đường hay hành lễ gì không?”
Giọng hắn cứng rắn, hàm dưới căng cứng: “Về sau đừng nhắc đến hai chữ ‘phu quân’ trước mặt ta.”
“Chỉ khiến ta cảm thấy mình là trò hề, không nhịn được muốn giết ngươi.”
Ta ngồi bệt trên giường, thở gấp, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Lục Y vội bước vào, đỡ lấy ta, đôi mắt đỏ hoe vì xót xa: “Tiểu thư, sao không nói với cô gia về chuyện mang thai?”
Ta lắc đầu, cười khổ.
Nếu Cố Nguyên Thừa là người thường đã đành, nhưng hắn lại là Thái tử. Theo lời Triệu phó tướng, hoàng gia hiện tại con cháu thưa thớt, hắn là thiên tử tương lai, sao tránh khỏi ba cung sáu viện, vợ cả thiếp đông?
Ta đặt tay lên bụng, chỉ mong con ta sẽ được bình an, sống một đời yên ổn, không vướng vào những tranh đoạt quyền thế.
Huống hồ, nghe lời hắn vừa nói, cha ta vẫn còn tạm an toàn.
Ta chỉ hy vọng hắn sớm thả chúng ta đi.
7
Sau khi kiểm kê tài sản, đã nửa tháng trôi qua. Một đoàn xe ngựa rầm rộ hướng về kinh thành.
Từ xa, ta nhìn thấy cha bị bốn tên thị vệ áp giải lên xe, bọn chúng canh phòng nghiêm ngặt, e rằng đến cả một con ruồi cũng không bay lọt.
Lòng ta trào dâng nỗi lo âu không dứt.
Khi gần đến kinh thành, cách mấy chiếc xe ngựa, ta đã nghe được tiếng cười sang sảng của cha.
Lẽ nào cha ta bị Cố Nguyên Thừa hành hạ đến mất trí?
Lòng ta thoáng lo, liền muốn xuống xe.
Vừa kéo rèm lên, thân ảnh mấy ngày không gặp đã xuất hiện ngay trước mắt.
Ta gần như lao vào hắn, tay vô thức nắm lấy cánh tay hắn, trông chẳng khác nào ta tự nguyện dâng mình cho hắn.
Hắn nhướn mày, tâm tình dường như không tệ:
“Cái tên mặt đen nhỏ kia đã bỏ rơi các ngươi mà đi, xem ra ánh mắt của ngươi cũng chẳng ra gì.”
Nghe giọng điệu của Cố Nguyên Thừa có chút hả hê, ta nhất thời ngẩn người.
“Mặt đen nhỏ?”
“Là Chu Từ?”
Chu Từ là văn sĩ yếu ớt mà cha ta nhặt được dưới chân núi. Người trong trại thường bắt nạt hắn, mỗi lần ta gặp đều sẽ đứng ra nói đỡ vài câu. Nhưng không hiểu sao, Cố Nguyên Thừa lại cực kỳ không thích hắn.
“Vậy thì sao?”
Hắn nghẹn lời: “Ngươi không thấy khó chịu?”
Ta cảm thấy hắn thật kỳ lạ: “Ta khó chịu vì điều gì?”
Cố Nguyên Thừa nhìn ta một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi, sắc mặt lạnh nhạt nhưng bóng lưng lại toát lên chút đắc ý.
Nhìn theo hắn, ta không khỏi bối rối.
Hệt như đang đi trên đường bỗng dưng bị một con chó lao ra cắn một cái rồi bỏ chạy, chẳng hiểu mô tê gì.
8
Lục Y đi thăm cha ta, khi trở về liền chần chừ nói:
“Đại đương gia sắc mặt hồng hào, còn khỏe hơn ở trong trại!”
“Giọng nói vang dội, hoàn toàn không giống như bị uy hiếp.”
“Nghe đâu giữa trưa nay còn ăn hết tám bát cơm.”
“…”
Ta bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lục Y mặt mày rạng rỡ, lẩm bẩm không ngừng:
“Xem ra cô gia trong lòng vẫn còn tiểu thư—”
Chưa nói hết câu, nàng đột nhiên im bặt.
Ta nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy một nữ tử như con bướm bay về phía Cố Nguyên Thừa.
Sơn trại Uy Hổ hoành hành một phương, triều đình nhiều lần tiễu trừ không thành, vốn là cái gai trong lòng.
Cố Nguyên Thừa vừa được tìm về đã lập công lớn như vậy, lúc về kinh tự nhiên là cảnh mười dặm nghênh đón.
Nữ tử kia váy áo tung bay, mắt sáng như sao, hai má hơi đỏ, vẻ đẹp rực rỡ động lòng người.
Cố Nguyên Thừa nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.
Ta ngẩn ngơ nhìn, vô tình lại chạm vào ánh mắt hắn đang ngoảnh lại. Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Trước đây, mỗi lần hắn dỗ ta uống thuốc, ánh mắt cũng dịu dàng như vậy.
Ta buông rèm xuống, không muốn nhìn thêm.
Lục Y tức giận lẩm bẩm: “Cô gia thật quá đáng, sao có thể đối xử với người khác như vậy—”
Ta đặt tay lên bụng, nhẹ giọng nói: “Từ nay gọi hắn là Thái tử điện hạ.”
Xe ngựa đi vào thành, quan binh mở đường, dân chúng né tránh, ngựa cao xe lớn, oai phong vô cùng.
Ánh mắt ta vô tình chạm vào ánh nhìn của một nữ tử, người được đồn là Thái tử phi tương lai.
Nàng nhìn ta rất lâu, thần sắc có chút trầm tư.
9
Một tiểu tư dẫn ta đi một vòng quanh phủ Thái tử, sau đó đưa vào chính điện.
Chỉ một lúc sau, Cố Nguyên Thừa đẩy cửa bước vào.
“Sao không ngủ mà đứng ngẩn người ở đó làm gì?”
Hắn trông cực kỳ mệt mỏi, uống một ngụm trà rồi bắt đầu cởi áo khoác.
Ta thử dè dặt hỏi: “Chỉ có một chiếc giường thôi sao?”
Cố Nguyên Thừa vẻ mặt nhàn nhạt: “Nếu không thì mang đến cho ngươi mười chiếc?”
“…”
Làm Thái tử rồi, ngay cả tính khí cũng lớn hơn.
Ta lặng người một lúc, cúi đầu thu dọn chăn gối, ôm sang chiếc trường kỷ nhỏ ngoài gian phòng.
Hắn ngồi bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, khuôn mặt căng cứng: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Ta có thể làm gì đây? Tất nhiên là tránh xa ngươi ra.
“Hai tháng trên núi, đại tiểu thư chiếm hết tiện nghi của ta, ngay cả giường cũng không cho ta xuống. Nói là sẽ trả lại, chẳng lẽ lại không giữ lời sao?”