Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN QUA THÀNH NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC VĂN Chương 1 XUYÊN QUA THÀNH NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC VĂN

Chương 1 XUYÊN QUA THÀNH NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC VĂN

7:14 sáng – 11/12/2024

Ta xuyên vào nữ chính trong một quyển tiểu thuyết ngược văn, ta bị người hãm hại hạ độc thủ.

Khi kịch độc phát tác, ta loạng choạng lao vào lòng một nam tử, cố gắng khẩn cầu :

“Đại ca, cầu xin ngươi hãy cứu ta..”

Nam tử híp mắt đầy nguy hiểm, tay giữ chặt eo ta, âm thanh khàn khàn đáp:

“Cô nương, ngày sau đừng hối hận.”

Sau chuyện ấy, nhìn gương mặt lãnh đạm mà cao quý của nam tử, ta không khỏi áy náy, cúi đầu nói:

“Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh, sẽ để huynh làm hiền tế nhập trạch nhà ta.”

Hắn chỉ cười lạnh, không buồn đáp lời.

Nào ngờ, sau này ta tận mắt chứng kiến, vài hắc y ám vệ quỳ dưới chân hắn, cung kính thưa:

“Hoàng thái tôn điện hạ.”

Hai mắt ta trợn trừng trừng

”Huynh..huynh sao lại …”

1

 

Khi ta phát hiện bản thân là nữ chính trong một quyển ngược văn, ta đã bị thứ muội hạ độc.

Khi kịch độc phát tác, đại não dần hỗn loạn, ta loạng choạng chạy vào một viện tử, gõ cửa vài cái.

Chốc lát sau, cửa mở ra.

Một nam tử vận thanh sam, trên tay cầm sách, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn ta, nhàn nhạt nói:

“Chu cô nương, có việc gì?”

Trong cơn mê loạn, ta chẳng kịp nghĩ ngợi gì, lao thẳng vào lòng nam tử, tay ôm lấy cổ hắn, rồi bất ngờ đặt mạnh lên môi hắn một nụ hôn.

“Giang Huyền ca ca, cầu xin huynh… cứu ta..”

Hầu kết của Giang Huyền khẽ động.

Từ góc nhìn của hắn, ta tóc tai rối loạn, khoé mắt đào hoa hơi đỏ, lệ ngân ngấn, cả người thoạt nhìn thật đáng thương.

“Giang Huyền biểu ca, huynh không cũng đành lòng thấy biểu muội chết dưới độc dược, đúng không…”

Ta tựa vào lòng hắn, ngón tay ngọc vẽ vòng vòng trên ngực hắn.

Giang Huyền siết chặt nắm đấm, hơi thở trở nên nặng nề. Một lát sau, hắn bỗng bế ta lên, xoay người bước vào phòng.

Thanh âm khàn khàn của hắn vang bên tai ta:

“Chu cô nương, việc bây giờ cô đang làm  ngày sau chớ hối hận.”

Ta rúc vào lòng hắn, vừa nũng nịu vừa đáp:

“Không hối hận.”

2

 

Là ta cố ý chọn Giang Huyền.

Trong nguyên tác, người giải độc cho ta là nam chính, từ đó mở ra bốn trăm chương truyện tình cảm lâm li bi đát “.

Nhưng Giang Huyền chỉ là một thư sinh nghèo khổ, cũng là biểu ca họ hàng xa thân thích nhà ta.

Phụ mẫu hắn đều đã mất, đường cùng không lối thoát, đành phải đến nương nhờ gia tộc họ Chu của ta.

Hơn nữa, Giang Huyền làm người khiêm nhường, lễ độ, là một nhân vật chính trực tài hoa, đáng tiếc lại chết yểu ở tuổi hai mươi sáu.

Không có ai thích hợp giải độc cho ta hơn Giang Huyền.

3

Xong chuyện, ta co ro thân mình, rúc vào góc giường, suýt chút nữa ngất đi.

Bề ngoài Giang Huyền nhìn cao gầy, yếu ớt như không chịu nổi gió, nhưng ai ngờ dưới lớp áo thanh sam kia lại là mấy khối cơ bụng rắn chắc đầy sức mạnh.

Ta không chớp mắt nhìn Giang Huyền đang mặc quần áo, ngượng ngùng nói:

“Chuyện này… độc này sẽ kéo dài bảy ngày bảy đêm, nên những ngày tới vẫn phải phiền biểu ca giúp đỡ ta.”

Động tác trên tay Giang Huyền khựng lại, hắn cười mà như không cười:

“Ồ? Vậy có hồi báo gì không?”

Giang Huyền chẳng còn bao nhiêu thời gian để sống, vậy mà bị ta lợi dụng như thế.

Trong cơn xấu hổ, ta nhỏ giọng hứa hẹn:

“Biểu ca yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm, để biểu ca ở rể nhà họ Chu.”

Nghe vậy, Giang Huyền khẽ cười lạnh, không đáp lời.

Ta có chút không hiểu ý hắn, bèn đứng dậy mặc xong quần áo, trước khi đi còn dặn dò:

“Nếu biểu ca nghĩ thông suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta.”

4

Từ viện của Giang Huyền bước ra, trời đã là đêm khuya.

Về đến phòng, ta ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, mệt mỏi đến mức quên cả xử lý chuyện thứ muội hạ độc.

“Tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nha hoàn Thúy Vi đánh thức ta dậy.

“Hoàng thái tôn điện hạ đã thân lâm Ninh Thành, tối nay lão gia sẽ tổ chức yến tiệc tại phủ để nghênh đón điện hạ. Tiểu thư mau chuẩn bị thật đẹp, nhân cơ hội gây ấn tượng với thái tôn!”

Ta lơ mơ lẩm bẩm.

“Hoàng thái tôn? Là ai cơ?”

“Chính là cháu trai ruột của Hoàng thượng!”

Ta giật mình mở to mắt.

Hoàng thái tôn, Phí Dạ Huyền?

Hắn chính là đại phản diện cuối cùng trong câu chuyện ngược ta đang sống, cũng là nam thứ vừa bệnh hoạn vừa điên cuồng!

Trong sách, Phí Dạ Huyền si mê ta đến mức mất trí, bất chấp việc ta đã có hôn ước với nam chính, hắn bắt cóc ta, giam cầm trong phủ, mỗi đêm đều…

Ta muốn phát điên!

Ta gào lên đòi chạy trốn, nhưng Thúy Vi kéo ta lại, ấn xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu tô điểm.

“Lão gia đã nói, tiểu thư phải ăn mặc thật lộng lẫy, biết đâu được thái tôn điện hạ vừa mắt thì sao.”

Nhìn những tua rua lắc lư trên trâm cài tóc, ta chỉ muốn chết đi cho xong!

5

Trong yến tiệc, gần như tất cả các gia chủ của những gia tộc lớn ở Ninh Thành đều có mặt, mang theo các tiểu thư được trang điểm lộng lẫy nhất của mình.

“Thiên a , thái tôn điện hạ sao lại đích thân đến Ninh Thành! Ta hồi hộp quá!”

“Nghe nói điện hạ thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc. Không biết bộ y phục này của ta có thể khiến điện hạ chú ý hay không…”

Ta cúi đầu, co ro như một chú chim cút.

Cảnh tượng trong nguyên tác cứ lặp đi lặp lại không ngừng tái hiện trong đầu:

[Phí Dạ Huyền trói chặt hai tay ta, lấy tấm lụa đen bịt mắt ta lại, mỉm cười bên tai hỏi: “Lệnh Nghi đoán thử xem, ta là ai?”]

Đoán cái gì mà đoán, ta đoán chết đi được ấy!

Ta đang thầm mắng chửi trong lòng, bỗng một giọng nói sắc nhọn vang lên:

“Hoàng thái tôn điện hạ giá lâm!”

Mọi người trong đại sảnh lập tức đứng dậy hành lễ:

“Tham kiến thái tôn điện hạ!”

Ta cũng run rẩy đứng dậy hành lễ, đồng thời lén lút liếc nhìn Phí Dạ Huyền.

Hắn khoác áo choàng đen viền kim tuyến, khuôn mặt bị che kín bởi mặt nạ.

Không biết có phải ta hoa mắt hay không, nhưng Phí Dạ Huyền dường như… nhìn về phía ta.

Ta sợ hãi vội cúi đầu xuống.

Ta vốn là người nhút nhát, thường ngày chỉ dám trêu chọc biểu ca Giang Huyền vì y là người dễ chịu, hiền lành.

Phí Dạ Huyền ngồi xuống ghế chủ tọa, nhàn nhạt nói:

“Miễn lễ.”

“Đa tạ điện hạ.”

Ta vừa thành kính vừa run rẩy ngồi xuống, liếc nhìn Phí Dạ Huyền một cái nữa, thấy hắn không chú ý đến mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi trên ghế, ta cúi đầu giả vờ bình tĩnh ăn trái cây, khóe mắt lại không ngừng liếc trộm Phí Dạ Huyền.

Hắn cử chỉ tao nhã, thân thể ngồi thẳng tắp như tùng, lặng lẽ nghe mấy gia chủ bên dưới trò chuyện, thỉnh thoảng đáp lại đôi câu.

So với sự điên cuồng cố chấp trong sách, hắn dường như lại là một người hoàn toàn khác.

Ta thầm nghĩ, hắn quả thực biết cách giả bộ.

Đúng lúc đó, công tử nhà họ Thẩm tên là Thẩm Lễ bỗng đứng dậy, hành lễ với phụ thân ta.

“Chu đại nhân, Thẩm mỗ có một thỉnh cầu.”

Chuông cảnh báo trong đầu ta vang lên dồn dập!

Thẩm Lễ chính là nam chính được chỉ định cho ta.

Trong sách, hắn khinh thường ta vì từng có động chạm với Phí Dạ Huyền, mắng ta hạ tiện, phóng đãng, ngược ta suốt bốn trăm chương, nhưng truy thê hỏa táng tràng chỉ vỏn vẹn ba chương.

Vậy mà giờ đây, Thẩm Lễ lại định cầu hôn ta.

“Chu đại nhân, Thẩm mỗ ngưỡng mộ Chu tiểu thư đã lâu. Nhân dịp thái tôn điện hạ cũng có mặt hôm nay, Thẩm mỗ muốn nhờ điện hạ làm chủ, tác thành cho ta và Chu tiểu thư…”

Chỉ nghe một tiếng “rắc”, tiếng gốm vỡ nát vang lên.

Thì ra là Phí Dạ Huyền đã bóp nát chiếc ly trong tay.

Máu chảy xuống từ ngón tay hắn, đôi mắt đen nheo lại, ánh lên một tia sáng đáng sợ.

“Đây rốt cuộc là yến tiệc nghênh đón bản vương, hay là lễ cầu thân của Thẩm công tử?” Hắn lạnh lùng mở miệng.

Thẩm Lễ vội quỳ xuống:
“Điện hạ thứ tội!”

Haha.

Ta nhét một quả nho vào miệng, vui vẻ nhìn kịch hay.

Thẩm Lễ, tên cặn bã này, trong sách đã ngược ta không ít lần.

Nhìn hắn bị mắng, bị phạt, ta hận không thể đứng dậy vỗ tay vui sướng.

Có lẽ, trong đại sảnh này, người duy nhất vui vẻ là ta.

Phí Dạ Huyền khuôn mặt u ám, lạnh lùng ra lệnh cho hạ nhân kéo Thẩm Lễ ra ngoài.

Nhìn Thẩm Lễ bị kéo đi như một con chó, khóe miệng ta không nhịn được mà giật giật, suýt thì bật cười.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ta lại cười không nổi.

Phí Dạ Huyền… ghen sao? Nên mới nhắm vào Thẩm Lễ như vậy?

Trong sách, Phí Dạ Huyền có lẽ là vừa gặp đã yêu ta, mới không màng tất cả để bắt cóc và giam cầm ta.

Nhưng ta rõ ràng đã rất khiêm tốn, chỉ cúi đầu ăn trái cây mà thôi.

Ta cũng ăn mặc rất giản dị, thậm chí không rực rỡ bằng các tiểu thư khác, sao hắn vẫn chú ý đến ta?

Đây là sức mạnh của cốt truyện sao?

Trong lúc kinh hoàng, ta bỗng nhớ ra một chuyện bị mình bỏ quên.

Chất độc thứ muội hạ ta, hiệu quả sẽ kéo dài suốt bảy ngày.

Trời đã dần tối, hôm nay ta lại quên đi tìm biểu ca Giang Huyền để giải độc…

Sắc mặt ta lập tức biến đổi, bỏ đũa xuống, nói một tiếng với nha hoàn, sau đó len lén rời khỏi yến tiệc.

Nhưng ta không hề hay biết, Phí Dạ Huyền dõi theo bóng dáng ta rời đi, khóe môi dưới lớp mặt nạ hơi nhếch lên, bật cười khẽ:

“Hừ.”