Kiếp trước, thái tử và thứ muội bị quân phản loạn treo trên tường thành, ép buộc ta phải chọn một trong hai.
Ta không do dự mà chọn thái tử, thứ muội rơi xuống từ tường thành, đôi chân bị g ã y n á t.
Hai năm sau, thứ muội mang thai, đã nhảy sông t ự v ẫ n trong ngày đại hôn của ta và thái tử.
Thái tử im lặng chịu đựng, cho đến khi ngồi vững vàng trên ngôi vị, diệt tam tộc của ta, hai đứa con của ta cũng c h ế t t h ả m trong ngục hình.
Lòng ta tan nát, hỏi hắn tại sao lại làm như vậy.
Hắn cười lạnh nói: “Trẫm chỉ đang báo thù cho nữ nhân mà trẫm yêu. Nếu lúc trước không phải Ninh gia ép trẫm cưới ngươi, thì sao Ninh Nhu lại t ự v ẫ n?”
“Ninh Tương, tất cả đều là lỗi của ngươi! Ngươi đã làm cho trẫm và Ninh Nhu vĩnh viễn xa cách, trẫm sẽ không để ngươi sống yên!” Khi mở mắt lần nữa, ta đã sống lại vào ngày phải đưa ra lựa chọn đó.
Khi nghe thái tử Thường Chiêu gào thét kêu cứu Ninh Nhu, ta khẽ mỉm cười.
Nếu hắn đã yêu thứ muội ta đến như vậy, thì kiếp này, ta sẽ giúp hắn toại nguyện.
Khi Cảnh vương làm phản, bắt cóc thái tử Thường Chiêu và thứ muội của ta, Ninh Nhu.
Kiếp trước, ta không hề nhận ra hai người này tại sao lại bị bắt cóc cùng lúc, cho đến khi ta mặc giáp, dẫn quân đến tìm cách cứu viện, thì thấy Thường Chiêu và Ninh Nhu đang bị treo trên tường thành, tính mạng nguy kịch.
Cảnh vương nhìn ta với vẻ điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu: “Lần này là bản vương thua Ninh gia các ngươi! Không ngờ, khi Ninh Kiêu đã bị trói, nữ nhi Ninh gia là ngươi, lại còn dẫn quân đánh bại thủ hạ của bản vương, bản vương thua tâm phục khẩu phục! Nhưng mà…”
Hắn nhếch môi cười khinh miệt, rút kiếm chỉ vào sợi dây treo Thường Chiêu bên cạnh, “Hôm nay, hai nguời ở đây, ngươi chỉ có thể cứu một người. Một là thái tử, một là thứ muội của ngươi, ngươi chọn đi!”
Kiếp trước, ta đứng trước sự lựa chọn này, suy nghĩ một lát rồi chọn Thường Chiêu. Hắn là thái tử, nếu ta bỏ hắn chọn Ninh Nhu, thì Ninh gia chắc chắn sẽ mang tội ích kỷ, bất trung.
Khi thiên tử hỏi, ta cũng khó mà thanh minh.
Vì vậy, sau khi suy xét, ta liền nói với Cảnh vương: “Ta chọn thái tử.”
Ninh Nhu nghe vậy, mắt rưng rưng: “Không! Đừng mà, tỷ tỷ cứu ta!”
Khi sợi dây treo nàng bị cắt, thân hình xinh đẹp ấy rơi xuống, Thường Chiêu đau đớn gào thét: “Nhu nhi!”
Quân đội bắt đầu công thành, trong khung cảnh hỗn loạn, tiếng kêu của Thường Chiêu bị cuốn trôi mất.
Khi ta cứu được hắn, hắn đã bình tĩnh lại, không còn vẻ hoảng sợ, mỉm cười nhìn ta nói: “Đa tạ Ninh tiểu thư cứu giúp, Thường Chiêu sau này nhất định sẽ báo đáp tiểu thư.”
Vẻ bình tĩnh này khiến ta có chút thay đổi cái nhìn về hắn.
Nhưng không ngờ, hắn chỉ giấu giếm hận thù trong lòng. Vì có công trong việc dẹp loạn, phụ thân ta được thăng chức hai cấp.
Trong giới quý tộc ở kinh đô, Ninh gia ta là gia tộc vinh quang nhất.
Việc hôn nhân của ta trở thành vấn đề nan giải, không thể gả thấp, mà gả ngang hàng thì không có con cháu của thế gia nào thích hợp.
Cuối cùng, thiên tử phất tay, ban hôn cho ta làm chính phi của thái tử.
Kể từ khi hôn sự định xuống, Thường Chiêu càng thêm ân cần với ta, hắn không để ý ta xuất thân từ nhà võ, múa kiếm luyện cung, ít chú trọng nữ công, trái lại luôn khen ngợi ta phong nhã, bảo ta chỉ cần là chính mình.
Ngày qua ngày, ta cũng dần nảy sinh vài phần tình cảm với Thường Chiêu. Ngày ta chính thức gả cho hắn, cả kinh đô đều trầm trồ ngưỡng mộ.
Điều bất ngờ duy nhất là thứ muội Ninh Nhu, vào ngày hôm đó, đã nhảy xuống sông tự vẫn.
Sau khi nàng ngã từ tường thành xuống, may mắn còn sống sót, nhưng đôi chân đã tàn phế.
Do lòng áy náy, ta sai nha hoàn hầu hạ chăm sóc nàng, không ngờ nàng lại đột nhiên nhảy xuống sông.
Để làm rõ sự tình, ta sai người vớt thi thể nàng lên, sau khi kiểm tra, phát hiện nàng đã mang thai hai tháng.
Điều khiến ta càng thêm bất ngờ, chính là sau khi điều tra một thời gian dài, ta vẫn không tìm ra được đứa bé trong bụng nàng là của ai.
Cuối cùng, mọi người đều cho rằng Ninh Nhu lén lút quan hệ với ai đó, mang thai rồi không dám đối diện, nên mới tự vẫn.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua. Cho đến tám năm sau, khi gia đình ta bị bắt giam, hai đứa con của ta chết thảm, ta mới biết sự thật từ miệng Thường Chiêu.
“Đứa bé ấy là của trẫm. Thật đáng thương cho Ninh Nhu của trẫm, cho đứa con trai của trẫm, tất cả đều tại ngươi mà chết trong dòng nước lạnh.”
Thường Chiêu đã là hoàng đế, đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ nhìn ta:
“Nếu như nàng không bị gãy chân, nàng mới xứng đáng là chính phi của trẫm! Ninh Tương, ngươi có biết không, mỗi một khoảnh khắc bên ngươi, trẫm cảm thấy vô cùng ghê tởm!”
Ngươi thật sự nghĩ rằng trẫm muốn cưới ngươi sao? Sai rồi! Chính là Ninh gia các ngươi một tay che trời, ép trẫm phải cưới ngươi! Ngày Ninh Nhu chết, trẫm đã thề rằng, trẫm phải giết ngươi, giết Ninh gia các ngươi, tất cả những kẻ làm tổn hại Ninh Nhu đều phải chết không yên!”
Chung sống tám năm, hôm nay ta mới thấy được mặt thật của Thường Chiêu.
Ta thật hối hận!
Hối hận vì không biết nhìn người, lại giúp một con rắn độc lên ngôi, khiến mấy chục mạng người của Ninh gia ta đều chết thảm!
Ta và con ta cũng chết!
Mở mắt lần nữa, trở về ngày quân địch đã áp sát thành, ta nhìn thấy Thường Chiêu và Ninh Nhu treo trên cổng thành.
Cảnh vương lại hỏi: “Ninh Tương, ngươi chọn ai?”
Chọn cái gì mà chọn, giết hết không phải xong sao!
Trong lòng ta tức giận, nhìn chằm chằm vào Cảnh vương, chỉ cảm thấy người này có vấn đề.
Có con tin trong tay, không bàn điều kiện, cũng không giết để xả giận, lại làm cái trò chọn lựa này.
Hắn rõ ràng có thể giết luôn hai người này, sao lại bắt ta phải chọn, chẳng lẽ là muốn cuối cùng lại làm ta thêm đau khổ một lần nữa?
Vậy thì hắn phải làm ngược lại sau khi ta đưa ra lựa chọn, giết người mà ta chọn, chứ không phải như kiếp trước, thực sự thực hiện lời hứa, tha mạng cho Thường Chiêu.
Ta lạnh lùng nghĩ, hít một hơi thật sâu, trên mặt giả vờ tỏ vẻ lo lắng nói:
“Cảnh vương, ngươi đã bị bao vây rồi, sáng suốt thì hãy thả họ đi! Nếu không, một lát nữa quân đội sẽ tới, ngươi nghĩ mấy quân lính còn lại có thể chống đỡ được bao lâu? Còn không mau đầu hàng đi!”
Cảnh vương bị ta chọc giận, cười lạnh nói: “Không cần bao lâu, bây giờ bản vương có thể giết bọn họ ngay! Ngươi chọn hay không chọn, không chọn thì bản vương thay ngươi chọn!”
Nói xong, hắn rút kiếm, chỉ vào Ninh Nhu.
Ta có chút khó chịu, sao hắn không chỉ vào Thường Chiêu như kiếp trước?
Nhìn không khí căng thẳng, tình thế nguy cấp, Thường Chiêu bị trói như bánh chưng, hét lên: “Đừng làm tổn thương Nhu nhi! Có gì cứ nhằm vào ta!”
“Ôi, thái tử quả thật là một người si tình.” Cảnh vương khinh thường cười, nhưng ánh mắt lại nhìn ta.
Ta cưỡi ngựa, nghe Thường Chiêu nói vậy, cố làm vẻ ngạc nhiên, lớn tiếng nói:
“Thái tử điện hạ đối với Ninh Nhu muội muội lại có tình sâu đậm như vậy! Ngài thà chết chứ không để muội muội chịu tổn thương!”
Các binh sĩ phía sau nghe ta nói vậy, đều ngây người.
Ninh Nhu treo trên tường thành cũng không ngờ Thường Chiêu lại chọn nàng, sau một lúc ngạc nhiên, nước mắt lưng tròng, nhìn Thường Chiêu với ánh mắt dịu dàng: “Thái tử….”
Thấy mỹ nhân đầy tình cảm nhìn mình, Thường Chiêu tức khắc dâng trào ý muốn bảo vệ, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, Cảnh vương, nếu ngươi quay đầu lại ngay bây giờ, vẫn còn kịp, thả ta và Ninh Nhu đi, ta sẽ thay ngươi cầu xin phụ hoàng.”
Cảnh vương nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Ngươi nghĩ đến lúc này, bản vương còn có con đường sống sao?”
Từ khi quyết định làm phản, kết cục là thành thì làm hoàng đế, thất bại thì chết.
Cảnh vương mất kiên nhẫn, khó chịu hỏi ta: “Cuối cùng ngươi chọn không?”
“Ta…” Ta nhìn Thường Chiêu, lại nhìn Ninh Nhu.
Phát hiện ánh mắt ta dừng lâu trên người nàng, Ninh Nhu liền vùng vẫy mạnh mẽ: “Không, đừng mà!”
Hầu hết mọi người đều nghĩ ta sẽ chọn Thường Chiêu, Ninh Nhu trong lòng cũng rõ ràng, nàng chỉ là một tiểu thư nhà tướng, sao có thể so được với thái tử.
Nhưng bản năng cầu sinh khiến nàng khóc thương tâm, cầu xin một cách thảm thiết.
Ta liếc nhìn Thường Chiêu, hắn quả nhiên không nhịn được, vẻ mặt đầy thương tiếc: “Nhu nhi, đừng lo lắng, ta sẽ không để ai làm tổn thương nàng!”
Rồi hắn quay đầu nhìn ta: “Bổn thái tử mệnh lệnh ngươi phải cứu Ninh Nhu!”
Ta chờ đúng câu này.
Ta ngẩng đầu nói: “Thái tử điện hạ có lệnh, thần nữ không dám không tuân. Cảnh vương, ngươi có nghe thấy không? Thái tử điện hạ ra lệnh cho thần nữ chọn Ninh Nhu, vậy thì chọn nàng đi!”
Nói xong, ta lùi lại một bước, tránh để máu của Thường Chiêu rơi xuống người mình.
Các binh sĩ phía sau có chút khó hiểu, ta thậm chí nghe thấy một tên tiểu binh lính gần đó lẩm bẩm: “Tại sao thái tử chỉ nghĩ đến tình ái, ngay cả mạng sống cũng không cần…”
Chúng ta vội vã đến cứu hắn, cuối cùng hắn lại không muốn sống, mọi người đều có cảm giác kỳ lạ.
Cảnh vương cũng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn ta: “Ngươi không chọn Thường Chiêu?”
Ta một vẻ “đau thương” nói: “Thần nữ rất muốn chọn thái tử, nhưng thái tử đã ra lệnh, thần nữ làm sao dám không tuân theo! Xin động thủ đi!”
Thường Chiêu ngây người, dường như không ngờ ta thật sự chọn Ninh Nhu, đôi mắt phượng của hắn mở lớn đến mức cực hạn.
Hắn mím môi, như muốn nói gì đó, nhưng lời đã ra khỏi miệng, nước đã đổ, không thể vãn hồi.
Ninh Nhu cảm động nhìn hắn: “Thái tử điện hạ, ngài thật tốt với Nhu nhi…”
“Ta…”
Thường Chiêu trong đầu ong ong, ta nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đó rõ ràng là sự căm hận, như đang chất vấn ta: sao có thể thật sự bỏ hắn đi?
Thường Chiêu mặc dù muốn ta cứu Ninh Nhu, nhưng cũng không có nghĩa hắn muốn chết!
Những lời nói của hắn, chỉ là để khó dễ ta mà thôi.
Vì hắn biết ta không thể bỏ mặc sự nguy hiểm của thái tử là hắn.