Những bức thư trong thư phòng ngày một nhiều, có lúc hắn thậm chí còn bảo ta cất giữ giúp hắn.
Phu nhân bị trả về nhà mẹ đẻ, một tờ hưu thư cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa bà ta và tướng quân.
Phu nhân lại đến gây náo loạn, bà ta ôm lấy tướng quân, khóc lóc thảm thiết, cố gắng chứng minh điều gì đó.
Khi ấy, ta đang ngồi ở vị trí cao, nhàn nhã ăn nho mà tướng quân đã bóc vỏ cho.
“Tiện nhân! Ta đã biết rồi, muội muội của ngươi chết khi làm dược nô! Ngươi tiếp cận tướng quân và chúng ta chắc chắn có ý đồ khác!”
Ta vẫn tiếp tục ăn, không vì lời bà ta mà bận tâm.
Vì thứ vốn là chỗ dựa của bà ta — tình yêu của tướng quân — nay đã không còn.
Nước mắt giờ đây chỉ khiến bà ta càng thảm hại hơn mà thôi.
Dù bà ta biết mục đích của ta không trong sạch thì sao chứ?
“Phù Doanh sẽ là phu nhân tướng quân tiếp theo. Từ nay, chẳng ai có thể làm tổn thương nàng dù chỉ một chút!”
Ta khựng lại đôi chút. Đừng, ta sợ đến khi phủ bị tru di, còn kéo cả ta theo.
Đang lúc suy nghĩ, phủ tướng quân bất ngờ bị một đội quân bao vây.
Bầu trời dần tối, một vị công công mặc triều phục xuất hiện, theo sau là tri phủ.
Trái tim ta đập mạnh trong lồng ngực, ngày này, cuối cùng cũng đến.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu chỉ. Tướng quân phủ bị cáo buộc tội thông đồng với địch quốc, cất giấu binh khí trái phép, nay bị niêm phong để điều tra.”
Lời lẽ ngắn gọn nhưng sắc bén, khiến sắc mặt tướng quân lập tức thay đổi.
Phu nhân ngồi bệt dưới đất, sợ hãi đến mức nửa ngày không thốt nên lời.
“Có chứng cứ chăng? Nếu không có chứng cứ, chẳng phải khiến bổn tướng thương tâm sao!“
Sau khi tướng quân trấn tĩnh, hắn vẫn ung dung tự tại, vì chắc chắn rằng tri phủ không có chứng cứ.
Ta đứng dậy, chỉnh lại vạt váy, nhẹ nhàng nói:
“Chứng cứ ngài muốn, chúng ta tất nhiên đã có.”
Ta tận mắt nhìn vẻ mặt ngụy trang của hắn từng chút một sụp đổ. Trong ánh mắt hắn nhìn ta, tràn đầy sự khó tin.
“Phù Doanh, nàng đang nói gì vậy? Chuyện này không phải để đùa giỡn.”
Hắn run rẩy đưa tay muốn nắm lấy ta, nhưng ta né tránh.
“Đừng chạm vào ta, ta thấy bẩn.”
Cuối cùng, ta cũng có thể nói ra lời này trước mặt hắn, những lời đè nén bấy lâu. Ta chỉ cảm thấy thoải mái đến tột cùng.
Phu nhân bất chợt bật cười điên loạn, bà ta chỉ tay vào tướng quân, mắt đỏ ngầu:
“Ngươi chẳng phải yêu nàng sao? Thế nào, giờ cũng bị phản bội rồi chứ!”
“Ngươi đúng là ngu muội . Trước đây là ngu muội , bây giờ lại càng ngu xuẩn hơn … haha… haha..”
Tướng quân không để ý đến bà ta, chỉ chao đảo tiến về phía ta, muốn bắt lấy tay ta.
Ta cau mày, lui về phía sau, nấp sau lưng các quan binh.
“Vậy nên, từ đầu nàng tiếp cận ta không phải vì yêu. Phù Doanh, nàng từng yêu ta sao?”
Ta khẽ cười, giọng nói lãnh đạm không chút cảm xúc:
“Một kẻ tiếp tay cho giặc, thông đồng với địch quốc như ngài, có tư cách gì để cầu xin tình yêu?”
Hắn đứng khựng lại, thân hình cứng đờ. Các quan binh lập tức tiến lên, áp giải hắn xuống.
Cùng tri phủ, ta tiến vào thư phòng, dễ dàng lấy được bằng chứng từ những bức thư hắn trao đổi.
Mỗi bức thư đều ghi lại việc hắn giao dịch với ngoại bang.
Mỗi trận giao tranh, thực chất chỉ là vỏ bọc cho việc trao đổi lợi ích.
Lương bổng triều đình cấp phát, quân lương bách tính vất vả tích góp, tất cả đều bị hắn bỏ túi.
Để ổn định ngoại bang, hắn mỗi lần lại trích một phần gửi sang đó.
Uy danh lẫy lừng của vị tướng quân bất khả chiến bại, hóa ra là đổi bằng những điều nhơ nhuốc như vậy.
Khi lần đầu biết được điều này, ta vừa kinh tởm, vừa phẫn nộ.
Ta dẫn họ đến hậu sơn. Trong mật thất, những ngày qua, không ít dược nô đã bỏ mạng.
Khi vào đến nơi, ta nhìn thấy một thiếu nữ tuổi còn đôi mươi bị trói chặt.
Lúc nhìn nàng, ta chỉ cảm thấy nàng rất giống muội muội ta, đặc biệt là đôi mắt trong sáng, thuần khiết ấy.
Ta nhẹ nhàng bọc gương mặt muội muội đang được bảo quản trong băng vào khăn tay rồi ôm vào lòng :
“Đừng sợ, a tỷ đến đón muội về nhà.”
Phu nhân bị áp giải đến, thấy ta dẫn người vào mật thất một cách quen thuộc, bà ta cười điên cuồng, sắc mặt càng thêm méo mó.
“Đồ tiện nhân, ta biết ngay ngươi chẳng có ý tốt!”
Vừa ôm mặt muội muội vào lòng, tiếng cười điên dại của bà ta lại vang lên:
“Đây là muội muội ngươi? Khi giết ả , ta tốn không ít công sức đâu.”
“Hồi ấy đúng lúc hết thuốc gây mê, ta liền sai người trói ả lại, sống sờ sờ mà dùng dao lột da mặt ả .”
“Nó vùng vẫy rất dữ, ban đầu còn sợ hãi van xin, nói rằng ở nhà có a tỷ đang chờ. Về sau thấy không có ích, nó liền mắng chửi ta!”
Ta không kiềm chế được, toàn thân run rẩy, trái tim như bị xé nát.
Ta từng bước tiến đến gần bà ta, chỉ muốn lăng trì xử tử bà ta ngay lập tức.
Thấy ta đến gần, bà ta ngừng cười, vẻ mặt đầy bí hiểm:
“Ngươi muốn biết sau đó ả ra sao không? Ta đem ả thưởng cho tên đồ tể để mặc sức chơi đùa. Đúng là tiện nghi cho ả rồi, bốn, năm gã đàn ông hầu hạ ả !”
Không chịu được nữa, ta giật lấy con dao từ tay vệ binh, đâm thẳng vào vai bà ta.
Nước mắt ta tuôn rơi, nhưng môi lại nở nụ cười:
“Muội muội ta chết thế nào, ngươi cũng sẽ chết như vậy.”
Tri phủ nhìn vào mắt ta, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng, thở dài một tiếng.
Đây là giao ước ta và ông ta đã thỏa thuận trước.
Tướng quân giao cho triều đình, phu nhân giao cho ta, bất kể ta làm gì, chỉ cần giữ lại mạng bà ta.
“Gương mặt này của ngươi quả thật xấu xí. Không bằng để ta giúp ngươi lột nó xuống đi.”
Ta nhẹ nhàng chạm lên gương mặt bà ta, ngắm nhìn vẻ kinh hoàng ngày càng méo mó của bà ta.
“Không! Ngươi không thể làm thế với ta! Ta là phu nhân tướng quân…!”
Lời bà ta còn chưa dứt, ta cầm lấy con dao bà ta dùng để lột da mặt, mạnh mẽ vung xuống.
Máu tươi đặc sệt bắn ra, tiếng thét đau đớn của người đàn bà vang vọng khắp sơn động.
Ta ra tay rất chậm, cố ý để mỗi nhát dao đều khiến bà ta cảm nhận đủ sự đau đớn.
“Đau lắm phải không? Những thiếu nữ ngươi giết hại, từng người đều còn đau hơn thế này.”
Khi gương mặt bà ta bị ta lột xuống hoàn toàn, ta cúi sát bên tai, thì thầm:
“Ta sẽ không để ngươi chết. Ta muốn ngươi sống mà không bằng chết.”
Sau khi cầm máu cho bà ta, ta sai người đưa bà ta vào nhà kho.
Ở đó, ta đã sắp xếp sẵn vài gã đại hán, từng kẻ đều đủ sức khiến bà ta chịu đựng tận cùng nhục nhã.
Ta ngồi xổm bên ngoài, lặng lẽ nghe tiếng bà ta gào khóc, van xin.
9
Dưới sự giúp đỡ của ta, tri phủ đã thuận lợi thu thập đầy đủ chứng cứ.
Tướng quân bị áp giải vào đại lao chờ ngày xét xử.
Khi ta đến gặp, hắn quần áo xộc xệch, thân thể đẫm máu, ánh mắt trống rỗng như đang chìm trong dòng suy nghĩ nào đó.
Nhưng khi thấy ta, hắn lập tức kích động.
“Tại sao lại phản bội ta? Ta đối với nàng không tốt sao? Tô Phù Doanh, nàng thật là kẻ vong ân bội nghĩa!”
“Ta vong ân bội nghĩa? Ngươi dung túng phu nhân giết hại các thiếu nữ chỉ để đổi lấy một gương mặt, ngươi cấu kết với ngoại bang, vơ vét tài sản của dân chúng. Những tội danh đó, có tội nào không đáng chết?”
Ta không mở cửa lao, chỉ đứng bên ngoài, lạnh lùng đối mặt với hắn.
Phu nhân từng bắt giữ nhiều dược nô, muội muội của ta cũng nằm trong số đó.
“Vậy còn nàng? Nàng có từng… có một chút nào yêu ta không? Có từng một lần nghĩ đến việc cùng ta xây dựng một cuộc sống không?”
Ta chỉ cảm thấy hắn quá đỗi nực cười, bình thản nhìn thẳng vào ánh mắt đầy mong chờ của hắn.
“Chưa từng. Những ngày tháng ở bên ngươi, ta chỉ có một ý niệm duy nhất: chính là đưa ngươi xuống địa ngục.”
Bóng dáng cao lớn của hắn sụp xuống nền đất, khóe mắt cuối cùng cũng vương lệ.
“Quên nói với ngươi, cái thai ta từng nói cũng là giả. Ta chưa bao giờ muốn có bất cứ mối liên hệ nào với ngươi.”
Hắn càng thêm tuyệt vọng, loạng choạng muốn tiến lên bắt lấy ta, nhưng bị xiềng xích giữ lại, không thể nhúc nhích.
Ta quay người rời đi. Tri phủ làm theo yêu cầu của ta, không hề nhắc đến sự tồn tại của ta trước mặt thánh thượng.
Ta ôm tro cốt của muội muội về nhà, cầm tay mẫu thân, nhẹ nhàng viết một câu lên lòng bàn tay bà:
“ Nương, con đã đưa muội muội trở về. Những kẻ làm hại nó, đều đã phải trả giá.”
“Nương, chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới nhé.”
Thân hình mẫu thân run rẩy vì xúc động, ta ôm chặt bà vào lòng.
Một cuộc đời mới, chính thức bắt đầu.
End