Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌNH YÊU BẤT TẬN Chương 7 TÌNH YÊU BẤT TẬN

Chương 7 TÌNH YÊU BẤT TẬN

3:40 chiều – 02/12/2024

Triệu Tụ Tụ ngẩng cao đầu, giả bộ nhún nhường, nói rằng chỉ cần ta đồng ý điều kiện của bọn chúng, sẽ tha cho Thịnh vương một mạng.

“Tướng quân nói rồi, có thể không giết ngươi, chỉ cần ngươi làm nha hoàn thông phòng của bọn ta, biết đâu sau này còn được phong làm phi, nhân cơ hội này học lấy sự ngoan ngoãn, hiểu thế nào là tôn ti.”

Nghe xong, ta trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, sợ rằng lời nói quá nghiêm túc nàng sẽ không hiểu, ta cười thẳng thắn đáp:

“Hay cho cái gọi là tôn ti. Ngươi, một kỹ nữ xuất thân từ thanh lâu, nhờ trèo lên giường mà có địa vị, cũng dám nói chuyện tôn ti với bản cung sao?”

“Thật khiến người ta cười rụng răng.”

Ta cố ý nói chậm rãi, mỗi chữ như lưỡi dao cắm thẳng vào lòng nàng.

Quả nhiên, Triệu Tụ Tụ giận dữ, đập mạnh bàn:

“Thẩm Như Nguyệt, ngươi đừng không biết điều. Đợi đến khi tướng quân thành đại nghiệp, ngươi nhất định sẽ hối hận vì quyết định hôm nay!”

Nàng đứng dậy định rời đi, nhưng ta thong thả giơ tay, ra lệnh đóng cửa lớn.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh hoàng của Triệu Tụ Tụ, những tên hộ vệ đi theo nàng bị cận vệ của Thịnh vương phủ chém chết tại chỗ, máu văng tung tóe.

Nàng không dám tin, nhìn ta, giọng run rẩy:

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Ta khẽ cười:

“Tự mình ngu ngốc dâng đến tận cửa, còn muốn đi sao?”

Dư Triết trước đây từng âm thầm huấn luyện một đội tinh binh ám vệ, trước khi đi còn căn dặn họ bảo vệ ta. Hiện tại, binh lực đóng quanh Thịnh vương phủ chỉ xếp sau hoàng cung.

Ta lập tức giam giữ Triệu Tụ Tụ, nhốt nàng vào phòng củi ở hậu viện, rồi tung tin ra ngoài, nói rằng vợ của kẻ cầm đầu phản quân đã bị bắt, làm sĩ khí quân ta tăng cao.

Tuy nhiên, Tống Nghiễn Kinh liên minh với thế lực mạnh mẽ của Bắc Man, tình hình vẫn vô cùng nguy cấp.

Hoàng đế tức giận đến ngã bệnh, thái tử bỏ bê đảm nhiệm triều chính, triều đình không còn ai có thể dùng.

Dư Triết vốn chỉ là một vương gia nhàn nhã, không am tường võ nghệ, nhưng vẫn vì bảo vệ gia quốc mà ra chiến trường.

Ta trong phủ lòng như lửa đốt, không nghe lời khuyên can của người khác, một mình cưỡi ngựa đến chiến trường tìm hắn.

Nhưng khi đến doanh trại, cảnh tượng đầu tiên ta nhìn thấy là Dư Triết toàn thân đầy máu, bất tỉnh, được người ta khiêng về.

12

Phó tướng kể lại rằng, Dư Triết bị địch quân phục kích tại Quan Sơn Đạo. Để bảo vệ đội ngũ rút lui, hắn mới bị thương nặng như vậy.

Trên ngực và chân của hắn, những vết thương sâu đến mức lộ cả xương, máu tươi không ngừng tuôn chảy, cảnh tượng kinh hồn bạt vía.

Dù ta có gọi thế nào, hắn cũng không thể đáp lại.Ta sững sờ, một nỗi bi thương khôn tả như cơn sóng lớn cuốn trôi ta.

Nhưng ta biết, lúc này ta không thể gục ngã.

Ta nghiến chặt răng, cố giữ bình tĩnh, ra lệnh cho quân y dốc toàn lực chữa trị cho hắn.

Ta nhớ lại những đêm từng cùng Dư Triết đối trò chuyện  ánh đèn, bàn luận binh thư, phân tích cục diện nội ngoại.

Nếu đối đầu trực diện, e rằng không khả thi, chỉ có thể lợi dụng điểm yếu của kẻ địch để chiến thắng bằng mưu lược.

Ta cầm lệnh bài Dư Triết trao cho, đứng ra chủ trì đại cục. Dù có người dưới quyền nghi ngờ, nhưng khi thấy lệnh bài, không ai dám nói gì thêm.

Ta lập tức truyền tin ra ngoài, rằng Dư Triết đã đi đàm phán, sắp đạt được thỏa thuận với Nam Nhạc quốc, viện quân chẳng bao lâu nữa sẽ đến.

Sau đó, ta đốt khói báo động, khiến Tống Nghiễn Kinh lầm tưởng rằng viện binh đã đến, thực hiện kế “điệu hổ ly sơn.”

Với sự hiểu biết của ta về Tống Nghiễn Kinh, hắn vốn kiêu ngạo, làm sao chịu đựng sự khiêu khích này.

Quả nhiên, hắn sai một lượng lớn quân lính đến ứng phó.

Còn doanh trại địch trở nên trống rỗng, ta một mình đến đại doanh của hắn, lấy cớ cầu hòa, dụ hắn đến một vách núi cao.

Phía sau, ta đã phái người bao vây đại doanh của hắn.

Tống Nghiễn Kinh bị ta ép đến sát mép vực, kinh ngạc và khó hiểu:

“A Nguyệt, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”

Hắn hoàn toàn không đề phòng ta, dường như khinh thường nghĩ rằng ta không thể dùng Cửu Tinh Cung để uy hiếp tính mạng hắn.

Nhưng hôm nay, ta đã không còn là ta của ngày trước.

Ta mặt không đổi sắc, rút ra một mũi tên, bắn thẳng vào con ngựa của hắn.Con ngựa kêu lên thảm thiết, ngã xuống vách núi.

Tống Nghiễn Kinh kịp bám vào một tảng đá trên núi, may mắn trèo lên được.

Hắn thở hổn hển, kinh hoàng hít sâu một hơi:

“Đừng đùa nữa, A Nguyệt. Ta biết nàng sẽ không giết ta, cũng không nỡ làm tổn thương ta. Nàng truy đuổi ta, giam cầm Tụ Tụ… chẳng phải vì yêu ta, vì giận ta sao?”

“Ta hứa với nàng, sau này ngôi hoàng hậu sẽ để nàng ngồi, còn Tụ Tụ chỉ là quý phi, được không?”

Khi một mũi tên xuyên qua đùi hắn, ánh sáng đỏ rực từ mũi tên phản chiếu vào mắt hắn, khiến hắn gần như không tin nổi:

“Thẩm Như Nguyệt! Nàng đang làm gì vậy?”

Ta lạnh lùng cười, không trả lời.Tiếp theo là mũi tên thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Tống Nghiễn Kinh không kịp né tránh, vai, xương sườn, đùi đều trúng tên, từng phát một đều chính xác vô cùng.

Hắn có lẽ nghĩ rằng, ta là một con cáo bị thương đến trả thù hắn, vì từng bị hắn thuần phục nên không đủ tàn nhẫn để kết liễu hắn.

Nhưng hắn đã sai. Ta không phải cáo, ta là chim ưng.

Nỗi hận bị kìm nén bấy lâu, trong khoảnh khắc giương cung bắn tên, bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng.

Thì ra chưa từng có giây phút nào, ta để lòng hận thù với hắn bị thời gian xóa nhòa.

Từng mũi tên trong ống đã bắn hết, nhưng tất cả đều tránh chỗ hiểm, chỉ để hắn phải chịu đựng nỗi đau thấu tận xương tủy.

Nghe tiếng hắn rên la thảm thiết, trên mặt ta là nụ cười rạng rỡ, từng chữ từng câu rõ ràng vang lên:

“Trước khi hòa ly với ngươi, ta đã nhẫn nhịn bấy lâu, chính là để hạ độc ngươi lâu dài, khiến ngươi tuyệt tử tuyệt tôn.”

“Tống Nghiễn Kinh, ngươi sai rồi. Một nữ nhân tàn nhẫn như ta, khi nào ta từng dành nửa phần lưu luyến cho ngươi?”

Hắn kinh ngạc tột độ nhìn ta, hàm răng va vào nhau lập cập:

“A Nguyệt, ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta, nhìn vào ba năm tình nghĩa phu thê, tha cho ta một mạng được không?”

“Không.”

Ta dứt khoát rút mũi tên cắm trên vai hắn, rồi mạnh mẽ cắm thẳng vào ngực.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chính tay ta đã đẩy hắn xuống vực sâu.

Vực thẳm vạn trượng như miệng máu của quái thú khổng lồ, nuốt chửng người đàn ông đang gào thét, chôn vùi tất cả.

Ta rốt cuộc đã tự tay kết liễu kẻ phản bội mình.Nhưng, ta lại không cảm nhận được khoái lạc của sự trả thù.

Thì ra, báo thù đến cuối cùng, con người vẫn chẳng thể hạnh phúc, bởi người mà ta quan tâm nhất vẫn đang nguy hiểm, làm sao có thể vui vẻ được?

Toàn thân ta nhuốm đầy máu, thân thể thương tích chồng chất, thúc ngựa trở về, đến gặp Dư Triết.

Hắn vẫn còn hôn mê. Ta ngồi bên hắn, thì thầm kể rằng mình đã thay hắn báo thù kẻ nghịch tặc làm hại dân, hy vọng hắn sẽ lại nắm chặt tay ta như trước:

“A Triết, chúng ta sẽ chiến thắng. Giang Thành ở phương nam quanh năm như xuân, ngươi từng nói ta sợ lạnh, hứa sẽ đưa ta đến đó sống một thời gian. Vạn lần đừng thất hứa với ta.”

Ta không ngủ không nghỉ, ở bên chăm sóc hắn, thay thuốc trị thương, trải qua nhiều lần hắn sốt cao như sắp rời khỏi nhân gian.

Ông trời không phụ lòng người, đến ngày thứ năm, sau bao nỗi giày vò trong lòng, hắn cuối cùng đã tỉnh lại.

Khi quân y trong doanh trại thông báo rằng Dư Triết đã từ quỷ môn quan trở về, không còn nguy hiểm, ta mới dám thả lỏng.

Nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống:

“Vương gia phúc lớn mạng lớn, đã bình an vô sự.”

“Chỉ là để lại bệnh căn, e rằng sau này không thể luyện võ hay cưỡi ngựa nữa.”

Khi hắn chậm rãi mở mắt, câu đầu tiên nói với ta, giọng khàn khàn pha chút uất ức:

“May mà có nương tử bảo vệ ta. Từ nay về sau, ta chỉ có thể làm một người chồng hiền lành, an cư lạc nghiệp. Nương tử có chê ta không?”

Ta bật cười trong nước mắt, ôm chặt lấy hắn:

“Tình đã gửi trọn thân thể này cho tướng quân, dù chê cũng chẳng rời.”