10
Mẫu thân Lục Huỳnh rơi lệ đầy mặt, ôm chặt lấy Lục Huỳnh, đột nhiên quay đầu lại, hỏi một cách thảm thiết:
“Làm sao có thể làm người ta bị thương đến mức này?”
Lưu công công giọng nói vang dội, uy nghiêm tràn đầy:
“Càn rỡ! Hoàng thượng đang ở đây, còn không mau hành lễ?”
Mẫu thân Lục Huỳnh trong lòng chấn động, nước mắt đột ngột ngừng lại, hai người run rẩy quỳ xuống đất.
Lục phụ tâm tư nhạy bén, hiểu rõ hoàng thượng yêu thương công chúa này thế nào, vội vàng quỳ xuống nhận sai, thừa nhận tội lỗi của Lục Huỳnh, rồi quay sang ta, khấu đầu mấy cái, nói muốn thay Lục Huỳnh xin lỗi ta.
“Lục Huỳnh, tên bất hiếu này, làm ra chuyện như vậy, chém muôn vạn nhát cũng không đủ! Thần đến đây chỉ để thay công chúa tạ lỗi, không phải biện hộ cho hắn.”
“Trẫm hôm nay đến đây, chỉ vì muốn bảo vệ công chúa. Mọi hình phạt, đều do công chúa quyết định.”
Phụ hoàng trao quyền sống chết của Lục Huỳnh cho ta.
Nhìn khuôn mặt già nua của Lục phụ, trong lòng ta không khỏi dâng lên một chút xót xa.
Ngày xưa ông ấy đối xử với ta không tệ, nhưng không biết ông ấy có thể chịu đựng nỗi đau mất con vào cuối đời hay không.
Mẫu thân Lục Huỳnh bên cạnh đau đớn kêu gào:
“Phu quân! Huỳnh nhi là huyết mạch duy nhất của chúng ta, thật sự muốn để nó chết sao?”
Lục phụ một cái tát mạnh vào mặt bà ta, tiếng tát vang lên trong cung điện.
Bà ta ngẩn người, tay ôm mặt, mắt đầy vẻ không thể tin, những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng, nói không được mà nuốt cũng không xong.
“Ngươi là một người thê tử tàn nhẫn, còn dám lên tiếng! Nếu không phải ngươi quá nuông chiều tên nghịch tử này, sao lại gây ra tai họa hôm nay? Lương Châu Vân ở trong phủ ta mấy tháng, ta hoàn toàn không hay biết, có phải ngươi âm thầm giúp đỡ không, ngươi tự biết trong lòng.”
Mẫu thân Lục Huỳnh lập tức lộ vẻ bất an, co rúm lại, vẫn muốn biện minh, nhưng ta đứng dậy, ném giấy hòa ly trước mặt Lục Huỳnh.
“Giấy hòa ly này, ngươi điểm chỉ đi.”
Thấy hoàng thượng và phụ thân đều không bênh vực hắn, Lục Huỳnh cũng hiểu tình thế không thể cứu vãn, tay run rẩy cầm lấy giấy hòa ly, ấn tay vào đó.
Ta kiểm tra một lượt, thu lại giấy hòa ly.
“Đã chấm dứt quan hệ, vậy phải tính toán chuyện ngươi dung túng thiếp thất, mưu hại hài tử của ta, muốn giết ta.”
Lục Huỳnh hoảng sợ cuộn mình trong vòng tay mẫu thân:
“Mẫu thân, cứu con.”
Hắn biết rõ, lúc này chỉ có mẫu thân mới có thể cầu xin cho hắn, nhưng không ngờ hành động này lại chỉ kéo mẫu thân yêu thương hắn vào vực thẳm.
Mẫu thân Lục Huỳnh còn muốn cầu xin, nhưng hoàng thượng đã lạnh lùng lên tiếng:
“Hắn đã mưu hại huyết mạch hoàng thất của trẫm, làm tổn hại hoàng tộc, theo luật phải chu di cửu tộc!”
Vừa nghe thấy lời này, mẫu thân Lục Huỳnh lập tức hoa mắt, sợ hãi ngất xỉu.
Ta ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào Lục Huỳnh:
“Ngươi thật giả dối, đến giờ vẫn không hối cải, chỉ biết cầu xin giữ mạng, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm.”
Cảnh náo loạn này kéo dài quá lâu, ta vừa mới khỏi bệnh, lúc này càng cảm thấy yếu ớt và mệt mỏi.
Đại hoàng huynh thấy vậy, lập tức hiểu ý, sai Tiểu Mãn đỡ ta, thay ta ra quyết định.
“Lục Huỳnh dung túng thiếp thất, mưu hại hoàng tộc, theo luật, phải chu di cửu tộc.”
Chưa kịp dứt lời, Lục Huỳnh nhặt thanh kiếm ta vừa ném xuống đất, liền cắt ngang cổ mình.
Hắn hiểu rõ, nếu rơi vào tay nhị hoàng huynh, chỉ có thể sống không bằng chết, chi bằng tự kết liễu đời mình cho xong.
Đại hoàng huynh dừng lại một chút:
“Tội nhân đã bị xử lý, Lục gia còn lại già trẻ, tội chết có thể miễn.”
Phụ hoàng sợ ông ấy động lòng, vội vàng vung tay nói:
“Tất cả đều bị lưu đày đi Lĩnh Nam.”
Một câu nói quyết định số phận của hàng trăm người.
Mẫu thân Lục Huỳnh trong cơn mê man từ từ tỉnh lại, chứng kiến nhi tử mình chết một cách thê thảm, lòng như tro tàn, vạn niệm cùng diệt, bà đột nhiên lao đầu vào cột, theo nji tử mà đi.
Còn đối với những kẻ chỉ biết xu phụ, buông lời xấc xược, mỗi người đều bị thưởng ba mươi cái tát, để họ nhớ rằng lời nói có trọng lượng, có những lời có thể nói, nhưng cũng có những lời không thể nói.
Mọi người có mặt ở đó sớm đã bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, lúng túng không biết làm sao, cuối cùng cũng nhận ra mình đã chọc phải ai, mỗi người đều quỳ xuống đất, cúi đầu cảm tạ phụ hoàng, chỉ vì thoát được một kiếp nạn.
Sau đó, ta đã dựng một ngôi mộ áo mũ cho đứa trẻ sơ sinh, những chiếc áo lót nhỏ và đôi giày mềm mà ta đã tự tay may khi còn mang thai, ta đốt chúng đi, hy vọng rằng ở thế giới bên kia, nó có thể nhận được tình thương nhớ từ mẫu thân.
“Hài tử của ta, con yên nghỉ đi, mẫu thân đã báo thù cho con. Nếu có kiếp sau, nếu mẫu thân may mắn, mong rằng con sẽ lại làm hài tử của ta.”
Sau sự việc này, ta nhìn thấu được sự giả dối và xảo trá của nam nhân, cũng nhận ra rằng họ căn bản không thể chịu đựng được sự cám dỗ từ bên ngoài.
Có lẽ suốt đời này ta sẽ không còn tin tưởng vào nam nhân nữa, huống chi là tái giá sinh hài tử.
Nhưng sống một mình cũng không tệ, ta có một gia đình yêu thương ta bên cạnh.
Từ nay về sau, ta sẽ luôn bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu, làm tròn bổn phận làm nữ nhi, còn có thể giúp các tỷ tỷ nuôi dưỡng các nam tôn, nữ tôn.
Nữ nhân không nhất thiết phải có tình yêu, chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ, trở nên tốt hơn, thì cuộc sống mới có thể tỏa sáng.
Ta thay y phục binh sĩ, đứng trước mặt nhị hoàng huynh, kiên định nói:
“Nhị hoàng huynh, hãy dạy ta cưỡi ngựa bắn cung, từ hôm nay trở đi, ta muốn có khả năng tự bảo vệ bản thân. Sau này, dù ở đâu, lúc nào, ta cũng muốn dùng chính năng lực của mình để có thể sống an toàn.”
End