13
Mật đạo từ điện Trùng Hoa dẫn thẳng đến hầm ngầm trong phủ Phùng thừa tướng.
Chúng ta trốn trong hầm ngầm khá lâu nhưng không nghe thấy tiếng động nào từ phía trên.
“Có vẻ như không có ai.”
Phùng Thi Tình tiến tới kéo cửa hầm, nhưng phát hiện ra dù thế nào cũng không mở được.
“Trời ơi! Không phải chứ!”
Nàng ấy cố kéo mạnh, âm thanh của chốt khóa vang lên.
“Cửa này đã bị khóa, nhưng ít nhất tạm thời chúng ta vẫn an toàn.” Ta an ủi nàng ấy.
Người của phủ Phùng thừa tướng chắc hẳn sợ Phùng Thi Tình trốn thoát, không ngờ nàng lại phát hiện ra mật đạo bí mật.
Hiện tại, điện Trùng Hoa còn nguy hiểm hơn, tạm thời trốn ở đây ngược lại là một lựa chọn an toàn.
Chỉ là, ngọn nến cuối cùng trong hầm dần dần tắt lịm.
Đây là bóng tối mà ta chưa từng trải qua, hoàn toàn bao phủ, lạnh lẽo và ẩm ướt len lỏi khắp cơ thể.
Nhìn y phục mỏng manh trên người Phùng Thi Tình, ta cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người nàng ấy.
Đôi mắt trong sáng của Phùng Thi Tình sáng rực trong không gian hẹp, càng thêm nổi bật giữa bóng tối.
【Hu hu, tỷ tỷ thật tốt, ta cảm động quá!】
Được rồi, ta không tốt như muội nghĩ đâu, đừng cảm động quá.” Ta xoa nhẹ khuôn mặt nàng, cảm giác thật ấm áp.
Phùng Thi Tình ngạc nhiên nhìn ta, một lúc lâu không nói nên lời.
“Phải, ta có thể nghe được tiếng lòng của muội.”
Phùng Thi Tình ngây người, dường như đang tự kiểm điểm xem mình đã nghĩ gì, cả người co lại thành một đống, kêu lên: “Hu hu hu, ta thật không còn mặt mũi gặp ai nữa…”
“Được rồi, được rồi, nơi này tối thế này, hay là kể cho ta nghe về thế giới của các ngươi đi.”
“Thế giới của chúng ta?”
Khi nhắc tới, Phùng Thi Tình bỗng ngẩng đầu, dường như có rất nhiều điều muốn nói.
Từ lời nàng ấy kể, ta như hình dung ra được một thế giới kỳ diệu, mà người ở thời đại hiện tại không thể nào tưởng tượng nổi.
“Thì ra, ngài ấy cũng xuất thân từ một nơi tươi đẹp như vậy.”
“Ngài ấy?”
Phùng Thi Tình bỗng ngừng lại, sau một lúc mới hiểu ta nói đến ai, liền kinh ngạc kêu lên: “Tỷ tỷ, ý tỷ là Cố Nhung Đoan cũng xuyên không đến đây sao?”
Ta suy nghĩ một chút, đáp: “Theo như lời ngài ấy nói, hẳn là xuyên vào sách. Tất cả những gì ở đây đều là thế giới trong một cuốn truyện.”
“Cái gì?”
Phùng Thi Tình kinh ngạc thốt lên: “Ta vất vả xuyên không, vậy mà lại xuyên vào một cuốn sách? Ta chẳng phải là nữ phụ pháo hôi sao? Nếu không thì tại sao lại gặp phải một người cha phản diện chứ!”
“Không, muội là nữ chính.”
“Chắc hẳn là vì ta và Cố Nhung Đoan ở bên nhau, khiến cốt truyện bị lệch đi.”
Ta vừa nói xong, cứ nghĩ rằng Phùng Thi Tình sẽ tức giận, dù sao những bất hạnh nàng ấy gặp phải phần nào cũng do ta gây ra, trong lòng ta có chút áy náy.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!”
Phùng Thi Tình nắm chặt tay ta, kích động nói: “Ta nhất định không muốn gả cho tên giả tạo kia, tỷ yên tâm, ta nhìn hắn đã không thuận mắt từ lâu. Hắn làm sao xứng với tỷ chứ?”
“Bất kể là trong sách hay thế giới thực, chúng ta muốn sống thế nào thì sống thế ấy!”
Ta bị lời nàng ấy nói làm bật cười, đúng vậy, mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời mình.
Không biết từ lúc nào, chúng ta đã trò chuyện thật lâu.
Bóng tối dường như cũng không còn đáng sợ nữa.
14
Khi ta tỉnh lại lần nữa, cảm giác như mặt đất đang rung chuyển.
Ta mở mắt, phát hiện tay chân mình bị trói, đang ở trong một chiếc xe ngựa.
Tại sao ta lại ở đây? Phùng Thi Tình đâu?
“Đã tỉnh?”
Bên cạnh, một bà lão quấn khăn đầu ngồi đó, giọng nói có phần quen thuộc.
“Sao nào? Thế này mà cũng không nhận ra ai gia à?”
Ta ngẩn người, nhìn kỹ lại, không ngờ thật sự là thái hậu!
Bà ta trong bộ dạng một phụ nữ thôn quê như thế, suýt nữa khiến ta không nhận ra.
“Phùng Thi Tình đâu?”
Thái hậu hừ lạnh: “Con nha đầu phản bội gia tộc đó, tự nhiên giao cho cha nó xử lý rồi.”
Nói đến đây, thái hậu bất ngờ cười khẽ: “Nhưng mà, giờ cha nó hẳn đã bị giam trong đại lao bộ hình rồi. Chậc, con nha đầu ấy cứu giá lập công, phong làm công chúa cũng không phải không thể.”
“Thật tội nghiệp cho Bình Lạc của ta. Nó vốn dĩ là cành vàng lá ngọc, vậy mà ta không thể nhận nó, ngay cả một tước hiệu công chúa cũng không có!”
Nghe vậy, ta không nói gì.
Phùng thừa tướng đã vào ngục, thái hậu đang chạy trốn, xem ra Cố Nhung Đoan đã thành công!
May quá, may quá.
“Hoa Quỳnh, đừng trách ai gia, ai bảo ngươi cứ nhất quyết gả cho Cố Nhung Đoan. Giờ ngươi rơi vào tay ta, Tần quốc và Cố Nhung Đoan đều không dám động đến ta. Ngươi chính là lá bùa hộ mệnh tốt nhất của ta.”
Ta chớp mắt, không nói gì.
Thôi được, ít nhất cũng không chết.
15
Không biết đã đi bao lâu, bỗng xe ngựa dừng lại.
Bên ngoài, quân đội Thịnh quốc do Cố Nhung Đoan dẫn đầu đã bao vây chặt chẽ.
Tốt quá, ta sắp được cứu rồi!
Thái hậu cầm một con dao găm kề vào cổ ta, dường như đã mất hết lý trí: “Cố Nhung Đoan, nếu ngươi không muốn nàng ta chết, tốt nhất mau tránh đường.”
Cố Nhung Đoan có vẻ đã chịu không ít thương tích.
Khi nhìn thấy ta, ánh mắt ngài ấy tràn ngập lo lắng không thể che giấu.
Ta lắc đầu với ngài ấy, ra hiệu rằng ta không sao.
Có lẽ khoảng cách hơi xa, nên ta không nghe được tiếng lòng của Cố Nhung Đoan lúc này.
“Mẫu hậu, người nghĩ đưa Bình Lạc sang Trì quốc thì nó sẽ an toàn sao?” Cố Nhung Đoan khẽ nhếch môi cười, ánh mắt liếc về phía một cỗ xe ngựa bên cạnh: “Xe đã bị người của ta chặn lại. Người có muốn gặp con gái mình không?”
“Ngươi! Không được động vào Bình Lạc!”
Cố Nhung Đoan cầm trường kiếm kề vào cổ Bình Lạc, dẫn nàng ta đi tới gần chỗ thái hậu và ta.
“Đừng động, đứng yên đó!” Thái hậu đầy cảnh giác nói.
Cố Nhung Đoan hỏi: “Thế nào? Người ngay cả con gái mình cũng không cần nữa sao?”
“Thả Hoa Quỳnh ra, mọi chuyện đều có thể bàn bạc.”
Nghe vậy, thái hậu bỗng bật cười: “Ta đã giết Mộ Dung thị, Cố Nhung Đoan, ngươi có thể tha cho ta sao? Đừng nói đùa nữa.”
“Đương nhiên có thể.”
Cố Nhung Đoan đáp: “Bình Lạc đã cứu mạng ta và Hoa Quỳnh, ân tình này, ta luôn phải báo đáp.”
Ta có chút kinh ngạc, chưa từng nghĩ nam nhân nhà mình lại độ lượng như vậy.
【Xin lỗi mẫu phi, con dâu của người đang trong tay lão thái bà kia. Đợi con cứu nàng về, nhất định sẽ báo thù cho người!】
【Đến lúc đó, con và nương tử sẽ sinh cho người cả một đàn cháu đến thăm người. Mẫu phi đừng giận con nha.】
Ta: “……”
Tốt thôi, quả là một đứa con hiếu thảo.
Cố Nhung Đoan lớn tiếng: “Chúng ta trao đổi con tin. Ta sẽ thả các người rời khỏi Thịnh quốc. Chỉ cần không còn xuất hiện ở Thịnh quốc và Tần quốc, bản vương tuyệt đối không truy cứu.”
Thái hậu có chút dao động, nhìn Bình Lạc, nước mắt lăn dài: “Bình Lạc, là mẫu thân có lỗi với con.”
Vốn dĩ, nàng ta có thể sống một đời bình an vui vẻ.
Nhưng dù có trốn sang Trì quốc, Bình Lạc của bà ta cũng phải sống cảnh nương nhờ người khác, còn bà, nửa đời sau cũng chẳng thể yên ổn…
Không được, như vậy không được.
“Cố Nhung Đoan, ngươi hứa với ta, để Bình Lạc quay lại phong địa làm quận chúa, bảo vệ nó suốt đời bình an. Mạng của mẫu phi ngươi, ta sẽ lấy mạng ta để đền, nhưng Bình Lạc là vô tội.”
Nghe vậy, Bình Lạc bỗng lắc đầu quầy quậy: “Không cần đâu, mẫu thân, con không muốn làm quận chúa, con không cần…”
“Bình Lạc, nghe lời mẫu thân. Con không nên cùng ta sống cuộc đời bấp bênh như thế. Quay lại phong địa, sống thật tốt. Tất cả những điều này đều là nghiệp chướng của ta, không liên quan đến con.”
“Cố Nhung Đoan, ngươi có hứa với ta không?”
“Ta vốn dĩ cũng không định liên lụy đến Bình Lạc.” Cố Nhung Đoan đáp.
Thái hậu vừa khóc vừa nở một nụ cười yếu ớt: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, bà ta cầm con dao găm, tự đâm vào ngực mình.
“Mẫu thân!”
Bình Lạc khóc òa, lao tới trước mặt bà ta, không dám tin vào những gì đang xảy ra.
Cha nương yêu con, suy tính sâu xa cũng chỉ vì con cái.
Đại khái là như vậy.
Nhưng Trung Thu, vốn dĩ nên là ngày đoàn viên.
16
Phùng thừa tướng cấu kết với địch, mưu phản, những kẻ liên quan đều bị xử trảm sau mùa thu.
Phùng Thi Tình cứu giá có công, được hoàng đế đặc ân, cho phép nữ tử được vào học đường, tham gia khoa cử.
Ba năm sau.
Tần quốc và Thịnh quốc hợp sức diệt Trì quốc.
Trì quốc diệt vong.
17
“Nhạc phụ nhạc mẫu tại thượng, tiểu tế xin dập đầu bái kiến.”
Phụ hoàng và mẫu hậu nhìn chàng rể tươi cười cúi lạy, vội vã đỡ ngài ấy đứng lên.
“Thập Tam Vương, ngươi khách khí quá rồi. Không biết lần này ngươi và Quỳnh nhi về đây, định ở bao lâu? Trẫm cũng phải báo cho hoàng huynh ngươi biết.” Phụ hoàng hỏi.
Cố Nhung Đoan cười hì hì đáp: “Phụ hoàng, chúng con sẽ không quay về nữa.”
“Cái gì?”
Phụ hoàng và mẫu hậu nhìn ngài, không dám tin.
Ta ngồi một bên, ôm đứa bé trong lòng đang khóc ré lên, nhẹ nhàng vỗ về: “Phụ hoàng, mẫu hậu, phu quân nói rồi, chàng muốn nhập gia ở rể.”
“À?”
“À?”
Nghe vậy, đứa bé trong lòng ta bỗng nhiên bật cười khanh khách.
Không biết có phải ta nhìn nhầm không, nhưng dường như bàn tay nhỏ xíu, mũm mĩm của nó lại giơ ngón cái lên.
Đứa trẻ này, có vẻ không giống người thường nhỉ.
[Phiên ngoại: Góc nhìn của Cố Nhung Đoan]
1
Ta cũng không biết tại sao, tự nhiên lại xuyên vào sách.
Phiền.
2
Phụ hoàng và mẫu hậu gửi ta đến Tần quốc ở một thời gian.
Hai nước cam kết, khi công chúa Tần quốc đến tuổi trưởng thành, sẽ gửi sang Thịnh quốc hòa thân.
Thật sự, liên quan gì đến ta?
3
Chán ghét việc phải đến học đường học mấy thứ chi hồ giả dã.
Càng phiền hơn.
4
Phía sau học đường có một khu vườn, trở thành nơi ta trốn học mỗi ngày.
Ta nằm trên cây ngủ, bỗng có một bé gái chạy đến, ném một tổ ong lên người ta.
“A a a a, con nhà ai đây! Thật phiền phức!”
Mặt ta bị ong chích đến sưng cả một bên, nhìn bé gái đang cười vui vẻ bên cạnh.
Nếu không phải vì nàng là con gái, ta nhất định đã cho nàng một trận!
“Ngươi là con nhà ai? Cẩn thận sau này không ai thèm lấy!”
“Nè nè nè.”
Nàng lè lưỡi làm mặt quỷ với ta rồi chạy mất.
Từ đó trở đi, mỗi ngày ta trốn học đến đây, đều gặp phải con bé tiểu ác ma này.
Nàng còn đốt tóc ta nữa!
Con bé này sau này chắc chắn không ai lấy! Ta đảm bảo!
5
Về sau, ta có hỏi phụ hoàng và mẫu hậu xem đứa bé trong cung năm đó là ai.
Họ không nói, chỉ bảo là không biết.
Có lẽ là con cái nhà quan viên nào đó.
Ta nhìn người phụ nữ đang chơi đùa cùng con bên cửa sổ, làn gió khẽ lùa qua mái tóc nàng, ánh nắng nhạt màu vàng rực phủ lên khuôn mặt nàng tựa như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng thánh khiết.
Đẹp, đẹp chết đi được.
Hu hu hu, nương tử của ta đúng là một thiên thần mà!
– Hết –