21
Dưới sự khống chế của tình cổ, bất kể trong lòng ta gào thét thế nào, tất cả đều vô ích.
Thời gian dần trôi, bụng ta ngày càng lớn.
Đến mùa đông, Cố Ung Trì đưa ta đi ngắm hoa mai nở khắp núi đồi.
“Hoa nở nên hái lúc còn tươi, chớ đợi không hoa bẻ cành trơ.”
Cố Ung Trì ngắt một nhành mai, cài lên tóc ta.
Hắn lưu luyến vuốt ve gò má ta, cuối cùng hôn lên môi ta một cách sâu sắc.
Khoảnh khắc ấy, ta nghe thấy sau lưng hắn vang lên tiếng gầm gừ thấp của dã thú.
Nhớ lại lần trước, Cố Ung Trì vì cứu ta mà suýt bị gấu nâu giết hại, trong cơn sợ hãi, đầu ngón tay ta bỗng khẽ động.
Nhưng ta quên rằng hiện tại, Cố Ung Trì đã trở về kinh thành, bên cạnh hắn có không ít ám vệ bảo vệ.
Con sói kia còn chưa kịp đến gần Cố Ung Trì đã bị ám vệ giấu trong bóng tối chém chết.
Ngoài việc thầm cảm kích Cố Ung Trì không bị thương, ta càng thêm mừng rỡ vì nỗi lo lắng cho hắn đã giúp ta tìm ra bước đột phá trong việc kháng lại cổ độc.
22
Đêm nay lại là đêm trăng tròn, Cố Ung Trì đặt bát thuốc gây mê vừa sắc xong sang một bên, hắn ngồi trước bàn trang điểm chải tóc cho ta.
Hoàng Nô chi độc, nếu sau ba năm không được giải, sẽ phát độc mà chết.
Cố Ung Trì đã mang trong mình Hoàng Nô chi độc suốt ba năm. Tháng sau, vào đêm trăng tròn, nếu độc trên người Cố Ung Trì vẫn chưa được giải…
Hắn sẽ chết.
Lúc này, Cố Ung Trì dường như chẳng chút sợ hãi trước cái chết sẽ đến sau một tháng nữa.
Hắn cẩn thận búi tóc cho ta, rồi cài lên mái tóc ta cây trâm ngọc mà chính tay hắn đã khắc.
Ánh mắt hắn chan chứa thâm tình, hồi lâu mới nói:
“Người ta nói, phu quân vì nương tử yêu quý mà vẽ mày, nương tử sẽ sống lâu, niềm vui mãi mãi tràn nơi khóe mắt.”
Hắn chậm rãi cầm lấy bút kẻ mày, nghiêm túc vẽ cho ta, tựa như đang vẽ nên vật đẹp đẽ nhất thế gian. Như thể muốn khắc sâu đôi mày, đôi mắt của ta vào tận sâu trong lòng hắn.
Khi tự tay đút ta uống bát thuốc mê, hắn cúi xuống bên tai ta, khẽ nói:
“Nương tử, không được oán hận ta.”
Trong lòng, ta lạnh lùng đáp lại:
“Nếu hắn thực sự chết, ta sẽ hận hắn đến mức nhảy múa trên mộ hắn!”
23
Từ sau lần đầu tiên ngón tay ta có thể cử động, mỗi ngày ta đều dốc sức đấu tranh với cổ độc, hy vọng có thể nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát thân thể.
Hôm nay, chỉ còn ba ngày nữa là đến lúc Cố Ung Trì phát độc. Trong lòng ta vừa nôn nóng, vừa sợ hãi.
Vậy mà Cố Ung Trì lại đang ngồi ngay trước mặt ta… viết thư!
Thời gian qua, vì mang thai, khuôn mặt ta trở nên tròn trĩnh hơn nhiều, nhưng Cố Ung Trì lại vì chăm sóc ta mà gầy đi trông thấy.
Hắn không hề thấy nặng, ôm ta vào lòng, cầm bút hồi lâu mới viết:
“Gửi nương tử.”
Cố Ung Trì chìm trong vẻ không nỡ và u sầu, không nhận ra rằng khi ta nhìn thấy bốn chữ này, trong mắt ta đã thoáng hiện một tầng hơi nước.
Lại qua một hồi lâu, hắn tiếp tục viết:
“Nương tử, ta biết rằng giờ này nàng hẳn hận ta đến tận xương tủy, ước rằng bản thân chưa từng gặp ta. Ta tuy đã lừa dối nàng một thời, nhưng yêu nàng cả đời, không chút hối hận.”
Cố Ung Trì, tên khốn này!
Nếu thật muốn ta hận hắn đến tận xương tủy, cớ sao lại viết di thư ngay trước mặt ta với những lời như thế.
Nhìn gương mặt nghiêng đầy thâm tình của hắn, ngay khoảnh khắc đó, ta rốt cuộc phá vỡ được sự trói buộc của cổ độc.
Ta sẽ không để Cố Ung Trì chết, và chính ta cũng không thể chết!
24
Người ta thường nói, “Lễ thượng vãng lai” – có qua có lại mới toại lòng nhau.
Đêm nay, trước khi ngủ, Cố Ung Trì đã uống chén trà mà ta cố tình thêm chút “gia vị”. Hắn ôm ta, thiếp đi trong giấc ngủ sâu.
Khi hắn tỉnh lại, kinh ngạc nhìn thấy ta đứng trước mặt. Lúc này, Cố Ung Trì nhận ra mình đã bị xích vào cột bằng sợi dây xích sắt.
Thấy ánh mắt ta không còn vẻ trống rỗng như trước, Cố Ung Trì hoảng hốt.
“Đồng nhi, con của chúng ta không thể có chuyện gì. Đừng làm chuyện dại dột! Ta muốn nàng và con được sống!”
Để hả giận, ta giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Cố Ung Trì.
Khoảnh khắc lòng bàn tay ta truyền đến cảm giác đau rát, nhìn gương mặt sưng đỏ của hắn, lòng ta bỗng dâng lên sự xót xa.
Cố Ung Trì lại như kẻ ngốc, không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười.
Hai mắt của ta đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Cố Ung Trì, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!”
25
Trong khoảng thời gian bị cổ độc khống chế, ta luôn dốc hết sức suy nghĩ xem ngoài máu từ tim của người yêu sâu đậm, liệu có cách nào khác để giải được Hoàng Nô chi độc.
Cuối cùng, ta cũng nghĩ ra một phương pháp.
Dẫu ta không chắc có thể hoàn toàn thành công, nhưng ta tuyệt đối không để Cố Ung Trì hy sinh bản thân vì ta và đứa trẻ trong bụng.
Mẫu thân từng nói với ta về một cấm thuật, gọi là pháp đổi máu.
Ta sai người tìm đến một tử tù.
Sau khi xác nhận máu của tử tù có thể hòa hợp với máu của Cố Ung Trì, ta báo cho hắn rằng ta sẽ dùng pháp đổi máu để thay toàn bộ máu trong người hắn, có lẽ sẽ giải được Hoàng Nô chi độc.
Tất nhiên, ta chỉ thông báo cho Cố Ung Trì, chứ không hề thương lượng với hắn.
Sau khi thực hiện pháp đổi máu, Cố Ung Trì rơi vào trạng thái hôn mê. Nếu đến sáng hắn tỉnh lại, pháp đổi máu coi như đã thành công.
Đêm ấy, ta ngồi bên cạnh hắn, không ngừng mắng mỏ: mắng hắn không từ thủ đoạn, mắng hắn là một phụ thân không có trách nhiệm, muốn bỏ rơi ta và đứa trẻ. Mắng mãi, ta lại bật khóc.
Rõ ràng trời còn chưa sáng nhưng một bàn tay ấm áp đã khẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta.
Bên tai ta vang lên giọng nói quen thuộc của Cố Ung Trì:
“Nương tử, đừng khóc nữa. Hoàng Nô chi độc đã tìm được cách giải mới. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng và hài tử.”
Cố Ung Trì chẳng an ủi thì thôi, hắn vừa mở miệng, ta liền khóc òa lên như người đang chịu tang cha vậy.
Phiên ngoại
Ta vốn là Thái tử đương triều, nhưng không may trúng phải Hoàng Nô chi độc. Mỗi khi trăng tròn, ta mất đi lý trí, hóa thành súc sinh.
Hoàng Nô chi độc không có giải được, ta không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Hoàng cung nhiều tai mắt, để che giấu chuyện ta trúng độc, ta lấy cớ dưỡng thương, dời đến hành cung ở Vị thành. Như vậy, ta mới có thể chuyên tâm tìm cách giải độc Hoàng Nô.
Tại Vị thành, mật thám báo lại rằng họ tình cờ phát hiện Tây Man Nữ Vương từng vì một nam nhân mà ẩn danh sống ở đây.
Sau đó, Tây Man Nữ Vương qua đời, con gái nàng vẫn ở lại Vị thành.
Khi ta sai người dò la tung tích hậu duệ của Tây Man Nữ Vương, chuẩn bị lập kế hoạch vẹn cả đôi đường, lại chẳng ngờ bị Lục hoàng tử hãm hại một lần nữa.
Lần này, ta trọng thương, đường đường là Thái tử mà bị ném vào loạn táng cương.
Có lẽ, tất cả đều là ý trời.
Ta vốn cho rằng bản thân chắc chắn sẽ chết. Nào ngờ, nhờ duyên trời định, ta lại được người nhà họ Giang nhặt về.
Và rồi, ta cùng với hậu duệ của Tây Man Nữ Vương thành thân.
Hậu duệ của Tây Man Nữ Vương không hề giống những nữ tử khuê phòng yếu đuối thông thường.
Sau khi biết mình trúng Hoàng Nô chi độc, nàng vẫn có thể giữ bình tĩnh, thậm chí còn quay ngược lại uy hiếp ta.
Ta phải thừa nhận, đây là lần đầu tiên ta thất thế trước một nữ tử.
Nàng dũng cảm, quyết đoán, dù trong nguy nan vẫn không hề hoảng loạn.
Ngày đó, để tránh thích khách, ta cùng nàng trốn vào trong suối nước nóng. Khi thấy nàng sắp không thể nín thở được nữa, ta – người vốn luôn giữ thói sạch sẽ – lại hôn nàng, truyền khí từ miệng ta sang miệng nàng.
Ta nghe rõ ràng tim mình, vốn luôn bình ổn, đã lỡ chậm một nhịp.
Khoảnh khắc đó, ta biết rằng mình đã yêu nàng.
Ban đầu, ta chỉ muốn Tây Man, muốn nàng làm giải dược của ta.
Nhưng trên đường lừa nàng trở về kinh thành, ngay giây phút nàng bị gấu nâu tấn công, ta chẳng kịp nghĩ gì, liền chắn cú đánh của con gấu thay nàng.
Lúc ấy, ta đã hiểu, ta không thể làm tổn thương nàng.
Trở về kinh thành, ta muốn nàng làm Thái tử phi của ta. Nàng bắt đầu hoảng loạn, bất an, thậm chí còn bảo ta tìm nữ nhân khác.
Ta biết rằng đời này ta không thể giữ nàng lại. Vậy nên ta cố tình bày kế buộc nàng ở lại, thậm chí dùng tình cổ để khống chế nàng.
Nhìn gương mặt nàng lúc say ngủ, ngắm bụng hơi nhô lên của nàng, ta thất thần hồi lâu.
Ta biết, giờ đây nàng hẳn rất hận ta. Nhưng hiện tại, ta chỉ cầu mong nàng và hài nhi được bình an, dù cái giá phải trả là mạng sống của ta.
Hoàng Nô chi độc, chỉ có máu từ tim người yêu sâu đậm kẻ trúng độc mới có thể giải.
Nhưng may thay, cuối cùng nàng đã phá được cổ độc, nghĩ ra phương pháp mới để giải Hoàng Nô chi độc.
Khi chúng ta cùng tái sinh trong tự do, ta ôm chặt nàng vào lòng, đan mười ngón tay với nàng.
“Nương tử, kiếp này ta nhất định không phụ nàng.”
End