8
Không thể không nói, Giang Hoàn Hoàn là một kẻ đầy mưu mô.
Vừa nghe nàng ta nói xong, Tạ Thanh Từ liền im lặng.
Tối hôm đó, dù hắn không ở lại viện của Giang Hoàn Hoàn, nhưng cũng không đuổi nàng ta đi ngay.
Tạ Thanh Từ rời khỏi viện của Giang Hoàn Hoàn, đi uống rượu.
Ta định mang thêm thông tin quan trọng cho Tạ Thanh Từ, nhưng không may đúng lúc chất độc trong cơ thể phát tác, phải quay về phòng nghỉ ngơi.
Chất độc mãn tính trong người ta là do Lão Thanh Sơn hạ, thỉnh thoảng sẽ phát tác, mỗi lần phát tác đều vô cùng đau đớn, nghiêm trọng đến mức không thể động đậy.
Mấy năm qua ta và đại tỷ luôn âm thầm nghiên cứu giải độc, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Lão Thanh Sơn tuy cứu mạng ta và đại tỷ, nhưng lại coi chúng ta như con rối của mình.
Hắn dạy đồ đệ y thuật, nhưng cũng đem những đồ đệ đó làm thí nghiệm thuốc.
Ta và đại tỷ đều từng là người thí nghiệm thuốc của Lão Thanh Sơn.
Đại tỷ bị Lão Thanh Sơn hạ độc làm cho giọng nói không còn, chính là do thuốc của hắn.
Khi Lý Thanh Sơn lần đầu tiên lén lút bỏ thuốc vào người chúng ta,
tỷ tỷ nhờ vào y thuật tinh thâm của mình luôn có thể biến nguy thành an, tự chế thuốc giải.
Nhưng về sau, Lý Thanh Sơn lại mê đắm trong cuộc đấu trí giữa hắn và tỷ tỷ.
Hắn lo sợ độc dược sẽ ăn mòn thân thể tỷ tỷ, làm tổn thương đệ tử quý giá của hắn nên nhân lúc ta không chú ý đã đánh ngất ta, rồi nhốt ta trong hang núi Ngô Đồng.
Hắn không ngừng cho ta uống thuốc độc mạnh, lại sai tỷ tỷ trong thời gian quy định chế thuốc giải.
Tỷ tỷ không muốn, nhưng bị hắn ép buộc. Hắn nói nếu không hợp tác, ta sẽ lập tức bị vứt vào Cốc Xà.
Ta và tỷ tỷ không có chỗ dựa, không biết cầu cứu nơi đâu nên chỉ có thể để mặc Lý Thanh Sơn điều khiển.
Từ khi mười hai tuổi, ta hiếm khi thấy ánh mặt trời.
Hoặc là phải chịu đựng cơn đau do độc phát trong chiếc lồng sắt trong hang, hoặc là phải nằm trên mặt đất ẩm ướt chờ đợi tỷ tỷ đến.
Ngoài tỷ tỷ, ta không có bạn bè nào.
Tỷ tỷ để chế thuốc giải cho ta mà thường xuyên phải vào núi tìm thuốc,
chỉ có mấy con sâu độc thỉnh thoảng xuất hiện trong hang là bạn đồng hành duy nhất của ta.
May mắn là ta không ghét chúng.
Về sau, Lý Thanh Sơn không biết từ đâu tìm ra một loại độc cực kỳ mạnh mẽ, tỷ tỷ tìm đủ mọi cách, dùng hết sức lực cũng không thể giải được.
Để cảm nhận rõ ràng phản ứng của độc trong cơ thể, tỷ tỷ đã không để ý đến phản đối của ta mà uống máu độc của ta.
Chúng ta cùng lúc trúng độc, Lý Thanh Sơn cuối cùng không nỡ nhìn một tài năng thiên bẩm như tỷ tỷ phải chết.
Hắn móc ra viên thuốc giải duy nhất trong người, ném cho tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại nhét viên thuốc đó vào miệng ta.
Tỷ tỷ trúng độc không còn thở nữa, Lý Thanh Sơn tức giận tột cùng,
hắn lôi ta ra khỏi lồng sắt, muốn vứt ta xuống Cốc Xà.
Ta nhân lúc hắn không chú ý, rút dao ở bên hông hắn, mạnh mẽ đâm vào tim hắn.
Lý Thanh Sơn chết rồi, ta lục tung thư phòng của hắn, cuối cùng cũng tìm thấy phương pháp dùng côn trùng thay thế độc dược.
Ta dùng côn trùng chuyển độc tố trong người tỷ tỷ sang mình, nhưng tỷ tỷ vẫn bị câm.
Sau khi Lý Thanh Sơn chết, ta và tỷ tỷ sống nương tựa nhau trên núi Ngô Đồng. Tỷ tỷ chế ra thuốc ức chế độc tố, khiến ta không phải đau đớn đến mức chết đi sống lại mỗi khi độc dược phát tác.
Nhưng để hoàn toàn giải trừ độc trong người, vẫn cần tìm ra loại thảo dược hiếm có – Thạch Linh Hoa.
Nghe nói hoa này trăm năm mới nở một lần. Tỷ tỷ lúc trước vào Hầu phủ, một phần vì nhận ra Tạ Thanh Từ, hai là vì Hầu phủ có gia sản lớn, mối quan hệ rộng khắp, sống ở đó sẽ dễ dàng tìm được tin tức về Thạch Linh Hoa.
9
Ta nằm trên giường mà tỷ tỷ từng ngủ, vừa chịu đựng cơn đau do độc phát, vừa hồi tưởng lại quá khứ.
Còn nhớ năm tám tuổi, Lý Thanh Sơn phát hiện ra bí mật ta nửa đêm ra nghĩa trang hoang tìm xác người mới chết để nuôi cổ trùng.
Hắn đã công khai chuyện này trước chúng đệ tử trên núi. Ta lập tức từ đệ tử được yêu quý nhất trong sư môn trở thành con quái vật mà mọi người tránh xa.
Mọi người đều xa lánh ta, ức hiếp ta, chỉ có tỷ tỷ luôn bảo vệ ta.
Kẻ khác chửi ta là quái thai, là kẻ điên, tỷ tỷ lại nói ta là tiểu công chúa, chúng ta sống nhờ vào nhau.
Có người cướp mất thức ăn của ta, tỷ tỷ chia đôi phần ăn của mình,
sẵn sàng ăn ít đi để không để ta đói.
Có kẻ dùng chổi đánh ta, muốn đuổi ta đi, tỷ tỷ yếu ớt lại bảo vệ ta sau lưng. Nàng chưa bao giờ chửi mắng ai, nhưng lần đó lại tức giận đến mức hoa tay múa chân loạn xạ, hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà người ta.
Tỷ tỷ luôn thương ta, đem tất cả những thứ tốt nhất dành cho ta.
Nhưng giờ đây, tất cả đều không còn.
Ngay cả khi ta giờ đây nằm trên chiếc giường mà tỷ tỷ từng ngủ, ta cũng không thể cảm nhận được hơi thở của nàng nữa.
Ta không ngờ, ngay lúc ta phát độc, Tạ Thanh Từ lại xông vào.
Hắn say khướt, vừa nhìn thấy ta liền ôm chặt ta vào lòng, miệng gọi tên tỷ tỷ liên hồi.
“Thanh Đoá… Thanh Đoá…”
“Ta trước đây đã hiểu lầm nàng rồi, hiểu lầm nàng rồi…”
“Ta sẽ bù đắp cho nàng ngay bây giờ…”
Ta muốn ngừng hắn lại, nhưng không thể động đậy chút nào,
lưỡi ta vì độc tố mà cứng đờ, đến mức muốn run lên cũng khó.
Tạ Thanh Từ cứ thế không kiêng nể, cởi bỏ dây lưng của ta, xé rách y phục.
Hắn ôm chặt lấy ta, thả sức hành động, hoàn toàn không nhận ra, người trong lòng hắn không phải là Chu Thanh Đoá đã chung giường với hắn suốt nửa năm.
Thật châm biếm!
Ta và tỷ tỷ tuy là sinh đôi, giống nhau đến mức khó có thể phân biệt,
nhưng vẫn có chút khác biệt.
Ví dụ như tỷ tỷ thích dùng hương hoa quế thanh tao, còn ta lại ưa thích mùi hoa mê ly của hoa tử đằng.
Tỷ tỷ thích ăn bánh ngọt mềm dẻo thơm ngọt, còn ta thích món đầu thỏ cay mặn.
Tỷ tỷ có một nốt ruồi đỏ rực sau tai, còn ta không có.
Tạ Thanh Từ tưởng rằng làm vậy là bù đắp cho tỷ tỷ,nhưng hắn đâu biết, hắn đã trở thành ác quỷ trong lòng ta.
Khi độc tố trong người ta tan đi, ta vớ lấy cây trâm trên đầu giường,
và định đâm thẳng vào ngực Tạ Thanh Từ.
Thế nhưng Tạ Thanh Từ đột ngột tỉnh dậy. Ta vội vàng thu lại cây trâm, cố gắng đè nén cơn giận muốn xé xác hắn, mỉm cười dịu dàng với hắn:
“Phu quân, đêm qua chàng ngủ có ngon không?”
Tạ Thanh Từ vươn tay vuốt mặt ta, giọng nói nhẹ nhàng:
“Ngủ rất ngon.”
Hắn nói nhẹ nhàng, rất dịu dàng, ánh mắt nhìn ta thật sự như có tình ý.
Nhưng khi hắn mặc quần áo chỉnh tề xong, lại đột nhiên lên tiếng:
“Ta suy nghĩ cả đêm, mặc dù Hoàn Hoàn không phải ân nhân cứu mạng của ta, nhưng nàng lừa ta cũng vì trong lòng có ta, nàng vẫn là một cô gái trong sáng khi theo ta. Nếu ta đuổi nàng đi ngay bây giờ, thật sự là quá mất mặt.”
“Để nàng ở lại đi.”
Hắn như đang thương lượng với ta, nhưng trong giọng nói đầy sự kiên định, không cho phép ta từ chối.
Ta gật đầu, vui vẻ đáp ứng:
“Dĩ nhiên.”
Dĩ nhiên là để nàng ở lại, không để nàng ở lại, ta làm sao báo thù đây?
Tạ Thanh Từ thấy ta đồng ý nhanh chóng, sắc mặt hơi trầm xuống:
“Nàng không… có ý kiến gì sao?”
Ta cúi đầu, cung kính cúi người:
“Vì Hầu phủ sinh con đẻ cái, đó là việc ta nên làm.”
Tạ Thanh Từ mím môi, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngừng.
Nhưng hắn đã có được kết quả mình muốn, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Tạ Thanh Từ vừa rời đi, Giang Hoàn Hoàn tức giận đi về phía ta. Nàng ta vừa bước qua cổng sân, liền muốn ra tay với ta:
“Đồ vô sỉ!
“Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ y đến từ nơi quê mùa, căn bản không xứng với A Từ. Dù có chung giường với hắn, ngươi cũng chẳng có gì cao quý.”
Ta cười nhạt một tiếng, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng ta, dùng hết sức mạnh giam chặt nàng ta lại:
“Có xứng hay không là ta nói mới đúng, ngươi là gì mà dám đứng trước mặt ta càn quấy? Không tên không tuổi, không danh không phận, ngay cả thứ thiếp còn không bằng, dám đến đây làm loạn.”
Nhìn biểu cảm tức giận của Giang Hoàn Hoàn, ta bỗng không muốn giết Tạ Thanh Từ nhanh như vậy.
Dù sao đó cũng chỉ là trò chơi mèo vờn chuột, thêm chút giày vò, đổi chút vui thú cũng tốt.
Giang Hoàn Hoàn không giành được lợi lộc từ ta, sau khi trở về liền tìm đủ mọi cách để khiến Tạ Thanh Từ vào phòng nàng.
Nhưng Tạ Thanh Từ dường như vẫn chưa nghĩ thông được bản thân mình bị lừa bấy lâu nay nên hắn không chịu ở lại.
Hắn lạnh nhạt với Giang Hoàn Hoàn, nhưng lại càng ngày càng ân cần với ta.
Giang Hoàn Hoàn vì vậy mà yên tĩnh một thời gian, nhưng một ngày nọ, người hầu trong phủ đột nhiên đến báo, Giang Hoàn Hoàn đã mất tích.
10
Tạ Thanh Từ ôm theo Giang Hoàn Hoàn đầy máu trở về.
Khi đó ta đang ngồi trong đại sảnh đọc sách y học màTtỷ tỷ để lại.
Trên bề mặt của cuốn sách có rất nhiều chữ, nét chữ của nàng thanh thoát, đẹp đẽ, đều là những thông tin liên quan đến độc dược mà ta đã trúng.
Tạ Thanh Từ sai quản gia đi mời thầy thuốc, còn bản thân lạnh lùng tiến về phía ta, giật lấy cuốn sách trong tay ta, ném vào lò lửa bên cạnh.
“Chu Thanh Đoá, ngươi sao có thể một mặt thì nói một đằng, lưng lại làm một nẻo? Trước mặt ta đồng ý để Hoàn Hoàn ở lại trong phủ, sau lưng lại đuổi nàng ấy đi.”
“Nếu ngươi không đuổi nàng ta ra khỏi hầu phủ thì nàng ấy đâu có bị thổ phỉ đe dọa, lại còn bị thương ở cánh tay?”
“Ngươi sao lại có thể ghen tuông đến mức mù quáng thái quá như vậy, còn có tư cách làm thiếu phu nhân hầu phủ không?”
Ta không thèm để ý đến Tạ Thanh Từ mà chỉ vội vàng bước đến lò lửa, nhặt cuốn sách của tỷ tỷ lên.
Bìa sách vì bị than lửa nung nóng mà đen lại, những chữ tỷ tỷ cẩn thận viết trên đó cũng bị thiêu mất phân nửa.
Ta nghiến răng, mắt đỏ ngầu, gầm lên:
“Tạ Thanh Từ, đây là cuốn sách ta yêu thích nhất. Ngươi có tư cách gì mà thiêu hủy nó?”
Tạ Thanh Từ không ngờ ta lại quát hắn, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, có phần không thoải mái:
“Vậy thì sao, sách có thể so với cái gì quan trọng hơn sao? Đây là cái giá ngươi phải trả vì tùy tiện đuổi Hoàn Hoàn ra khỏi hầu phủ!”
Một cái giá!
Ta lạnh lùng nhìn vết thương trên cánh tay của Giang Hoàn Hoàn, khẽ cười, chậm rãi bước về phía nàng:
“Vậy ý ngươi là, muốn ta nhận lỗi, xin lỗi nàng ta sao?”
Tạ Thanh Từ hừ lạnh:
“Đương nhiên, ngươi làm sai, chẳng lẽ không nên xin lỗi?”
Ta nhẹ nhàng nắm tay Giang Hoàn Hoàn, nhìn kỹ vết thương trên cánh tay nàng ta. Khi nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì ta rút cây trâm trên đầu ra, hung hăng đâm vào tay nàng ta.
“Chu Thanh Đoá, ngươi điên rồi!”
Giang Hoàn Hoàn đau đớn thét lên, nhưng nàng ta càng vùng vẫy, ta càng siết chặt.
Ta dùng hết sức lực, ghim cây trâm sâu vào thịt, rồi không quên quay cây trâm trong vết thương, như một con dao sắc, xé nát thịt da của Giang Hoàn Hoàn, đâm sâu tới tận cùng.
Nhìn vết thịt nát và máu văng tung tóe, ta cảm thấy thỏa mãn vô cùng!
“A Từ, A Từ, chàng cứu ta với!”
Giang Hoàn Hoàn muốn chạy về phía Tạ Thanh Từ, cầu xin sự bảo vệ của hắn, nhưng ta không để nàng ta toại nguyện.
Ta giữ chặt vai nàng, kéo tay nàng ta ra, chỉ vào vết thương dài mà ta đã khắc trên đó, cười với Tạ Thanh Từ:
“Ngươi là đồ ngu sao? Ngươi phải bị người phụ nữ này lừa bao nhiêu lần mới chịu tỉnh ngộ?”
“Vết thương do bị tấn công sẽ như thế này, vết thương trên tay Giang Hoàn Hoàn là tự nàng ta gây ra.”
Giang Hoàn Hoàn lập tức phản bác:
“Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy mà!”
Tạ Thanh Từ lại nhìn chằm chằm vào hai vết thương sâu cạn khác nhau, đột nhiên trầm tư.
Hắn từ nhỏ đã luyện võ, sao lại không nhận ra vết thương này có sự khác biệt rõ rệt về lực và độ sâu?
Giang Hoàn Hoàn nhìn thấy sắc mặt Tạ Thanh Từ ngày càng tối, thân hình khẽ run lên:
“A Từ, giờ… giờ chàng không còn tin tưởng ta chút nào sao?”
Nàng ta mặc cho máu chảy từ vết thương, nhuộm đỏ những viên gạch xanh dưới đất, cả người nàng ta vì khóc mà run rẩy, nhìn vô cùng tội nghiệp.
Ta lạnh lùng nhìn ánh mắt đầy sự thương xót của Tạ Thanh Từ, ánh mắt dừng lại ở ngoài cửa khi thấy đại phu vội vã bước vào, sau đó ta nhắm mắt, ngất đi.
Như ta mong muốn, đại phu bắt mạch cho ta, chẩn đoán ta đã có thai.
Tạ Thanh Từ vui mừng khôn xiết, sai đại phu băng bó vết thương cho Giang Hoàn Hoàn.
Vết thương do chính Giang Hoàn Hoàn tự gây ra, cuối cùng không thể qua mặt được ánh mắt của đại phu.
Tạ Thanh Từ nổi giận, tự tay đuổi nàng ta đi:
“Ngươi hiện giờ đang bị thương, khi vết thương lành thì đi đi. Hầu phủ của chúng ta không chứa chấp người giả dối lừa gạt như ngươi.0”
Tạ Thanh Từ không biết rằng, Giang Hoàn Hoàn đã hoàn toàn mê muội hắn, làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc?
Chỉ sau hai ngày, nàng ta đã mua thuốc kích tình và thuốc cầu con từ ngoài phủ, và dùng thuốc kích tình với Tạ Thanh Từ.
Tối hôm đó, Tạ Thanh Từ không thể cưỡng lại cám dỗ, cuối cùng vẫn cùng Giang Hoàn Hoàn lăn giường.
Tại sao ta lại biết những chuyện này ư?
Dĩ nhiên là vì, chính ta là người bán thuốc kích tình và thuốc cầu con cho nàng ta.