“Tại sao? Tại sao lại phản bội trẫm?”
Triệu Cao gào lên: “Trẫm là hoàng đế, là thiên tử! Trẫm là thiên tử! Còn nàng, nàng là hoàng hậu duy nhất của trẫm! Trẫm đã cho nàng nhiều đến vậy, nàng còn điều gì chưa hài lòng mà lại muốn hạ độc trẫm?”
Ta nhìn vào đôi mắt đầy vẻ điên cuồng của hắn, bật cười một lúc lâu: “Ngài cho ta rất nhiều ư? Ha ha ha… thật là quý hoá quá!”
Ánh mắt ta chứa đầy vẻ mỉa mai, ta nhếch môi, nói tiếp: “Ngài nói xem, là nói về bát thuốc an thai thực ra là thuốc phá thai đó? Hay là về cái túi thơm xạ hương mà ngài đeo bên mình mỗi ngày từ khi biết ta mang thai?”
Nhìn thấy sắc mặt của hắn liên tục thay đổi, ta nhẹ nhàng cười khẩy, cúi xuống, dùng đầu ngón tay chấm một ít canh sâm đổ vung vãi trên sàn, gương mặt ta không giấu nổi sự chán ghét và khinh bỉ.
Ta cố ý, trước mặt hắn đưa ngón tay chấm chút canh sâm vào miệng.
Hắn phản ứng lại, vừa định ngăn ta thì bắt gặp ánh mắt giễu cợt của ta.
“Nàng… không hạ độc sao?”
Ta cười lạnh: “Đương nhiên là không. Vì ta chẳng cần thiết phải làm thế. Muốn ngài chết, không chỉ có mình ta.”
Ta giả vờ sợ hãi, đẩy tay hắn đang nắm chặt cổ áo ta ra, đứng thẳng lên, lạnh lùng cúi xuống nhìn hắn từ trên cao.
Sắc mặt hắn đột ngột biến đổi, trở nên đầy đau đớn, hơi thở dồn dập và nặng nề.
Hắn đưa tay lên cổ, cảm giác nghẹt thở khiến hắn không tự chủ mà siết lấy cổ mình, nhưng vẫn cố gắng với tay nắm lấy tay áo của ta.
“Cứu ta với… Thanh Thanh, ta cầu xin nàng… Cứu lấy phu quân của nàng…”
Triệu Cao mặt đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng lệ, ánh mắt van nài nhìn ta.
Ta cúi xuống, gỡ từng ngón tay một của hắn đang nắm lấy tay áo của mình ra, nhìn ánh sáng trong mắt hắn dần tắt đi.
Cảm giác trả thù ngọt ngào dâng trào trong lòng ta, ta không kìm được, nhấc chân, đạp lên cổ hắn, giọng nói đầy kích động: “Khi ngươi tính kế với ta và Liễu Như Yên, ngươi có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Ngươi đúng là bỉ ổi! Có bạch nguyệt quang trong lòng, còn muốn có cả nốt chu sa trong tim sao?”
“Muốn có tất cả, rồi lại muốn có cả giang sơn, quyền lực, uy vọng—dựa vào đâu chứ!”
Ta gào lên trong nỗi căm hận, rồi đạp mạnh chân xuống.
Triệu Cao ngừng thở như ta dự đoán, nhưng đôi mắt vẫn mở to, tràn đầy sự căm tức, như một con rắn độc quấn quanh tứ chi ta, dù chết vẫn không cam lòng.
Khi chắc chắn rằng hắn đã chết, sức lực trong ta chợt rã rời.
Ta ngồi sụp xuống đất, ánh mắt trống rỗng, không còn chút sinh lực nào.
Đột nhiên, một tấm áo choàng nhẹ nhàng khoác lên vai ta, mang theo hơi ấm khiến ta muốn bật khóc.
Quay đầu lại, ta thấy Liễu Như Yên lo lắng nhìn ta, nhẹ nhàng xoa lưng, từng chút từng chút an ủi.
Liễu Như Yên nhẹ nhàng nói với ta: “Quý tướng quân đã đại thắng. Ta đến rồi, đừng sợ.”
Ta lập tức lao vào vòng tay nàng, òa khóc nức nở.
Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của ta.
Quý Viễn Hành giả vờ về quê làm ruộng để giảm bớt sự đề phòng của Triệu Cao, trong khi ngầm tập hợp binh mã của Hầu phủ.
Ta và huynh ấy phối hợp trong ngoài, nhưng vào phút chót, Liễu Như Yên vô tình phát hiện ra kế hoạch. Nàng kiên quyết nói muốn giúp ta, trở thành đồng minh quan trọng của ta trong thời khắc quyết định.
Ba ngày sau khi Triệu Cao qua đời, nhi tử duy nhất của hắn, Triệu An Chi, khi đó mới ba tuổi, được Quý Viễn Hành đưa lên ngôi, lập nên triều đại mới.
Ta được tôn làm Hoàng thái hậu, còn Liễu Như Yên được phong làm Thánh mẫu Hoàng thái hậu. Chúng ta cùng nhau buông rèm nhiếp chính, cho đến khi An Chi trưởng thành.
Mười năm sau ngày Triệu Cao qua đời, Triệu An Chi chính thức nắm giữ ngai vàng, mở ra một kỷ nguyên mới cho vương triều.
Đó là một ngày đông, tuyết phủ trắng xóa, cả đất trời đều được bao trùm trong một màu trắng tinh khôi.
Ta cẩn thận nặn một quả cầu tuyết, giơ tay làm động tác như chuẩn bị tung lên để trêu chọc Liễu Như Yên, rồi bất ngờ ném quả cầu tuyết trúng vào đầu người vừa bước vào cửa.
Người đó im lặng một lát, dường như đã quen với những trò đùa này, nhưng vẫn không khỏi uất ức, lớn tiếng than thở với Liễu Như Yên: “Mẫu phi, người phải quản lý Hoàng hậu cho con đi! Đây là áo mới của con đấy!”
Ta lè lưỡi làm mặt xấu với Triệu An Chi, rồi nhanh chóng nấp sau lưng Liễu Như Yên.
Ta trêu chọc: “Hứ, xấu hổ chưa, An Chi, lớn như vậy rồi còn mách mẹ! Không có chí khí, không có chí khí!”
Triệu An Chi giận đến nỗi không nói nên lời, thấy ta trốn sau lưng Liễu Như Yên thì cũng không dám lấy quả cầu tuyết đáp trả, chỉ biết giận dữ giậm chân, tay chỉ về phía ta.
Liễu Như Yên nhìn ta, vẻ mặt đầy yêu thương, khẽ cười rồi vô thức che chắn cho ta càng kín đáo hơn.
Ta mỉm cười mãn nguyện, lòng tràn ngập ấm áp.
Có lẽ, trong Dưỡng Tâm Điện này, sẽ luôn có tiếng cười đùa, những ngày tháng thanh bình, hạnh phúc này sẽ tiếp tục mãi.
Buổi tối tĩnh mịch, ta ngắm nhìn khuôn mặt không thực sự thuộc về mình trong gương, lòng cảm thấy vô cùng an yên.
Đang định nghỉ ngơi thì nghe tiếng Liễu Như Yên khẽ gọi ta từ trên giường.
Ta mỉm cười đáp lại, xoay người thổi tắt ánh nến đỏ lung linh, khép lại một đêm bình yên nữa.
End