Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN KHÔNG THÀNH HOÀNG HẬU BỊ THẤT SỦNG Chương 4 XUYÊN KHÔNG THÀNH HOÀNG HẬU BỊ THẤT SỦNG

Chương 4 XUYÊN KHÔNG THÀNH HOÀNG HẬU BỊ THẤT SỦNG

3:12 chiều – 28/11/2024

Triệu Cao không đợi ta từ chối đã bước vào, đặt tay lên vai ta, ghé sát miệng vào tai ta, tay kia vuốt ve mặt ta.

“Trẫm biết Thanh Thanh vẫn đau lòng vì đứa con lần trước của chúng ta. Không sao, trẫm đã ở đây, chúng ta có thể có một đứa con khác. Có lẽ lần này sẽ là một hoàng tử hoạt bát lanh lợi.”

Lời nói của hắn khiến ta bất ngờ đến nỗi đứng bật dậy, lùi lại vài bước như không thể tin nổi.

Trong đầu chỉ vang lên một câu: “Mẹ nó, thần thiếp thật sự không làm được!”

Nhưng Triệu Cao rõ ràng lại hoàn toàn hiểu sai ý của ta, chỉ cười bất lực, xoa xoa trán rồi nói: “Thanh Thanh của trẫm khi ngượng ngùng vẫn đáng yêu như vậy.”

“Đáng yêu cái gì chứ!” Ta cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng quên rồi sao? Ta đã nói rồi, giữa ta và ngài đã đoạn tuyệt tình phu thê. Xin hoàng thượng tự trọng.”

Nghe vậy, Triệu Cao đột nhiên lao đến, giữ chặt lấy ta, từ trên cao nhìn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phải không? Trẫm không nhớ gì cả. Thanh Thanh, nếu nàng tiếp tục giả vờ, sẽ không còn thú vị nữa. Chẳng phải nàng đang tức giận vì trẫm đã cho Như Yên một đứa con sao? Trẫm bây giờ cũng có thể cho nàng một đứa.”

Nói rồi, hắn nhấc bổng ta lên, vác lên vai và bước nhanh về phía giường.

Ta la hét: “Đồ khốn!”, vừa hét vừa dùng tay chân đấm đá vào người hắn, nhưng không có tác dụng gì.

Những cung nhân xung quanh chỉ dám cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng.

Bọn cung nhân xung quanh lặng lẽ rút lui, chỉ còn ta tuyệt vọng bị hắn đè xuống giường.

Đôi mắt Triệu Cao đỏ ngầu, đắm đuối nhìn ta, tự nhủ một cách chắc nịch: “Thanh Thanh, chúng ta sẽ trở lại như xưa, nhất định sẽ như vậy.”

May mắn thay, cơn ác mộng ấy bị gián đoạn bởi tiếng hô từ ngoài cửa: “Hoàng thượng, Quý phi nương nương sắp sinh rồi, xin ngài mau qua xem!”

Triệu Cao dừng lại, bàn tay đang kéo giật áo ta chợt khựng lại. Hắn nhắm mắt, ngần ngại trong giây lát, cuối cùng cũng buông ta ra, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ áy náy.

“Trẫm đi rồi sẽ về, Thanh Thanh không cần chờ, cứ nghỉ sớm đi.”

Ta lại nắm lấy tay áo của hắn, kiên quyết nói: “Ta sẽ đi cùng ngài.”

Liễu Như Yên mới mang thai tám tháng, cung nữ chăm sóc nàng nói rằng nương nương bị tỉnh giấc vì ác mộng, đột ngột thấy bụng đau dữ dội.

Thái y chẩn đoán rằng nàng sắp sinh.

Nghe tiếng hét đau đớn của nàng vang lên từng hồi, ta sốt ruột đến mức đi vòng quanh ngoài điện.

Không ổn rồi. Liễu Như Yên vốn dĩ thể chất yếu, lại bị Triệu Cao hạ độc khiến sốt cao trong thời gian mang thai, nay tiếng kêu của nàng dần yếu đi.

Nếu tình hình này tiếp diễn, e rằng dù có giữ được đứa bé, người mẹ cungd khó lòng bảo toàn mạng sống.

Thấy ta lo lắng không yên, Triệu Cao khuyên ta ngồi xuống: “Phụ nữ sinh con lúc nào cũng lâu. Đừng quay vòng nữa, coi chừng mệt đấy.”

Ta không thể chờ thêm được, vội hành lễ với Triệu Cao, khẩn trương nói: “Quý phi thể chất yếu, thần thiếp có chút hiểu biết về y thuật. Xin hoàng thượng cho phép thần thiếp vào trong, giúp thái y một tay trong việc hỗ trợ sinh nở.”

Nói xong, ta không chờ phản ứng của hắn đã lập tức bước nhanh vào điện.

Ta nhìn thấy Liễu Như Yên đang nắm chặt lấy thành giường, gương mặt vốn xinh đẹp giờ nhợt nhạt, gần như mất hết sắc máu.

Nàng cắn chặt môi, phát ra tiếng kêu khàn khàn đầy đau đớn. Thấy ta bước vào, nàng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hiện lên chút yên tâm.

Liễu Như Yên yếu ớt nói: “Nương nương… may quá, may là ngài vẫn bình an.”

Ta ngồi xuống bên giường, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng.

“Ngươi cố tình làm thế này… để giúp ta ra khỏi tình thế khó xử phải không?” Nàng mỉm cười an ủi, nhưng nụ cười méo mó vì cơn đau dữ dội đang hành hạ.

“Nương nương bình an… thì thần thiếp yên tâm rồi.” Ta thầm thăm dò mạch nàng, trong lòng đã phần nào nắm rõ tình hình. Siết chặt tay nàng, ta cố truyền cho nàng chút sức mạnh.

Nhìn sâu vào mắt Liễu Như Yên, ta có chút do dự.

“Thật ra… ngươi là bệnh nhân đầu tiên của ta.” Ta cố trấn an, giấu đi sự run rẩy thật sự bên trong.

“Đừng sợ. Hãy để ta xem xét. Tin ta, ngươi và đứa bé đều sẽ bình an.”

Liễu Như Yên như thể nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của ta, ánh mắt nàng thoáng một tia ngờ vực và cảm động.

Liễu Như Yên chỉ khẽ mỉm cười, trong ánh mắt nàng lóe lên sự tin tưởng.

“Được, Như Yên tin nương nương.”

Khoảnh khắc đó, ta như hiểu vì sao nàng lại trở thành bạch nguyệt quang trong lòng Triệu Cao.

Cuối cùng, Liễu Như Yên đã sinh hạ một bé trai, cả mẹ lẫn con đều bình an.

Ta đón lấy đứa bé đang khóc oe oe, nhỏ bé và gầy gò, gương mặt nhăn nheo, xấu xí chẳng giống Liễu Như Yên chút nào, nhưng điều quan trọng là đứa trẻ khỏe mạnh.

Ta cẩn thận bế đứa bé đến bên nàng để nàng nhìn.

Ánh mắt Liễu Như Yên đầy yêu thương, không ngừng dõi theo đứa con, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt ta.

Nàng thì thầm: “Cảm ơn ngài, nương nương, vất vả cho ngài rồi.”

Không hiểu sao, ta cũng bật khóc.

Tiếng khóc của ta hòa vào tiếng khóc của đứa trẻ, khiến căn phòng tràn ngập âm thanh của sự sống và xúc động.

Ta khóc đến run rẩy toàn thân, nhưng vẫn ôm chặt đứa bé trong tay, nước mắt lưng tròng, nhìn chăm chú vào đôi mắt nhỏ xíu của nó.

Đứa trẻ ấy cuối cùng được đặt tên là Triệu An Chi, cái tên mà Liễu Như Yên đã tha thiết mong đợi, hy vọng cho con mình có một tương lai may mắn.

Ta nhìn nàng, lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào Triệu Cao đầy kiên quyết, cho đến khi hắn gật đầu đồng ý, ta mới thở phào và trở lại vẻ dịu dàng thường thấy.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Triệu An Chi từ từ lớn lên, còn hậu cung của Triệu Cao cũng dần dần đầy ắp thêm nhiều tần phi.

Triệu Cao không phải chưa từng đến tìm ta, nhưng dần dà ta đã trở nên khôn ngoan hơn.

Mỗi khi nghe nói hắn muốn đến, ta đều đến Tạ Phương Điện thật sớm, lấy cớ là muốn thăm Triệu An Chi và xin ngủ lại với Liễu Như Yên.

Cứ như vậy, hết lần này đến lần khác khiến hắn thất vọng quay về, cuối cùng, hắn cũng không còn cố chấp nữa, và dần chuyển sang lật thẻ bài của những phi tần khác.

Hôm đó, một con bồ câu đưa thư đột nhiên đáp xuống viện của ta. Ta biết ca ca đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Ngày này đến còn nhanh hơn ta tưởng.

Tối đó, ta hiếm khi trang điểm lộng lẫy, tự tay chuẩn bị một bát canh sâm.

Ta cẩn thận đặt bát canh vào khay, bình tĩnh nói với tiểu thái giám thân cận: “Đến Dưỡng Tâm Điện.”

Khi ta bước vào, Triệu Cao đang chăm chú xử lý công văn. Thấy ta đến, hắn đặt bút xuống, mỉm cười: “Thanh Thanh, nàng đến rồi.”

Ta mỉm cười đáp lại: “Hoàng thượng, đêm đã khuya, thần thiếp đã chuẩn bị một bát canh sâm cho ngài này, mau uống đi.”

“Vậy sao?” Hắn hơi nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên.

“Thanh Thanh đã lâu không đích thân chuẩn bị thức ăn cho trẫm rồi.”

Triệu Cao cười cầm bát canh sâm, cúi đầu dùng thìa khuấy nhẹ.

Ta chăm chú nhìn vào xoáy tóc của hắn, đột nhiên, hắn đập mạnh bát canh xuống đất, đứng bật dậy, siết chặt lấy cổ ta.

Ánh mắt của hắn trở nên u ám và dữ tợn.

“Thanh Thanh, nàng coi trẫm là kẻ ngốc sao?”

Ta kinh hãi, cố gắng dùng hết sức gỡ tay hắn ra, nhưng lực siết của hắn càng lúc càng mạnh, cảm giác ngạt thở dần dần bao trùm khắp cơ thể.

“Hoàng thượng, ngài… ngài đang nói cái gì vậy?”

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, rồi đột nhiên bật cười ha hả, ánh mắt điên cuồng.

Hắn thô bạo ném ta xuống đất, nắm chặt lấy cổ áo ta, đôi mắt đỏ ngầu.

Miệng cười, nhưng giọng nói lại run rẩy, chất chứa nỗi tuyệt vọng.