Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIẾP NÀY TA NHƯỜNG TỶ TỶ CHỌN BẠN ĐỜI Chương 5 KIẾP NÀY TA NHƯỜNG TỶ TỶ CHỌN BẠN ĐỜI

Chương 5 KIẾP NÀY TA NHƯỜNG TỶ TỶ CHỌN BẠN ĐỜI

10:57 sáng – 28/11/2024

“Là ngươi! Chính ngươi đã giở trò!”

Ta vội vàng giơ tay lên, giả vờ oan ức, lùi lại một bước:

“Tỷ tỷ, tỷ đổ oan cho ta rồi! Dù ta có thần thông cũng đâu thể đổi màu da của tiểu long tử. Nói cho cùng, vẫn là do tỷ hồ đồ mà khiến cả tộc rắn chúng ta bị liên lụy!”

Tỷ tỷ tức đến nỗi suýt ngất đi. 

Bao nhiêu gian nan vất vả nàng đã chịu đựng, chỉ để sinh hạ đứa con này nhằm trở thành chính thê. Thế nhưng giờ đây, hy vọng đã tan thành mây khói, và tội lỗi của nàng thì ai ai cũng biết.

Nhìn thấy sát khí bừng bừng trong mắt thái tử, tỷ tỷ quỳ sụp xuống, khẩn cầu:

“Xin hãy nể tình phu thê bao năm mà tha cho ta!”

Nếu là trước đây, khi tỷ tỷ còn xinh đẹp như hoa, có lẽ thái tử đã động lòng mà tha thứ. Nhưng giờ đây, với dung mạo tiều tụy đến kinh hãi của tỷ tỷ, thái tử nhìn nàng mà chỉ thấy ghê tởm, không muốn thấy thêm một giây nào nữa.

Ngài lập tức ra lệnh cho lính hầu:

“Đưa nàng ta vào thiên lao, hành hạ một trận cho đến chết!”

Tỷ tỷ bị kéo lê ra ngoài, miệng vẫn không ngừng gào thét đầy tuyệt vọng, nhưng chẳng ai để tâm đến nỗi đau của nàng.

Cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ta chưa kịp đứng dậy, thì thái tử bỗng quay lại nhìn ta, ánh mắt đầy nghi hoặc:

“Sao ta lại thấy ngươi rất quen nhỉ?”

Máu trong người ta như ngừng chảy, những ký ức đau thương của kiếp trước lập tức ùa về trong đầu, nhưng trước khi ta kịp đáp, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau:

“Vì nàng là thê tử của ta.”

Không cần quay đầu lại, ta cũng biết đó là ai, còn ai ngoài cha đứa con trong bụng ta nữa.

Sắc mặt thái tử bỗng nhiên trở nên vô cùng khó coi, cố kìm nén cơn giận, hắn nghiến răng hỏi:

“Huynh trưởng trở về từ bao giờ vậy?”

Nam nhân đó ung dung bước tới, nắm lấy tay ta, tự nhiên như không:

“Ta trở về là vì ta muốn vậy. Hôm nay ta không có thời gian trò chuyện cùng ngươi, để hôm khác đi.”

Nói xong, hắn kéo tay ta đi thẳng, không hề để ý đến gương mặt xám xịt vì giận dữ của thái tử.

Dù ngốc thế nào, ta cũng hiểu được nam nhân này không phải kẻ bình thường. Ta giật tay khỏi hắn, nhìn thẳng vào mắt hỏi:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Hắn nhún vai, ra vẻ bất lực:

“Thái độ này thật làm tổn thương lòng ta đấy. Ta là Tống Thịnh.

Chắc nàng cũng từng nghe qua, hoàng hậu hiện tại không phải chính thê của phụ vương. Thật ra mẫu thân ta mới là người thê tử đầu tiên của người, nhưng sau khi sinh ra ta, mẫu thân đã qua đời. Phụ vương thấy ta là điềm xấu, liền đuổi ta ra khỏi cung. Hôm đại hôn của thái tử, ta hiếm hoi quay lại, chẳng ngờ lại gặp được nàng… và còn…”

Hắn khẽ ho vài tiếng để che đi sự bối rối. Nhưng ta lại bị câu chuyện như trong sách truyện ấy làm cho ngỡ ngàng. 

Ta đã từng nghe nói về vị đại hoàng tử bị ghẻ lạnh này, nhưng không ngờ cuộc đời ta lại có liên quan đến hắn.

Chuyện xảy ra quá nhanh khiến ta chưa kịp phản ứng thì cơn đau dữ dội đột ngột truyền đến từ bụng dưới. Ta nắm chặt tay hắn, giọng run rẩy:

“Không ổn rồi… ta sắp sinh rồi…”

10.

Đứa con này thực sự rất hiểu chuyện, từ lúc mang thai cho đến khi sinh nở đều không khiến ta phải chịu đựng bất kỳ đau đớn nào.

Ngày ta hạ sinh, mọi việc diễn ra suôn sẻ đến mức như trong mơ. Nhìn thấy đứa bé đỏ hỏn, mềm mại trong vòng tay, ta không khỏi cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mộng đẹp.

Từ giây phút đứa trẻ chào đời, trên gương mặt của Tống Thịnh luôn rạng rỡ nụ cười hạnh phúc. Cả đời chàng phiêu bạt, chưa từng dám mơ ước có một gia đình nhỏ. Bây giờ, khi mọi thứ đều viên mãn, chàng vẫn thấy khó tin vào điều kỳ diệu này.

Tin tức ta sinh ra một tiểu long tử lập tức lan truyền khắp Long tộc. Đây là đứa con chính danh của hoàng gia, Long vương khi đến thăm còn vui đến mức không ngậm được miệng.

Khoảnh khắc ấy, mối bất hòa lâu nay giữa Long vương và Tống Thịnh cũng tan biến, phụ tử hòa giải.

Còn thái tử, sau khi bị đả kích bởi chuyện này, hắn thường xuyên uống rượu giải sầu. Hắn ngày càng sa đọa, gây ra vô số rắc rối. Cuối cùng, trong một lần say rượu cầm kiếm ép buộc cung nữ, hắn đã chọc giận Long vương và bị phế truất ngôi thái tử.

Thái tử quy mọi sai lầm của mình là do không sinh được con trai, rồi chìm đắm trong nữ sắc, cơ thể ngày một suy yếu, cuối cùng ngã bệnh và nằm liệt giường khi tuổi đời còn rất trẻ.

Còn tỷ tỷ, ta đã từng đến thăm nàng trong thiên lao. Nàng bị xiềng xích cột chặt trong phòng, khắp cơ thể chằng chịt những vết thương gớm ghiếc, nguời gầy trơ xương và tiều tụy đến mức khó nhận ra.

Khi nhìn thấy ta trong bộ trang phục chính thất của thái tử, ánh mắt tỷ tỷ tràn ngập sự không cam tâm:

“Vì sao chứ? Trùng sinh lại một đời, vì sao kết cục vẫn là thế này! Ta luôn vượt trội hơn ngươi, vậy tại sao lần nào ta cũng thua ngươi! Tại sao!!!”

Nàng căm hận, chỉ còn một bước nữa là đạt được mọi thứ mình mong muốn, vậy mà kết cục lại thê thảm như bây giờ.

Bất ngờ, tỷ tỷ quỳ xuống trước mặt ta:

“Muội muội, tỷ biết mình sai rồi. Ở đây, mỗi ngày trôi qua ta đều sống không bằng chết! Xin muội cứu ta ra ngoài, ta thề sẽ hối cải!”

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt gầy guộc của nàng, nhưng ta không thấy chút dấu hiệu nào cho thấy nàng thực sự hối lỗi.

Ta khẽ lắc đầu:

“Con đường này là do chính tỷ chọn. Ta đã từng nhắc nhở tỷ rằng làm thái tử phi không dễ dàng, nhưng tỷ vẫn cố chấp và tự hại mình, thậm chí còn hại cả đứa trẻ mới sinh.”

Tỷ tỷ không muốn nghe những lời này, thấy ta không có ý định cứu nàng, gương mặt nàng lập tức biến đổi, đầy dữ tợn, nàng lao về phía ta:

“Đã thế, lần này ta thua! Nhưng ta sẽ kéo ngươi cùng xuống địa ngục với ta! Lần tới ta nhất định sẽ thắng!”

Tuy nhiên, ta đã có chuẩn bị, thủ đoạn của nàng lần này đã không còn hiệu quả. Đám thị vệ đi cùng ta lập tức xông tới, ghìm chặt nàng xuống đất. Những vết thương trên người tỷ tỷ lại bị xé toạc, máu chảy loang lổ khắp sàn nhà.

Ta nhẹ nhàng chỉnh lại búi tóc trên đầu, không chút cảm xúc:

“Ở trong thiên lao mà không chịu thật lòng hối cải, vậy giữ mạng nàng ta lại cũng chẳng có ích gì. Giết đi.”

Quyền lực quả thật là điều tuyệt vời. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, ta có thể quyết định sinh tử của một con người.

Tiếng gào thét và kêu la của tỷ tỷ chẳng giúp được gì. Trong ánh sáng lóa lên của thanh kiếm, đầu nàng rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi bất động.

Nàng chết không nhắm mắt, đôi mắt trừng trừng dường như vẫn không thể hiểu tại sao nàng lại thua lần nữa.

Ta nhận lấy chiếc khăn lụa từ tay cung nữ, lau nhẹ tay rồi rời khỏi căn ngục tối tăm.

Ngoài cổng, Tống Thịnh đang đứng dưới ánh mặt trời, bế đứa con vừa tròn một tháng của chúng ta, mỉm cười chờ ta.

Mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc. Lần này, sẽ không còn điều gì có thể thay đổi nữa.

End