Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU TRÙNG SINH CHÚNG TA ĐỪNG GẶP LẠI NHAU NỮA Chương 8 SAU TRÙNG SINH CHÚNG TA ĐỪNG GẶP LẠI NHAU NỮA

Chương 8 SAU TRÙNG SINH CHÚNG TA ĐỪNG GẶP LẠI NHAU NỮA

11:27 sáng – 27/11/2024

Nàng thoải mái nói: “Tống Tự thừa, mùng năm tháng mười, mời ngươi đến Đồng Khánh Lâu uống rượu mừng.”

Ta cầm gói kẹo hỷ, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Ta biết, ta không thể để lộ vẻ mặt khác thường.

Phụ nữ làm bộ khoái vốn đã nhiều thị phi.

Sơn Sơn thăng chức rất nhanh, tiền thưởng cũng nhiều, đã khiến không ít người ghen tị.

Nếu họ biết ta từng có hôn ước với Sơn Sơn, sẽ vô duyên vô cớ thêm rắc rối cho nàng.

Sơn Sơn, đời này, để ta làm chỗ dựa cho nàng.

Nàng cứ việc làm những gì nàng muốn.

15

Phiên ngoại của Bùi Tiềm

Ta cùng Sơn Sơn tổ chức tiệc cưới ở Đồng Khánh Lâu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, nàng đã trở thành thê tử của ta.

Nghĩ đến hôn thư kỳ quặc kia, đúng là Nguyệt Lão tự tay buộc sợi dây đỏ, mang nàng đến bên ta.

Hiện giờ ta quản lý việc nhà, Sơn Sơn làm bộ khoái, cuộc sống trôi qua không tệ.

Ta đang tưới hoa trong sân, Sơn Sơn vui vẻ chạy vào.

Nàng ghé sát tai ta, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ta theo Trình Anh vào cung, gặp Hoàng thượng rồi! Thì ra trước kia chàng trông như thế! Lúc đó ta lén nhìn Hoàng thượng mấy lần, cứ có cảm giác bị ngài ấy phát hiện, ngài còn đặc biệt gọi ta đến, trò chuyện một chút.”

Nhìn túi tiền nàng mang theo căng phồng, ta lấy ra xem, bên trong toàn là những thỏi vàng nhỏ.

Sơn Sơn ngượng ngùng nói: “Ta cũng không muốn nhận, nhưng Hoàng thượng cứ ép, không thể từ chối. Sợ bị người khác nhìn thấy, ta đành mang về.”

Chậc, Hoàng huynh ta lo ta sống không tốt đến mức nào cơ chứ!

Vất vả lắm mới tìm được cơ hội gọi Sơn Sơn vào cung, chỉ để đưa chút vàng.

“Vậy nàng thấy ta trước đây đẹp hơn, hay bây giờ đẹp hơn?” Ta rót cho nàng một chén nước.

Sơn Sơn suy nghĩ một lúc, nhìn quanh bốn phía, ghé sát tai ta, nói nhỏ: “Dù nói thế này có chút đại nghịch bất đạo, nhưng ta thấy Hoàng thượng không đẹp bằng chàng bây giờ.”

Trước khi thành thân, ta đã thẳng thắn nói với Sơn Sơn về thân phận của mình.

Ta và Hoàng huynh là anh em song sinh, trông giống hệt nhau.

Huynh ấy vừa sinh ra đã được phong làm Thái tử, còn ta may mắn hơn, sinh muộn một chút, được phong làm Ninh Vương.

Ta nhờ Trình Anh của Lục Phiến Môn bí mật dẫn đi tìm dược liệu ở Nam Cương, thay đổi dung mạo.

Thực ra chỉ có một lý do rất đơn giản.

Ta thật sự chán ngán việc thay Hoàng huynh xử lý những chuyện ong bướm trong hậu cung của huynh ấy.

Ngài lúc nào cũng vậy, hôm nay thích người này, ngày mai thích người khác, vừa đa tình vừa bạc tình.

Hoàng huynh không muốn xử lý những tranh chấp ghen tuông giữa các phi tần, liền giao cho ta.

Từ nhỏ huynh ấy đã như vậy, luôn để ta thay mình đối mặt với Thái phó nghiêm khắc, mẫu hậu hay cằn nhằn, và phụ hoàng đầy uy nghiêm.

Chúng ta hai người diện mạo giống hệt nhau, sau khi Hoàng huynh đăng cơ, lại mang đến rất nhiều bất tiện, ta không thể tùy tiện ra ngoài.

Sau khi Trình Anh tìm được thuốc cho ta, trên đường nàng ấy nhận được tín hiệu cứu viện từ đồng liêu.

Ta liền để nàng ấy đi.

Trớ trêu thay, thuốc trong người ta phát tác.

Khi ấy, toàn thân ta lạnh toát, không thể động đậy, chỉ có thể mở mắt nhìn con lợn rừng lao thẳng vào ta.

Ta nghĩ mình sắp chết rồi.

Trong lòng nghĩ, chết thì chết thôi, dù sao thế gian này cũng chẳng có gì thú vị.

Nhưng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Một cô nương từ trên trời giáng xuống.

Nàng bình tĩnh rút dao ra, bình tĩnh đâm xuyên qua con lợn rừng.

Mùi máu tanh hôi bắn đầy lên mặt ta, khiến ta chóng mặt.

“Này này này, ngươi không được ngất đi bây giờ!

“Vậy mà lại là thị vệ của vương phủ, đúng là trời giúp ta rồi!

“Thấy chưa! Hôn thư! Ta cứu ngươi một mạng, ngươi phải lấy thân báo đáp!”

Ta mở to mắt nhìn cô nương đó lấy ra từ ngực áo đủ năm tờ hôn thư.

Nàng lẩm bẩm: “Cũng may là chuẩn bị đủ.”

Nàng đưa một tờ cho ta, nói: “Ngươi ký hôn thư, ta cứu ngươi. Không ký, ta đi đây.”

Ta không nói gì, vì ta đã bị mùi từ con lợn rừng làm chết ngạt!

Chẳng lẽ cô nương nhà quê quê mùa này không phát hiện ra, ta hiện đang nằm ngay bên mông con lợn sao!

“Sao lại như một tên ngốc thế này? Vừa xấu vừa ngốc, hay là thôi không cứu nữa.” Nàng lẩm bẩm vài câu.

Ta dồn hết sức lực, ép ra một câu: “Ta ký!”

Sau này Sơn Sơn kể lại chuyện này, cười đến đau bụng.

Nàng nói lúc đó trên mặt ta toàn là những vết loang lổ kỳ quái, còn ta thì tự cho mình là một mỹ nam tuyệt thế. Nàng sợ làm tổn thương lòng tự tôn của ta nên không vạch trần.

Ta tưởng tượng ra cảnh ấy, chỉ biết lặng im.

“Chàng vốn dĩ là một tên đàn ông xấu xí, vậy mà còn dùng ánh mắt nhìn lợn rừng để nhìn ta.” Sơn Sơn thở dài: “Khi đó ta còn nghĩ, người đàn ông vừa xấu vừa ngốc thế này mà cũng làm được thị vệ, chứng tỏ ánh mắt của Ninh Vương không được tốt. Thế thì cơ hội ta làm Vương phi lại tăng thêm mấy phần, ta vô cùng tự tin.”

Ừ, chuyện cũ không đáng nhắc lại.

Khi đó ta quả thực tự cho mình là một mỹ nam, trong lòng còn chế giễu Sơn Sơn là cô thôn nữ, thừa lúc ta nguy nan mà muốn bám lấy ta.

Phải nói rằng, Sơn Sơn là một người rất nhạy bén.

Ta làm Vương gia nhiều năm, lại thường xuyên đóng giả Hoàng huynh, kỹ năng diễn xuất của ta đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, vậy mà Sơn Sơn lại có thể nhìn thấu sự khinh thường trong mắt ta.

Sau khi thành thân với nàng, cuộc sống trôi qua khá êm đềm.

Chỉ là có ba chuyện khiến ta canh cánh trong lòng.

Thứ nhất, Tống Thanh Mặc làm Đại Lý Tự thừa, xem như đồng liêu một nửa với Sơn Sơn.

Thứ hai, căn nhà mới mua của Sơn Sơn lại ở ngay bên cạnh nhà họ Tống, chỉ vì giá rẻ.

Thứ ba, chuyện này liên quan đến chuyện chăn gối, Sơn Sơn và ta không hòa hợp.

Nàng ra ngoài điều tra án một tháng, theo lý mà nói, tiểu biệt thắng tân hôn.

Buổi tối, ta tắm rửa xong, nằm trên giường đọc sách.

Sơn Sơn ở sân luyện đao một lát, vào nhà thấy ta đang chờ nàng.

Nàng dừng bước, ánh mắt thoáng lướt qua: “À, ta đi luyện thêm chút nữa.”

Đến nửa đêm, ta nghe thấy nàng lén lút bước vào.

Nàng nghĩ ta đã ngủ, liền chui vào chăn.

Ta trở mình ôm lấy nàng, nhìn nàng nói: “Lý Sơn Sơn, nàng có ý gì? Bên ngoài có người đàn ông khác rồi sao? Ta đã ám chỉ như vậy, nàng còn tránh ta.”

Sơn Sơn ngượng ngùng nói: “À, ta… ta không thích chuyện đó lắm, nhưng nếu chàng muốn… à, ta cũng có thể phối hợp.”

Thấy ta không vui, nàng thành thật nói: “Ta từ trước đã cảm thấy chuyện này khá phiền phức, nhưng phiền tới phiền lui, dường như cũng chỉ vậy, nên ta không thích làm lắm.”

“Trước kia nào?” Ta nhẫn nại hỏi.

Lông mày Sơn Sơn khẽ giật, môi mím lại không nói gì.

Ha, kiếp trước nàng đã làm vợ Tống Thanh Mặc ba năm, tất nhiên là “trước kia” đó.

Chúng ta thành thân hai tháng, nàng trên giường luôn dè dặt căng thẳng.

Ta sợ tổn thương nàng, cũng không dám phóng túng.

Kết quả là ta nhường nàng, nàng nhường ta, cả hai đều không thoải mái.

Hóa ra căn nguyên là ở đây.

“Sơn Sơn, không giống đâu.” Ta trở mình, hôn nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng thả lỏng đi. Nếu ta khiến nàng không thoải mái, nàng cứ đá ta. Được không?”

Nàng vẫn hơi căng thẳng.

Ta vừa hôn nàng, vừa trò chuyện phiếm.

Cơ thể nàng dần thả lỏng.

Màn giường khẽ lay động, tiếng của Sơn Sơn ngày càng nhỏ.

Nàng ôm lấy cổ ta, vừa khóc vừa đẩy ta.

Ta hơi dừng lại, nàng lại ôm chặt lấy ta.

Sơn Sơn nằm trên gối, mắt đẫm lệ, mơ màng nhìn ta.

“Ta…” Sơn Sơn quay đầu, không nói nữa.

Nàng cào nhẹ móng tay lên ta, không chịu phục, lại trèo lên cắn ta một cái.

“Lý Sơn Sơn, ta yêu nàng, nàng yêu ta không?”

“Yêu.”

“Yêu ai?”

“Bùi Tiềm.”

“Ta nghe không rõ.”

“Ta yêu Bùi Tiềm! Buông ta ra! Chàng buông ta ra một chút!”

“Được, ta buông. Buông bao nhiêu, thế này, hay thế này?”

“Hu hu… đừng… đừng buông.”

Đêm dài dằng dặc.

Cuộc sống sau hôn nhân của ta và Lý Sơn Sơn, chỉ mới bắt đầu.

End