7
Nói đến chuyện làm Vương phi, còn liên quan đến một việc cũ.
Ta và Giang Lãnh Nguyệt là tỷ muội song sinh, ngày sinh ra, có một lão mù đi ngang qua cửa.
Lão mù ấy bấm đốt tay tính toán, nói trong chúng ta sẽ có một người làm Vương phi.
Mẫu thân ta nghe xong, lập tức phấn khởi, định dốc hết sức bồi dưỡng một Vương phi nương nương.
Nhưng trong nhà tiền bạc có hạn, vậy nên bồi dưỡng ai đây?
Đến khi ta và Giang Lãnh Nguyệt ba tuổi, mọi chuyện đã rõ ràng.
Nàng ta càng lớn càng xinh đẹp, thông minh.
Còn ta thì như một cây gậy thô, vừa ngốc vừa xấu.
Mẫu thân liền dồn hết sức lực lên người Giang Lãnh Nguyệt.
Nàng ta mỗi ngày ăn mặc như tiên đồng hạ phàm, học đàn, cờ vây, viết thư, vẽ tranh.
Còn ta thì mặc áo cũ của phụ thân, suốt ngày lấm lem hầu hạ Giang Lãnh Nguyệt.
Đến năm mười hai tuổi, phụ thân ta mắc trọng bệnh, mất chức quan lương.
Trong nhà nhất thời túng quẫn.
Mẫu thân liền chán nản, nghĩ rằng chúng ta đời này sống ở biên cương, Vương gia cao quý kia bao giờ mới đi ngang qua rồi để ý đến muội muội ta?
May sao, có một tuần phủ đại nhân từ Kinh Thành tới.
Mẫu thân ta có tay nghề nấu nướng giỏi, được giao làm đầu bếp cho tuần phủ.
Không biết thế nào, qua lại vài lần, hai người liền gian díu với nhau.
Mẫu thân mang theo Giang Lãnh Nguyệt, vui vẻ đi theo đại nhân kia đến Kinh Thành làm thiếp.
Trước khi đi, bà ta còn gom hết bạc trong nhà.
Phụ thân ta phát hiện không còn tiền mua thuốc, không muốn liên lụy ta, định treo cổ tự vẫn ngay trong đêm.
Ta cứu ông xuống, nhét dao vào người, ra ngoài học nghề giết lợn.
Còn về tên bạch nhãn lang Tống Thanh Mặc, càng nực cười.
Mẫu thân ta vừa muốn Giang Lãnh Nguyệt học chữ, vừa muốn tiết kiệm tiền.
Đúng lúc Tống Thanh Mặc chuyển đến sát vách, ở địa phương hắn ta có chút danh tiếng.
Mẫu thân liền ám chỉ, nói sau này sẽ gả Giang Lãnh Nguyệt cho Tống Thanh Mặc.
Nghe vậy, Tống Thanh Mặc liền dốc sức dạy Giang Lãnh Nguyệt đọc sách, học chữ.
Kết quả công dã tràng, khi đi Giang Lãnh Nguyệt thậm chí không thèm nói với hắn ta một tiếng.
Tóm lại, có một chuyện như vậy, khiến Giang Lãnh Nguyệt tự tin rằng mình có thể làm Vương phi.
Kiếp trước, quả thực nàng ta vượt năm cửa, chém sáu tướng, tiến đến vòng cuối cùng.
Nhưng những chuyện cũ này, làm sao ta nói cho một người ngoài như tên không ra gì kia nghe được?
Tên không ra gì hỏi như vậy, chắc là muốn thăm dò xem ta có bao nhiêu vốn liếng để làm Vương phi.
Ta đảo mắt một vòng, thấp giọng nói: “Nói thật cho ngươi biết, ta còn có nội ứng khác trong phủ Ninh Vương, nên ngươi không đơn độc đâu.”
Để chứng minh lời mình, ta còn cố ý nói với hắn rằng, trong văn thí của Ninh Vương, sẽ yêu cầu làm một bài thơ về mùa xuân.
Bùi Tiềm nhìn chằm chằm ta, ánh mắt hơi thay đổi.
Khoảnh khắc đó, ta bỗng có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm vào cổ.
Có sát khí!
Khi ta nhận ra, đã rút dao ra đặt lên cổ Bùi Tiềm.
Luồng sát khí ấy khiến ta vẫn còn cảm giác sợ hãi trong lòng.
“Ngươi muốn giết ta?” Ta tức giận nói: “Ta sớm đã nhìn ra ngươi, đôi mắt đen, môi mỏng, không phải loại người tốt! Lại còn vô cớ muốn giết ta, hôm nay không dạy dỗ ngươi một trận, ngươi không biết ai là chủ nhà này!”
Tống Thanh Mặc kinh hãi, vòng tay ôm lấy ta: “Sơn Sơn, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Hắn ta muốn cản, ta lại muốn đánh.
Bùi Tiềm vẫn đang bị thương, liền bị ta đấm mấy cú vào người.
Ta ngồi trên eo Bùi Tiềm, nắm lấy nắm đấm to như cái bát, nghiến răng đe dọa hắn: “Thấy chưa? Ta chỉ cần đấm một cú xuống, đầu ngươi liền nở hoa ngay lập tức! Muốn giết ta, trước tiên cũng phải xem mình có bản lĩnh hay không!”
Ta vốn rất nhạy cảm với sát khí.
Khoảnh khắc Bùi Tiềm có sát ý, lông tơ trên người ta dựng đứng hết cả lên.
“Bùi huynh, mong ngươi lượng thứ, lượng thứ.” Tống Thanh Mặc ôm chặt lấy ta, nhẹ vỗ lưng ta, áy náy nói: “Sơn Sơn hồi nhỏ từng sống chung với sói, trên người có chút thú tính. Nàng ấy không cố ý muốn đánh ngươi đâu.”
Nghe Tống Thanh Mặc nói, ta đột nhiên quay đầu nhìn hắn ta.
Chuyện này là ta sau khi kết hôn uống rượu say, vô tình nói cho Tống Thanh Mặc nghe.
Mà lúc này, hắn ta vốn không thể biết chuyện đó mới đúng.
Tống Thanh Mặc nhận ra, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy nói:
“Sơn Sơn, ta…”
Ta chậm rãi đẩy hắn ta ra, lòng lạnh buốt.
Hóa ra, Tống Thanh Mặc cũng đã trùng sinh.
8
Nếu Tống Thanh Mặc chưa trùng sinh, ta còn có thể cùng hắn ta đùa giỡn, đòi nợ, cư xử lười nhác.
Dù sao, có thêm một người bạn, vẫn hơn là thêm một kẻ thù.
Từ nhỏ phụ thân đã dạy ta, thân thích và bạn bè khắp thiên hạ, ra ngoài cũng không sợ gì.
Tống Thanh Mặc đỗ Thám Hoa lang, ít nhất cũng là một mối quan hệ. Ta không muốn trở mặt cùng hắn ta.
Nhưng bây giờ thì không được nữa, ta không thể thản nhiên đối mặt với hắn ta như trước.
Bởi vì ta đã từng thật lòng thích hắn ta.
Ta và hắn ta chỉ bắt đầu thân quen sau khi Giang Lãnh Nguyệt bỏ đi.
Phụ thân ta trọng bệnh nằm liệt giường, thường ngày cần người chăm sóc.
Ta là một cô nương chưa xuất giá, rất nhiều việc thực sự không tiện làm.
Tống Thanh Mặc thấy vậy, liền chủ động tới giúp.
Còn ta, biết hắn ta tự trọng, không muốn nhận tiền bạc, liền mua giấy mực bút nghiên tặng hắn ta.
Qua lại nhiều lần, chúng ta liền quen thuộc.
Ban ngày, ta đi giết lợn, trên người luôn ám mùi tanh.
Nhưng mỗi khi về nhà, bất kể trời lạnh thế nào, ta cũng tắm rửa sạch sẽ.
Chỉ khi chỉnh tề sạch sẽ, ta mới đẩy cửa nhà Tống Thanh Mặc.
Mà trên bàn của Tống Thanh Mặc, luôn có một đĩa bánh đường trắng ta thích ăn.
Chúng ta chưa từng nói lời yêu đương, cứ như thế tự nhiên mà qua lại.
Ta kiếm tiền, hắn đọc sách.
Tống Thanh Mặc nói: “Sơn Sơn, ta biết nàng ôm một hơi sức muốn vượt qua Giang Lãnh Nguyệt, ta sẽ cố gắng học hành, tương lai làm đại quan, cho nàng một tấm cáo mệnh, để nàng nở mày nở mặt. Đến lúc đó mẫu thân nàng cũng sẽ biết, bà đã sai lầm khi bỏ lỡ một nữ nhi tốt như Lý Sơn Sơn.”
Ta nghe xong, mắt đỏ hoe, nói: “Được, Tống Thanh Mặc, ta chờ chàng.”
Sau đó hắn ta quả thực đỗ Thám Hoa lang, ta cũng trở thành quan phu nhân.
Nhưng cuộc sống lại ngày càng tồi tệ.
Ta không hiểu, tại sao hắn ta luôn lén lút giúp đỡ Giang Lãnh Nguyệt.
Sau nhiều lần cãi vã, Tống Thanh Mặc mệt mỏi nói: “Sơn Sơn, nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá. Bọn họ dù sao cũng là muội muội ruột, mẫu thân ruột của nàng. Lãnh Nguyệt đã đến trước mặt ta cầu xin, hai mẹ con họ sống thảm như vậy, chẳng lẽ ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
Ta mất kiểm soát hét lên: “Đúng! Chính là không quan tâm! Ta sống tốt, bọn họ sống không tốt, đó mới là đúng! Tống Thanh Mặc, ta không phải thánh nhân, cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn họ vì đã bỏ rơi ta mà ra đi. Ngươi là phu quân của ta, thì phải đứng về phía ta, giúp ta cùng hận bọn họ!”
Ta mãi không quên ánh mắt Tống Thanh Mặc nhìn ta lúc đó.
Hắn ta giống như đang nhìn một con thú mất hết lý trí.
Giây phút đó, hắn ta như có chút hối hận vì đã cưới ta.
Sâu này, ta được quý nhân trong Kinh Thành mời tham gia xuân yến.
Trong bữa tiệc, Giang Lãnh Nguyệt đẩy ta ra, cười hì hì muốn ta làm một bài thơ.
Ta lúng túng nói mình không biết làm thơ.
Giang Lãnh Nguyệt liền nhượng bộ, bảo ta đọc một bài thơ.
Một câu thơ bảy chữ, ta đọc sai hai chữ, khiến mọi người sau lưng cười nhạo ta.
Tống Thanh Mặc biết được, chỉ nói một câu: “Về sau nếu có loại yến hội này, nàng đừng đi nữa, cần gì khiến bọn họ thêm trò cười chứ?”
Vậy ta mỗi ngày ở Kinh Thành nên làm gì đây?
Tống Thanh Mặc không cho ta múa đao lộng kiếm, nói nếu truyền ra ngoài, hắn ta sẽ bị đồng liêu cười nhạo.
Nhưng ta lại thực sự không thích mấy thứ cầm kỳ thư họa đó.
Ta cầm bạc ra ngoài ăn uống, dạo phố, tìm niềm vui cho mình.
Về nhà, ta bàn với Tống Thanh Mặc, muốn mở một cửa tiệm nhỏ làm chút buôn bán.
Tống Thanh Mặc nghe xong, im lặng rất lâu mới nhẹ giọng nói: “Sơn Sơn, bây giờ cả Kinh Thành đều đồn, ta – một hàn lâm học sĩ, có một thê tử thô tục, hung dữ, từng là một cô gái giết lợn. Khó khăn lắm tin đồn mới lắng xuống, nàng lại muốn ra mặt làm ăn. Nàng không thể giống những nữ nhân khác, ở nhà thêu hoa, đọc sách sao?”
Ta nhạy bén phát hiện ánh mắt Tống Thanh Mặc có chút nhẫn nhịn.
Giống những nữ nhân khác?
Hắn ta đang so sánh ta với ai?
Giang Lãnh Nguyệt sao?
Chuyện hắn ta và Giang Lãnh Nguyệt ngày càng thân thiết, ta đều nghe nói hết.
Trong nhà, nha hoàn và tiểu tư tụ lại bàn tán, đều đoán rằng Tống Thanh Mặc muốn bỏ ta.
Trước đây, khi chúng ta còn ở quê, ta và hắn ngồi cùng nhau nói mấy chuyện bát quái, tạp đàm vụn vặt.
Nhưng bây giờ, ta và Tống Thanh Mặc chẳng nói với nhau câu nào.
Mỗi ngày ta đều nhốt mình trong nhà, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.
Những chuyện Tống Thanh Mặc kể, ta cũng không hiểu.
Làm Tống phu nhân, gần như khiến ta không còn là chính mình.
Một ngày nọ, ta đứng trước gương, nhìn thấy mình.
Ta mặc một bộ váy áo hoa lệ, đầu cài trâm vàng, hình dáng gầy gò, ánh mắt vô hồn.
Ta lập tức bừng tỉnh.
Không, đó không phải là ta.
Ta là Lý Sơn Sơn, sao ta có thể thành bộ dạng đó?
Giống như một con rối rỗng ruột, không chút sức sống.
Ta ngồi trước gương rất lâu, tháo trâm vàng xuống, thay bộ hoa phục.
Ta mặc lại chiếc áo vải thô ngày trước, cài trâm bạc cũ, thu dọn đồ đạc.
Thật ra cũng chẳng có gì để thu dọn.
Những thứ thuộc về Lý Sơn Sơn không nhiều, một con dao, vài bộ quần áo cũ, và một bộ giá y đỏ.
Tống Thanh Mặc về nhà, nhìn thấy ta thì sững người.
Ta nghiêm túc nói với hắn ta: “Tống Thanh Mặc, nếu chúng ta đều đã thấy đối phương không vừa mắt, vậy chúng ta hòa ly đi.”