Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO Chương 1 XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO

Chương 1 XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO

6:04 chiều – 26/11/2024

Ta xuyên vào trong sách, trở thành nữ chính si tình. 

Thế nhưng ở thời đại này, ta lại có được nguồn rau dại không bao giờ hết.

Vì thế, ta từ bỏ nam chính trong truyện, chuyển sang bán bánh bao nhân rau dại.

Rau dại tươi ngon, thực khách kéo đến nườm nượp không dứt.

Quán bánh bao của ta ngày càng mở rộng, cuối cùng ta trở thành phú bà nổi danh kinh thành.

Về sau, nam chính trong truyện cưới được bạch nguyệt quang như ý nguyện, ta hào phóng gửi lễ vật chúc mừng tân hôn.

Nhưng đối tác lạnh lùng ít nói của ta, sau khi biết chuyện, lại đen mặt suốt mấy ngày liền.

Đêm đó, hắn uống say, nắm lấy tay ta đặt lên cơ bụng săn chắc của mình, giọng khàn khàn nói:

“Lại đây, để ta xem thử tay nghề nặn bánh của nàng thế nào?”

1

Ta xuyên vào trong sách đúng ngày nam chính được đề tên bảng vàng.

Cửu Dương Công chúa đến xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy nam chính đã đưa hắn về phủ công chúa.

Tin tức truyền ra ngoài, người đến nhà ta suýt giẫm nát bậc cửa. Miệng thì nói lời chúc mừng, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ muốn xem kịch vui.

“Nam Tụ, cuối cùng nàng cũng khổ tận cam lai, sắp làm phu nhân trạng nguyên rồi.”

“Ta đã sớm biết, chàng trai nhà họ Cố chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp.”

Ta chỉ mỉm cười, đưa ra hộp bánh cưới vừa mua, nghiêm túc nói:

“Dẫu ta chưa chính thức nhận Cố lão gia làm nghĩa phụ, nhưng nói thật, Cố Kỳ Phong cũng xem như huynh trưởng của ta.”

“Giờ chúng ta đều đã trưởng thành, những lời đùa cợt như vậy, từ nay xin đừng nói nữa.”

Nhưng tình cảm mà ta dành cho Cố Kỳ Phong trước giờ đã quá rõ ràng, nên lời này vừa nói ra, chẳng ai chịu tin.

Có người cười mỉa mai:

“Nam Tụ, cả khu phố này ai mà không biết nàng xem Cố Kỳ Phong như tròng mắt, sao giờ lại thay đổi rồi?”

“Hay nàng sợ hắn sau khi đề tên bảng vàng, thấy công chúa rồi sẽ không nhận nàng nữa?”

Đại tẩu ở tiệm đường nghe ra ý xấu, nắm tay ta nói:

“Nam Tụ, đừng sợ. Nếu bị bắt nạt, ta sẽ giúp muội mắng chết bọn họ.”

Ta lắc đầu, đứng thẳng người, một lần nữa nhấn mạnh:

“Trước đây ta chỉ chăm chăm kiếm tiền nuôi Cố Kỳ Phong ôn thi, không giải thích nhiều, nên khiến mọi người hiểu lầm.”

“Kỳ thực giữa ta và hắn không hề có tình cảm nam nữ. Chỉ vì trước lúc lâm chung, cha nuôi mong hắn thi đỗ bảng vàng, nên ta mới cắn răng hỗ trợ hắn suốt những năm qua.”

“Giờ hắn đã đề tên bảng vàng, ta cũng hoàn thành tâm nguyện, trả được ân tình.”

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng chịu im lặng.

Ta chẳng bận tâm họ tin hay không. Dù sao bước đầu tiên cũng đã bước ra rồi.

Tiễn nhóm người chúc mừng cuối cùng, trời đã nhá nhem tối.

Ta nói đến khát khô cả cổ, ngửa đầu uống cạn cả một ấm trà.

Cố Kỳ Phong vẫn chưa về.

Hệ thống vốn im lặng nửa ngày bỗng lên tiếng:

“Theo cốt truyện, hôm nay công chúa chưa yêu nam chính sâu đậm, ngươi đi tìm nam chính ngay lúc này vẫn kịp chiếm lợi thế.”

Ta lắc đầu:

 “Không cần thiết.”

Ta nhấc cuốc lên, đi đào một rổ rau dại về.

Rau xanh non mơn mởn, rửa sạch, thái nhỏ, thêm gia vị. Lấy bột vừa ủ ra, xoay trong tay, nặn thành mười tám chiếc bánh bao đều tăm tắp.

Hệ thống sốt ruột:

“Sao ngươi còn tâm trí ngồi đây làm bánh bao? Nam chính sắp bị người khác cướp mất rồi!”

“Nếu cốt truyện không hoàn thành, ngươi sẽ không thể trở về hiện đại được nữa đâu.”

Ta chẳng để tâm, lại thêm củi vào lò. Lửa trong bếp bùng mạnh hơn, hương bánh bao từ xửng hấp dần lan tỏa.

Trong làn hơi nóng bốc lên, hệ thống ngày càng yếu ớt:

“Sao ta lại xui xẻo như vậy, gặp phải một ký chủ lười biếng như ngươi vậy.”

“Ta sống nhờ tình yêu của nam chính dành cho ngươi. Nếu hắn thật sự được công chúa để mắt, e rằng ta phải đói khát suốt ba ngày chín bữa.”

Ta mở nắp xửng, một xửng bánh bao trắng trẻo, mập mạp, hơi nóng bốc lên nghi ngút, trông thật đáng yêu.

Ta nhón lấy một chiếc bánh bao, đưa cho hệ thống:

“Này, ăn thử cái này đi.”

Hệ thống im lặng, không nói lời nào.

Ta cười khẽ: 

“Trong lòng Cố Kỳ Phong đã có bạch nguyệt quang. Nếu ngươi chỉ sống dựa vào tình cảm của hắn dành cho ta, e rằng sẽ đói đến chết.”

Chẳng bao lâu sau, lòng bàn tay ta trống rỗng.

Chiếc bánh bao của ta mới ăn được hai miếng, vậy mà cái hệ thống vốn đang giận dỗi bỗng nhóp nhép nói:

 “Thêm một cái nữa.”

“Bánh bao nhân rau dại này thật sự rất ngon.”

2

Sau khi bốn chiếc bánh bao biến mất không dấu vết, Hệ thống cuối cùng cũng thỏa mãn mà ợ một cái, giọng điệu cũng dịu dàng hơn vài phần: 

“Ngươi không muốn theo cốt truyện, vậy tiếp theo định làm gì?”

Ta đã nghĩ kỹ:

 “Mở một quán bánh bao, chỉ bán bánh bao nhân rau dại.”

Hệ thống bực bội:

 “Một nữ chính tốt đẹp không làm, ngươi lại đi bán bánh bao.”

Ta nhìn ra cánh đồng rau dại xanh tươi ngoài cửa sổ, đây là món quà ngẫu nhiên hệ thống ban cho người xuyên sách.

“Thứ trời ban, không chiếm lấy thì thật lãng phí.”

“Ta bán bánh bao nhân rau dại, chi phí thấp hơn người khác một nửa, chắc chắn sẽ phát tài.”

Hệ thống phát ra tiếng kêu chói tai:

“Các đồng nghiệp của ta đều gặp những người xuyên sách liều mạng hoàn thành nhiệm vụ để trở về, chỉ có ngươi là muốn ở lại đây kiếm tiền.”

“Ở thế giới cũ, chẳng lẽ không còn ai khiến ngươi lưu luyến sao?”

Ta cắn một miếng bánh bao, không đáp lời.

Ta xuyên vào sách đúng ngày phát hiện mình mắc bệnh ung thư gan.

Cha mẹ của ta đã qua đời vì tai nạn xe cộ từ nhiều năm trước rồi. Khi nhận được chẩn đoán, lòng ta không hề gợn sóng. Sống cũng được, chết cũng chẳng sao, đều không quan trọng.

Trên chuyến tàu điện ngầm từ bệnh viện về nhà, ta mở một cuốn tiểu thuyết.

Trong truyện, nữ chính Nam Tụ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được cố lão gia nhặt về bên bờ sông.

Nam Tụ lớn lên, trở thành cái đuôi nhỏ của Cố Kỳ Phong.

Hàng xóm láng giềng thường cười nói cố lão gia đã nhặt được một cô con dâu nhỏ cho Cố Kỳ Phong.

Cố lão gia một mình mở tiệm rèn, vất vả nuôi lớn hai đứa trẻ.

Năm Nam Tụ bảy tuổi, một trận mưa lớn khiến tiệm rèn cũ kỹ sập xuống.

Khi đào được Cố lão gia ra ngoài, ông vẫn còn thở, cố gắng dặn dò hai đứa trẻ phải nương tựa lẫn nhau, cả đời phải sống thật tốt.

Sau này thành thân, phải tương kính như tân.

Cố Kỳ Phong năm đó mới mười tuổi, nước mắt rơi lã chã, gật đầu đồng ý.

Nam Tụ từ nhỏ đã biết mình sẽ gả cho Cố Kỳ Phong, điều đó là hiển nhiên.

Khi lớn lên, nàng yêu Cố Kỳ Phong.

Nàng không cho chị Thúy Hoa bán đậu hũ mang đồ đến cho Cố Kỳ Phong, cũng ngăn Tiểu Thu ở nhà đồ tể Lý mang nội tạng lợn đến.

Nàng đã sớm xem Cố Kỳ Phong là phu quân tương lai của mình, luôn đề phòng các cô gái xinh đẹp xung quanh hắn.

Nhưng nàng không nhận ra ánh mắt tránh né của Cố Kỳ Phong, cũng không thấy được sự lạnh nhạt trong mắt hắn.

Hắn không yêu nàng.

Trong truyện, tác giả dùng rất nhiều bút mực để miêu tả Nam Tụ như một kẻ si tình.

Phần bình luận đầy rẫy lời mắng nhiếc Nam Tụ.

Nhưng khi đọc đến đây, ta chỉ cảm thấy bỏ qua sự si tình, Nam Tụ thật sự là một cô gái rất tốt.

Nàng dùng chút bạc ít ỏi còn lại của gia đình để tính toán chi li, nuôi sống bản thân và Cố Kỳ Phong.

Cố Kỳ Phong thích đọc sách, muốn tham gia khoa cử. Nàng chỉ ăn một bữa mỗi ngày, để dành khẩu phần buổi tối, mua sách và bút mực cho hắn.

Tiền bạc cố lão gia để lại cuối cùng cũng cạn kiệt. Vì vậy Nam Tụ luôn đau đầu vì tiền bạc.

Nàng làm đủ mọi việc để kiếm sống.

Bán đậu hũ, đào thảo dược, thêu khăn tay. Từng giặt giũ y phục cho các học trò trong thư viện, thậm chí còn tay không bắt rắn bên bờ ao vào ban đêm.

Tác giả e rằng không biết, nhân vật nàng viết ra chỉ để làm nền cho nam chính hoàn hảo, lại đáng yêu và kiên cường đến nhường nào.

Nam Tụ…

Cô gái kiên định và dũng cảm ấy.

Nếu có thể làm lại, chắc chắn nàng sẽ sống một cuộc đời thật rực rỡ.

3

Hệ thống vẫn than vãn: 

“Ngươi thực sự không định trở về sao?”

Ta hoàn hồn, khẽ gật đầu:

 “Không trở về.”

Trở về thì cũng chẳng sống được bao lâu. Thà ở lại thế giới này, thay đổi kết cục của Nam Tụ còn hay hơn.

Ta lục lọi toàn bộ bạc trong nhà.

Tất cả đều được bỏ vào túi, mang theo bên mình.

Ép buộc hệ thống viết thay ta một bức thư để lại cho Cố Kỳ Phong.

“Ngươi nay đã đỗ trạng nguyên, ta cũng hoàn thành ủy thác của cha nuôi, ân tình đã trả, từ nay không còn nợ nần gì nhau.”

“Tiền bạc trong nhà ta đã lấy đi, ngươi chớ bận lòng.”

Dẫu sao, Cố Kỳ Phong đã là trạng nguyên, chắc chắn không thiếu chút bạc này, ta cũng cảm thấy an tâm.