Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại LỠ TRÊU NHẦM THÁI TỬ Chương 6 LỠ TRÊU NHẦM THÁI TỬ

Chương 6 LỠ TRÊU NHẦM THÁI TỬ

7:07 sáng – 25/11/2024

10 – Phiên ngoại của Kỳ Tranh

Ta sinh ra đã là Thái tử. Mẫu hậu ta là người lạnh lùng thông minh, động tay một cái có thể khuynh đảo cả lục cung.

Nhưng vinh sủng ấy, bà chưa bao giờ xem trọng.

Khi còn nhỏ, ta không hiểu, mẫu hậu đã có được nhiều như vậy, tại sao lại không yêu đời mà cười. 

Sau này ta mới biết, bà từng nhìn thấy những chân trời rộng lớn hơn.

Phụ hoàng là bậc chí tôn thiên hạ, trong hậu cung không nhiều phi tần, mỗi tháng có hơn hai mươi ngày ở bên mẫu hậu.

Bà rất ít khi cười, cũng không nồng nhiệt với phụ hoàng

Dù vậy, phụ hoàng vẫn dâng lên bà mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.

Một lần, vào ngày sinh thần của mẫu hậu, Hiền Quý phi dẫn theo các phi tần trong cung đến chúc thọ.

Hiền Quý phi nói năng châm biếm, ám chỉ xuất thân thấp hèn của mẫu hậu, không xứng làm Hoàng hậu. Những phi tần khác cũng hùa theo, lời nói đầy mỉa mai.

Mẫu hậu chỉ nhìn họ mỉm cười, rồi đứng dậy rời đi.

Sau đó, những phi tần từng chế giễu mẫu hậu đều bị phụ hoàng xử tử.

Hiền Quý phi là con gái Thủ phụ đương triều nhưng vẫn phải tháo trâm nhận tội, quỳ trước trung cung tự tát vào mặt mình.

Ta từng nghĩ, mẫu hậu chắc hẳn sẽ vui vẻ, nhưng bà lại cãi nhau với phụ hoàng một trận lớn.

“Đều là những kẻ đáng thương, cần gì phải so đo với họ.”

Phụ hoàng giận dữ nói:

“Họ là kẻ đáng thương! Ta chẳng lẽ không phải! Ta mong nàng so đo với ta, nhưng nàqng những năm qua có từng liếc nhìn ta một lần nào không? Ngọc Khanh, ta có thể sưởi ấm trái tim này của nàng không?”

Lúc đó ta mới năm tuổi, không hiểu được những yêu hận cuồn cuộn giữa họ.

Không lâu sau, mẫu hậu rất vui vẻ nói với ta rằng phu nhân nhà Trình Hầu đã có thai.

Khoảng thời gian đó, bà là người vui nhất, phụ hoàng cũng cùng bà vui mừng.

Phu nhân Trình Hầu còn chưa sinh thì đã có vô số phần thưởng liên tục được đưa đến Trình gia.

Phụ hoàng nói, nếu sinh được con trai, sẽ trở thành cánh tay đắc lực của ta. Nếu sinh được con gái, sẽ được phong làm Thái tử phi.

Trong chốc lát, Trình gia Hầu phủ rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Đến ngày phu nhân Trình Hầu lâm bồn, tất cả chúng ta đều tụ họp tại Trình gia.

Sau một hồi lâu, tiếng khóc của trẻ con vang lên. Mẫu hậu bước ra nói:

“Là một bé trai, đặt tên là Trình Vận. Ta mong rằng A Vận cả đời may mắn, bình yên, vô ưu vô lo.”

Ta hơi thất vọng, nhưng vẫn cố gắng tinh thần, nói:

“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định để Trình Vận sống một đời không lo nghĩ.”

Phu nhân Trình Hầu thường đưa Trình Vận vào cung, dáng vẻ bé xíu, xinh xắn như ngọc chạm khắc, khiến mẫu hậu thường bế cậu chơi đùa.

Sau này…

Ta đến giờ vẫn không thể quên được ngày mẫu hậu qua đời.

Bà bị trúng độc, nằm đó thoi thóp, không ngừng nôn ra máu.

“Ngọc Khanh! Thường Ngọc Khanh! Nàng đây là đang trả thù ta sao! Rõ ràng nàng biết bát cháo đó có độc nhưng vẫn uống!”

Phụ hoàng đau đớn tột cùng, nắm tay mẫu hậu mà run rẩy. Mẫu hậu đặt tay lên tay phụ hoàng, chậm rãi nói:

“Khiếu Bắc, thế gia còn chưa đổ, bách tính còn chưa yên. Cái chết của ta là cơ hội để ngài ra tay. Loại bỏ cánh tay đắc lực của Thủ phụ, con đường của ngài và của Kỳ Tranh sẽ dễ dàng hơn.”

“Sau khi ta chết, ngài nhất định phải sủng ái Hiền Quý phi để mê hoặc gia tộc Thủ phụ. Ngài cần tìm một cái cớ, trấn áp Vinh gia. Nguyên Nguyên sẽ nghe theo lời ta, để gia tộc Vinh thị giả vờ ủng hộ phe Tam hoàng tử, mở đường cho Kỳ Tranh.”

“Khiếu Bắc, ta chưa từng hối hận vì đã phò tá ngài đến hôm nay.”

“Ngài nắm quyền thiên hạ, khó tránh khỏi nghi ngờ quyền thần. Ta đã để lại Kỳ Lân vệ cho Nguyên Nguyên, ngài đừng nghi kỵ, đừng đẩy những người bằng hữu thuở thiếu thời ra xa.”

“Một khi tin tức ta qua đời lan ra, Kỳ Phụ chắc chắn sẽ hận ngài đến tận xương tủy, thậm chí sinh lòng phản nghịch.”

“Ngài hãy đi tìm ông ấy, nói rằng khi thời cơ chín muồi, ngài sẽ định hôn sự của Kỳ Tranh và Miệu Ngữ.”

“Nếu ông ấy biết đây là tâm nguyện của ta, chắc chắn sẽ không còn lòng dạ khác, thậm chí liều chết bảo vệ Kỳ Tranh.”

Rõ ràng hơi thở của bà đã thoi thóp, nhưng vẫn nhẫn nhịn đau đớn, bình tĩnh nói những lời ấy.

Ta quỳ dưới đất, đầu óc trống rỗng.

Ta không hiểu, vì sao một người yếu ớt, ít nói như mẫu hậu lại có thể giúp phụ hoàng bày mưu tính kế.

Chỉ vài lời ngắn ngủi của bà đã liên quan đến Thủ phụ, Quốc công phủ, Trình gia Hầu phủ, và hơn nửa triều đình!

“Kỳ Tranh, hứa với mẫu hậu, sau này bất kể chuyện gì xảy ra, hãy đối tốt với A Vận, với Hầu phủ Trình gia, có được không?”

Mẫu hậu vuốt má ta, vừa khóc vừa mỉm cười.

Ta còn chưa kịp đáp lời thì bà đã nhắm mắt lại, không nói thêm câu nào nữa.

Đêm đó, phụ hoàng ta tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.

Còn ta, cuối cùng cũng hiểu rõ ân oán giữa họ, rằng mẫu hậu ta chính là quân sư áo trắng lừng danh, Thường Ngọc Khanh.

Phụ hoàng nói, mẫu hậu đặt tên ta là Kỳ Tranh, chữ “tranh” ở đây không phải tranh đoạt, mà là thoát khỏi.

Cả đời bà, luôn muốn thoát khỏi lồng giam hoàng cung, trở về nơi giang hồ tự do thuộc về mình.

Phụ hoàng quyết tâm ra tay với thế gia. Và để bảo vệ ta, ông đã nhốt ta vào lãnh cung.

 

11 – Phiên ngoại của Kỳ Tranh

Ta đã vào lãnh cung thì vẫn có thích khách xuất hiện thường xuyên.

Bởi lẽ chỉ khi ta chết, Hiền Quý phi và phe cánh của bà ta mới có thể yên tâm.

Một thời gian sau, Trình Vận được đưa vào lãnh cung, làm lá bùa hộ mệnh của ta.

Khi ấy hắn mới sáu tuổi, mặc một chiếc áo bào màu xanh, thêu chỉ vàng.

Hắn mang đôi giày nhỏ, ôm mấy cái túi lớn, dáng vẻ như một tiểu công tử phú quý, lộng lẫy như hoa.

Khuôn mặt non nớt, đôi mắt tròn xoe, vừa nhìn thấy ta liền khóc òa lên.

Trình Vận quả thực là một tiểu công tử yếu đuối, khuyên ta ăn nhiều một chút, vậy mà chính hắn lại bị nghẹn suýt chết.

Khi đó ta nghĩ, nếu hắn chết, Trình Hầu phu nhân chắc chắn sẽ đau lòng đến chết, lúc đó ta cũng coi như báo được mối thù năm xưa bà ta hạ độc mẫu hậu của ta.

Nhưng ánh mắt Trình Vận ngấn nước, nhìn ta đầy vẻ tội nghiệp khiến ta không tự chủ được mà rót một ly trà nguội cho hắn uống.

Sau này ta mới biết, từ khi Trình Vận chào đời đã có Kỳ Lân vệ bảo vệ, không ai có thể tổn thương hắn dù chỉ một sợi tóc.

Từ khi Trình Vận vào lãnh cung, ngày tháng liền trở nên náo loạn.

Hắn khi thì trèo cây bắt chim, lúc lại đào hố bắt lươn, cả ngày không lúc nào rảnh rỗi.

Từ khi Trình Vận dùng bạc, cửa lãnh cung luôn tụ tập một đám cung nữ thái giám lén lút qua lại.

“Tiểu công tử, nô tài mang đến cho ngài một cái trống bỏi.”

“Tiểu công tử, thử xem bánh bơ ở Hưng Khánh Lâu thế nào!”

“Tiểu công tử, cuốn sách nhỏ này, ngài có thích đọc không!”

Thậm chí, trong đám hỗn tạp ấy còn có người mang đến sách truyện phong tình!

Ta tức giận đốt sạch những quyển sách đó khiến Trình Vận giận ta ba ngày không thèm nói chuyện.

Ta chẳng tiện giải thích nội dung những cuốn sách đó là gì, chỉ đành chịu tiếng oan, làm hẳn một bộ xếp hình bảy mảnh để dỗ hắn chơi.

Trình Vận hứng thú với mọi thứ, nhưng lại không thích đọc sách, đúng là một tiểu công tử ngốc nghếch.

Ta suy nghĩ, sau này hắn sẽ làm cánh tay đắc lực cho ta, không thể để hắn lêu lổng như thế được, thế là ta liền ép hắn đọc sách.

Hắn vừa khóc vừa viết chữ, khóc đến mức lòng ta cũng chùng xuống, cuối cùng đành cho hắn nghỉ ngơi.

Ai ngờ vừa xoay người, hắn đã cùng cung nữ nhỏ chơi đá cầu.

Ta mắng hắn một trận, nhưng cuối cùng vẫn phải dỗ hắn đọc sách viết chữ, còn làm một chiếc diều giấy cho hắn.

Nhìn hắn ôm lấy chiếc diều đơn giản, chạy khắp lãnh cung, khuôn mặt trắng ngần nở nụ cười rạng rỡ, ta chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Không lạ khi mẫu hậu luôn thích trêu đùa hắn, Trình Vận quả thực có một khuôn mặt khiến người khác ưa thích.

Ta bị nhốt trong lãnh cung sáu năm, tin tức từ Kỳ Lân vệ không ngừng được đưa vào.

Bên ngoài máu chảy thành sông, phụ hoàng vì chống lại thế gia mà hao tâm tổn trí.

Đêm khuya, ta ngồi trên giường đọc mật báo, Trình Vận đang ngủ mơ màng, giống như con sâu nhỏ bò đến gần ta.

Thời tiết quá lạnh giá thì hắn không chịu nổi, luôn thích dựa sát vào ta để tìm hơi ấm.

Ta vốn định ôm hắn, nhưng ngay sau đó Kỳ Lân vệ xuất hiện, mang đến một chiếc chăn dày và một lò sưởi. Trình Vận lơ mơ chui vào trong chăn, không đến gần ta nữa.

Nghĩ lại, những năm qua, Kỳ Lân vệ quả thực chăm sóc Trình Vận vô cùng chu đáo.

Lãnh cung rách nát như vậy, nhưng hai ngày hắn đã được tắm nước nóng một lần, y phục mới chưa từng thiếu.

Trình Hầu Phu nhân quả thực yêu thương Trình Vận đến mức tột cùng. Cũng phải, dù sao bà ấy cũng chỉ có mỗi một người con trai này.

Ta từng nghĩ, tình cảm của ta dành cho Trình Vận cũng chỉ đến thế.

Nhưng đến năm Trình Vận mười một tuổi, rời lãnh cung ra ngoài chơi, trở về với gương mặt sưng vù, mất một chiếc răng, nhào vào lòng ta khóc, ta mới hiểu cảm giác đau lòng là gì, và sự giận dữ đến mức muốn giết người là như thế nào.

“Điện hạ không phải là Thái tử bỏ đi! Sớm muộn gì ngài sẽ rời khỏi lãnh cung, để những kẻ mắt chó coi thường người khác kia nhìn xem, Thái tử triều đại này không phải là kẻ họ có thể tùy tiện sỉ nhục!”

Hắn đau đến mức khóc không ngừng, nhưng vẫn không quên bênh vực ta.

Sau này ta mới biết, hôm đó hắn gặp cháu trai đích tôn của Lý Thủ phụ.

Người kia nhục mạ ta là Thái tử bị bỏ rơi, không bằng một con chó, thậm chí còn ép Trình Vận học tiếng chó sủa mới khiến hắn phải đánh nhau với kẻ đó.

Hắn khóc đến mệt thì ngủ thiếp đi trong lòng ta, miệng lẩm bẩm:

“Điện hạ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngài, không để ai làm hại ngài.”

Trình Vận là kẻ đầu óc nông cạn, ai cũng nghĩ hắn chỉ có khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng thực chất lại rất thấu tình đạt lý.

Hắn từ đầu đến cuối đều biết, việc hắn vào lãnh cung không phải để trừ tà, mà là để làm lá bùa hộ mệnh cho ta.

Kỳ Lân vệ xuất hiện, bế Trình Vận từ lòng ta đi.