Ta liếc hắn một cái:
“Ngài không hoa mắt, vậy thì là ta to gan lớn mật, dám tư tình với nam nhân bên ngoài.”
Nói xong, ta phất tay áo, quay người vào phòng. Xuân Đào đỡ ta, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hoàng đế nhanh chóng bước theo, giọng dịu dàng:
“Trẫm chỉ đùa vài câu, nàng lại giận thật sao? Thân thể nàng không khỏe, trẫm mới lật thẻ bài của Trịnh Tần. Trẫm đói rồi, đi cùng trẫm ăn chút bữa khuya.”
Thì ra tìm ta là để ta làm màn trình diễn ăn uống.
Tiểu Đức Tử đã chuẩn bị sẵn sàng, mỹ vị được bày biện khắp bàn. Hoàng đế gắp một chiếc móng giò bóng mỡ đặt vào bát ta, ánh mắt đầy cưng chiều:
“Ăn đi!”
Ta trực tiếp cầm tay, đưa lên cắn một miếng, rồi “ọe” một tiếng nôn ra.
Chứng nôn nghén này, đúng là chẳng ai chịu nổi!
Dưới ánh nến, ánh mắt Hoàng đế trầm xuống:
“Chi Chi, nàng làm sao vậy, phản ứng này giống hệt Trịnh Tần vừa rồi.”
Hắn khẽ nhếch miệng cười:
“Chẳng lẽ, nàng cũng mang thai rồi sao?”
18
Đầu ta ong ong, mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng. Ta cố gắng giữ bình tĩnh, cười đáp:
“Bệ hạ cho rằng thần thiếp là thê tử của Lý Tịnh, mang thai Na Tra sao? Thần thiếp mỗi lần không khỏe, đều như vậy.”
Sắc mặt Hoàng đế dịu đi một chút:
“Vậy đổi món thanh đạm hơn.”
Để không phá hỏng hình tượng “đại dạ vương”, ta cố nhịn cơn buồn nôn, ăn hết hai bát cháo. Còn Hoàng đế, lại ăn một bát bào ngư.
Hừ, cẩu nam nhân.
Tham ăn thì phải trả giá, cằm hai ngấn của ngài đã bắt đầu lộ ra rồi kìa.
Dường như tâm trạng hắn khá tốt, một mình uống hơn nửa vò rượu. Ánh mắt tròn của hắn phủ lên một tầng đỏ nhạt.
Ta cứ nghĩ ăn xong hắn sẽ rời đi, nào ngờ hắn lại ở lại ngủ.
Chúng ta nằm trên giường, vẫn mặc y phục, bên dưới tấm màn dày, ánh đèn nhỏ làm cả không gian thêm mờ tối.
Bàn tay lạnh băng của hắn áp lên mặt ta, ánh mắt nhìn ta lạ lẫm nhưng đầy sâu sắc.
“Trẫm đã nói, trong lòng chỉ có mình nàng, cớ sao nàng vẫn không hài lòng? Chiêu Vương, hắn có gì tốt?”
Mồ hôi lạnh trên lưng ta chảy ròng ròng.
“Bệ hạ…!”
May mà có Trịnh Tần, nếu không ta đã bị lộ rồi.
“Chính trẫm đã phá hủy hôn ước giữa nàng và Chiêu Vương. Nàng hận trẫm, thậm chí còn không muốn giữ lại đứa con của chúng ta. Nhưng hắn là kẻ lang tâm cẩu phế, phong lưu phóng đãng, không phải người thích hợp với nàng. Sao trẫm có thể để nàng chịu khổ?”
Ta đảo mắt, thấp giọng đáp:
“Chiêu Vương không phải người như ngài nói.”
Cẩu Hoàng đế liền kích động.
“Đến giờ nàng vẫn còn biện hộ cho hắn.”
Cứu mạng, ta nói nhỏ thế mà hắn uống say vẫn nghe rõ sao? Sau này không thể nói thì thầm trước mặt hắn được.
Còn chưa kịp giải thích, cẩu Hoàng đế đột nhiên lật người, hôn ta.
“Nàng là của trẫm, chỉ có thể là của trẫm.”
Hai huynh đệ nhà này đúng là tệ bạc như nhau.
Trong lòng ta giằng co.
Nếu thực sự thành phu thê với hắn, đứa trẻ trong bụng ta có khả năng lớn sẽ qua mắt được hắn không đây?/
19
Ta do dự một hồi, cho đến khi tay hắn luồn vào y phục của ta.
Tốt lắm.
Hắn ngất đi rồi.
Ngày mai hắn có phát hiện ra điều gì bất thường không?
Hắn có chém đầu ta không?
Trong vô vàn lo lắng, ta thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cẩu Hoàng đế đã đi lâm triều. Xuân Đào vừa mừng vừa lo:
“Bệ hạ lại thăng vị cho nương nương, giờ người đã là Mạnh Tần rồi.”
Tên cẩu Hoàng đế này quả thật không khiến ta thất vọng, rất biết cách tạo thêm kẻ thù cho ta.
Hôm qua ta vừa mạnh miệng với Trịnh Tần, hôm nay đã ứng nghiệm ngay. Miệng ta có phải được khai quang hay gì không vậy?
Ăn sáng qua loa, một tiểu thái giám lạ mặt đến xin gặp. Hắn đưa cho ta một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một viên thuốc màu đen.
“Chủ tử dặn rằng, đây là thứ nương nương yêu cầu. Uống vào, một canh giờ sẽ có hiệu quả.”
Ta thưởng cho hắn mười đồng tiền, dường như hắn liếc mắt trắng trợn với ta.
Mười đồng không ít đâu, có thể mua được mười bát đậu hoa cơ mà.
Dẫu sao chuyến này cũng có rủi ro, ta cắn răng bảo Xuân Đào thưởng thêm mười đồng nữa.
Viên thuốc đen phát ra một mùi hương kỳ lạ. Xuân Đào lo lắng hỏi:
“Nương nương thực sự muốn uống sao?”
Không uống không được!
Làm nữ nhân, phải biết tàn nhẫn với chính mình.
Ta nghiến răng, nuốt thẳng viên thuốc vào. Viên thuốc quá to, mắc kẹt trong họng khiến ta trợn trắng mắt, suýt thì chết nghẹn. Xuân Đào không nỡ nhìn, nói khẽ:
“Nương nương, cái này phải hòa tan với nước rồi uống.”
Sao ngươi không nói sớm!
Uống xong thuốc, ta lặng lẽ nằm trên giường, chờ đợi sự sống rời khỏi thân thể. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ngoài sân bỗng nhiên ồn ào.
Là Trịnh Tần đến.
Nàng khí thế bừng bừng, bụng to vượt mặt, xông thẳng vào phòng ngủ, rồi bất ngờ quỳ phịch xuống bên giường ta. Ta giật mình kinh hãi.
“Tỷ tỷ, mới tháng Sáu mà tỷ đã đến bái năm mới rồi sao?”
Thật ngại quá, ta còn chưa chuẩn bị tiền lì xì.
Ta cười gượng:
“Chúng ta giờ ngang hàng, đợi ta lên thêm một bậc nữa, tỷ hãy hành lễ trọng cũng chưa muộn.”
Mặt Trịnh Tần méo xệch vì tức. Nàng lao tới, mạnh mẽ kéo ta xuống giường, miệng thì kêu to:
“Muội muội, sao lại đẩy ta? Bụng bản cung đau quá, mau… mau gọi thái y, mau đi mời bệ hạ!”
Đám nô tài bên ngoài vội vã ùa vào. Diễn xuất của Trịnh Tần đạt đến đỉnh cao, khiến ai nấy đều lo lắng.
Không phải có con sao, ta cũng có mà!
Không phải đau bụng sao, bụng ta cũng đau lắm đây.
Thuốc hẳn đã bắt đầu phát tác rồi!
Cẩu Hoàng đế vội vàng tới, nhìn thấy chúng ta quấn lấy nhau thì cả kinh. Hắn hoảng hốt đỡ ta dậy:
“Chi Chi, sao sắc mặt nàng tệ thế này?”
Nỗi đau của Trịnh Tần cứng lại trên khuôn mặt.
Hoàng đế bất chấp sự phản đối của ta, khăng khăng gọi thái y đến bắt mạch cho cả ta và Trịnh Tần. Ta lo lắng đến mức mồ hôi lạnh túa ra như suối. Thái y râu trắng bắt mạch thật lâu, cuối cùng run rẩy nói:
“Mạnh Tần nương nương, là hỉ mạch.”
Căn phòng im lặng như tờ, mồ hôi ta ngừng chảy.
Đã đến nước này, có chảy thêm cũng vô ích.
“Ngươi làm loạn hậu cung.”
Lời này nói hay lắm.
Ta lười biếng đáp:
“Khi đó thần thiếp còn chưa quen biết bệ hạ. Bệ hạ triệu thần thiếp vào cung, cũng chẳng hỏi qua ý thần thiếp. Nếu có thể phản kháng, thần thiếp đã chẳng muốn làm cái gì ‘thực thần’ diễn tuồng ăn uống này.”
Nhưng lạ là cẩu Hoàng đế lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Hắn bóp cằm ta, hỏi:
“Nói cho trẫm biết, đứa trẻ là của ai?”
20
“Là của Nhị Ngưu.”
Xin lỗi, Nhị Ngưu.
Ngươi lừa ta tình cảm, ta muốn lấy mạng ngươi, như thế là công bằng. Trên đường xuống Hoàng Tuyền, ngươi hãy cầm dao mổ heo mà chém ta đi.
Cẩu Hoàng đế cười lạnh một tiếng:
“Là của Chiêu Vương, đúng không?”
Mắt ta khẽ co lại, gắn cười càng thêm mãn ý:
“Không ngờ, nàng lại có con của hắn.”
Hắn ghé sát vào tai ta:
“Nàng nói xem, nếu trẫm dùng đứa trẻ này làm mồi nhử, dẫn hắn vào bẫy, liệu hắn có mắc câu không? Tối qua trẫm đã cho nàng cơ hội rồi. Nếu nàng chịu theo trẫm, trẫm vốn có thể giữ mạng cho nàng.”
Thì ra tối qua ta đánh ngất hắn, hắn biết.
Mối quan hệ giữa ta và Chiêu Vương, hắn cũng đã biết từ lâu.
Cũng phải thôi, ta vốn là người được Chiêu Vương đích thân bồi dưỡng, không phải bí mật gì. Hắn chỉ cần điều tra một chút là rõ.
Hắn triệu ta vào cung, nhưng không động đến ta. Ngay từ đầu, hắn đã tính toán lấy ta làm con cờ.
Tên cẩu Hoàng đế này, thật sự rất cẩu!
Ta cười nhạt:
“E rằng không như ý bệ hạ mong muốn, thần thiếp đã uống thuốc phá thai rồi.”
Không còn đứa trẻ, chỉ cần ta cắn răng không thừa nhận cha đứa bé là Chiêu Vương, cẩu Hoàng đế cũng chẳng thể dùng nó làm bài tẩy.
Hoàng đế nhíu mày, gọi:
“Thái y, mau xem cho nàng.”
Cái vẻ sốt sắng này, ai không biết còn tưởng đứa trẻ trong bụng ta là của hắn.
Hai lão thái y vây quanh ta, mỗi người giữ một tay, như thể đang cạnh tranh tay nghề, bắt mạch cẩn thận đến mức không còn gì để nói.
“Thân thể nương nương mạnh khỏe, chút va chạm này không ảnh hưởng gì.”
Cứu mạng!
Vì sao thân thể ta lại tốt đến thế???
Ma ma lục lọi khắp cung của ta, tìm ra chiếc hộp thuốc chưa kịp xử lý. Hai lão thái y cầm lên ngửi, không chê bẩn, còn cạo một chút dưới đáy hộp rồi liếm thử:
“Bệ hạ, đây chỉ là một viên thuốc dưỡng sinh bình thường.”
Lâm Thành, ngươi đúng là đồ chó, ngươi dám lấy viên thuốc dưỡng sinh ra lừa ta!
Hoàng đế cầm chiếc hộp, cười lạnh:
“Hắn quả thật không nỡ để nàng mất đứa trẻ trong bụng.”
Không phải vậy!
Hắn là không nỡ để mất đứa con của ngươi!
Ôi trời! Giờ thì không nói rõ được nữa rồi.
Hoàng đế cho lui hết mọi người, cầm lấy tay ta mà chơi đùa:
“Trẫm vẫn rất thích nàng. Nếu nàng đồng ý dụ Chiêu Vương vào bẫy của trẫm, trẫm đảm bảo nàng vẫn sẽ vinh hoa phú quý, sủng ái không dứt.”
Miệng lưỡi nam nhân, toàn là lời dối trá.
21
Nhưng nếu hắn lấy tổ tiên ra thề thốt, thì e là hắn thật lòng.
Ta phun mạnh một tiếng:
“Nếu là A Chỉ, ta cũng yêu Chiêu Vương chứ không yêu ngươi.”
Câu nói này khiến hắn hoàn toàn nổi giận. Hắn giơ tay, định tát mạnh ta một cái, nhưng rồi hắn lại cố nén xuống, thở dài chán nản:
“Nàng không hiểu, trẫm trước tiên là một đế quân, sau đó mới là một phu quân.”
Chuyện ta mang thai rất nhanh đã lan khắp hậu cung, thậm chí tiền triều cũng biết.
Đây là một vụ bê bối lớn trong hoàng cung.
Cẩu Hoàng đế treo ta ngoài cửa cung, tuyên bố khi nào ta khai ra gian phu thì sẽ tha mạng cho ta.
Nắng tháng Sáu gay gắt chiếu thẳng xuống mặt ta, nước trong cơ thể ta dần bị hút cạn. Ta cảm thấy mình chẳng khác nào miếng đậu phụ phơi khô tự nhiên, dần dần mất nước, trở nên teo tóp.
Một canh giờ, hai canh giờ, sáu canh giờ trôi qua…
Mặt trời đã ngả về tây, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chiêu Vương.
Tên cẩu Hoàng đế ngẩng lên nhìn ta:
“Nàng xem, hắn không đến. Hắn không yêu A Chỉ, cũng chẳng yêu nàng. Người hắn yêu nhất vẫn là bản thân mình.”
Đôi môi ta đã khô nứt, đầu óc quay cuồng, cổ họng như có ngọn lửa đang cháy. Nếu không phải nước trong cơ thể bị rút cạn, ta thật muốn tiểu thẳng lên đầu hắn.
Ta khó nhọc mở miệng:
“Đứa trẻ… là của Nhị Ngưu.”
Cẩu Hoàng đế bật cười:
“Vậy thì tiếp tục treo lên đi!”
Trăng đã lên cao, bóng cây lay động.
Ta cảm thấy bụng dưới nặng trĩu, có thứ gì đó đang rời khỏi cơ thể ta. Máu đỏ tươi chảy xuống từ người ta, rơi xuống đất, trong đêm yên tĩnh phát ra âm thanh khẽ vang.
Lần này, đứa trẻ có lẽ thực sự không còn nữa.
Ta mơ mơ màng màng, đôi mắt dần khép lại.
Ngay lúc ấy, một thân ảnh áo đỏ cưỡi ngựa phóng đến. Tiếng vó ngựa phá tan sự tĩnh lặng của hoàng thành.
Hắn tay cầm thanh kiếm sắc bén, cúi xuống cắt đứt dây thừng, ta mất thăng bằng, hét lên một tiếng. Hắn thúc ngựa tiến tới, vươn tay đón lấy ta, ta rơi gọn vào vòng tay hắn. Hắn nhét vào miệng ta một viên thuốc:
“Nuốt nhanh, xin lỗi, ta đến muộn. Ta luôn ở trong mật thất bận rộn, nửa canh giờ trước mới biết tin của nàng. Nàng mang thai đứa trẻ của ta, tại sao không nói sớm?”