Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÁ HOAN THUỶ Chương 5 CÁ HOAN THUỶ

Chương 5 CÁ HOAN THUỶ

8:31 chiều – 24/11/2024

Sắc mặt Hoàng đế biến đổi vài lần, rồi ngài phất tay: 

“Chọn vài món nấu nhanh mà làm.”

Món ăn được dọn lên, ta ăn đến dầu mỡ chảy đầy miệng, chẳng giữ chút hình tượng nào. Ta quyết tâm đoạn tuyệt ân sủng này.

Ta thô tục, lại tham ăn, cẩu Hoàng đế, ngài đừng yêu ta.

Không ngờ ngài nhìn ta rất lâu, rồi cũng cầm đũa ăn cùng. Tiểu Đức Tử ở bên nhìn thấy thf suýt khóc: 

“Bệ hạ, ngài đã lâu không có khẩu vị thế này.”

Ta cũng khóc.

Bởi vì hắn đã gắp miếng bào ngư cuối cùng rồi.

Ta ăn quá no, cố ý hướng về phía cẩu Hoàng đế đánh một cái ợ. Hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy chán ghét. Trong lòng ta thầm vui, lập tức quỳ xuống: 

“Thần thiếp thô tục, mạo phạm đến bệ hạ, xin được lui về ngay.”

Vừa mới lùi được hai bước, cẩu Hoàng đế đã kéo tay áo ta lại: 

“Ngươi có thể về, nhưng y phục phải để lại. Bộ y phục này là đồ mới, trẫm còn chưa mặc lần nào.”

Nói dối không chớp mắt như vậy thật sự ổn sao? Nhìn qua cũng biết bộ y phục này đã giặt không biết bao nhiêu lần rồi.

Không cho ta mặc y phục, làm sao ta về được đây?

Nghĩ vậy, ta liền giương nanh múa vuốt, nhào về phía hắn.

Không phải quân tử chỉ động khẩu chứ không động thủ sao?

Dưới ánh nến, cẩu Hoàng đế lạnh lùng nhìn ta vài giây, khẽ hừ một tiếng: 

“Thật sự không thấy ngươi có điểm gì hấp dẫn.”

Vậy thì thả ta đi chứ, còn trói ta làm gì?

Ta không có tiền lót tay Tiểu Đức Tử, nên hắn chẳng chút thương tình, trói ta vô cùng chặt.

Một ngày đầy cảm xúc lên xuống, ta nằm lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng thiếp đi.

Ta mơ thấy Chiêu Vương, nhưng xe ngựa của hắn chạy rất nhanh, ta làm thế nào cũng không đuổi kịp.

“Điện hạ…”

“Nương nương vừa gọi ai là điện hạ vậy ạ?”

15

Ta cười gượng: 

“Bí phương làm đậu hoa của cửa hàng, thần thiếp tuyệt đối không tiết lộ với ai.”

Tiểu Đức Tử cười nịnh nọt: 

“Chúc mừng nương nương, bệ hạ trước khi lâm triều đã khẩu dụ, phong nương nương làm Thường Tại.”

“Khác gì với Đáp Ứng?”

Tiểu Đức Tử trầm mặc một lúc: 

“Mỗi tháng được thêm hai lượng bạc.”

Ồ!

Nói thế thì ta hiểu rồi.

Liền bảy ngày, bệ hạ đều lật thẻ bài của ta.

Thật là lợi hại!

Ngày nào ta cũng trình diễn ăn uống trước mặt ngài, ăn đến nỗi eo ta đã dày thêm một vòng.

Sáng nay, ta cùng Xuân Đào từ chỗ bệ hạ trở về, dọc đường đều ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

“Sao giờ này trong cung đã nấu toàn món cao lương mỹ vị thế này?”

Ừm…

Ta ăn như điên để tránh sủng, các nương nương lại học theo để tranh sủng, ta thật muốn mặc niệm cho họ mà.

Thời tiết ngày càng nóng, về đến Lãnh Thúy cung, ta đã mồ hôi nhễ nhại, rồi nôn thốc một trận. Xuân Đào hốt hoảng, vội vã đi mời thái y.

Hửm?

Qua vài nhịp thở, vẻ mặt thái y Ôn cứng đờ.

Hẳn ông ta nhớ ra rồi, từ khi ta vào cung đến nay, tính cả ngày hôm nay mới tám ngày! Nếu trong bụng ta thực sự có gì, thì chỉ có thể là dã chủng!

Còn chưa kịp phản ứng, tiểu thái giám ở cửa đã thông báo: 

“Trịnh Tần nương nương giá đáo.”

Trịnh Tần là biểu muội của tiên hoàng hậu, trước khi ta vào cung, nàng chính là người được sủng ái nhất.

16

Nay nàng mang thai, lại càng được kính trọng.

Vài ngày qua, nàng đến thỉnh bệ hạ nhiều lần, bệ hạ đôi khi cũng đi an ủi một chút, nhưng cuối cùng vẫn trở về—

… Để ăn cơm với ta.

Trịnh Tần yểu điệu bước vào, mang theo mùi thơm mê người của thịt kho tàu. Mùi hương làm ta không nhịn được, lại nôn thêm lần nữa.

Nàng nhướng mày hỏi: 

“Ôn thái y, nàng ta làm sao vậy?”

Ôn thái y cầm hộp thuốc, tay run lẩy bẩy, như thể toàn bộ tim gan phổi thận của ông đều đang run. Chờ đợi một lúc lâu, ông khẽ đáp: 

“Mạnh Thường Tại nương nương gần đây ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, dạ dày không tiêu hóa nổi.”

Lúc trước đi thông báo, Xuân Đào có vào trong phòng một chuyến. Giờ nàng từ trong bước ra, đứng sau lưng ta, kéo lấy váy ta: 

“Nương nương, trên váy người…”

Ta ngoảnh lại nhìn, thấy trên chiếc váy mỏng có vết máu đỏ tươi. Mặt Trịnh Tần sáng lên:

“Thì ra ngươi đến kỳ, đúng là con bé quê mùa, đến cả ngày này cũng không nhớ được.”

Ôn thái y tránh sang một bên, cúi đầu kê đơn thuốc. 

Móng tay dài của nàng ấn sâu vào mặt ta: 

“Cũng chỉ dựa vào gương mặt này, giống được vài phần với người kia.”

Hóa ra là thế này sao?

Thì ra gương mặt ta là loại phổ biến, ai nhìn cũng giống. Hoặc cũng có thể mỹ nhân đều giống nhau: hai mắt, một mũi, một miệng.

Ta vui vẻ đáp: 

“Vậy nói cách khác, chỉ cần bệ hạ còn vương vấn người kia, ta sẽ không chết? Đa tạ tỷ tỷ đã cho ta biết tin tốt này. Biết đâu ta còn có thể nhân cơ hội này trèo lên cao hơn chút nữa?”

Nếu tiếp tục trèo, thì sẽ bằng vị trí của nàng mất.

Trịnh Tần nói ta không bằng một sợi tóc của người trong lòng bệ hạ.

Ta có buồn không?

Buồn cái gì chứ, ta chẳng buồn chút nào.

Chỉ những ai để tâm mới buồn, còn ta thì chẳng hề có cảm tình với tên cẩu Hoàng đế đó, ngài coi ta là ánh trăng hay là phân chó cũng chẳng quan trọng, chỉ cần để ta sống là được.

Trịnh Tần bị ta chọc tức bỏ đi.

Xuân Đào đưa nước cho Ôn thái y, hai người thì thầm bằng tiếng địa phương, ánh mắt đưa qua đưa lại. Thì ra đây là lý do ông không vạch trần ta.

Nếu chuyện ta mang thai bị lộ ra, đó sẽ là một vụ bê bối lớn trong cung. Xuân Đào, với tư cách là đại cung nữ của ta, chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Đứa trẻ này là của Chiêu Vương, đương nhiên không thể giữ lại.

Ôn thái y lắc đầu: 

“Nương nương thứ tội, thần từ nhỏ đã tin Phật, không thể sát sinh. Xin nương nương tìm cách khác.”

Ông ấy chắc là có vấn đề ở đầu rồi. Bảo ta sớm tính toán, nhưng lại không kê thuốc cho ta, vậy ta phải làm sao?

Ta giận dữ đuổi Ôn thái y ra ngoài.

“Vừa hay bệ hạ sủng ái nương nương nhiều ngày.”

Ha ha ha.

Ý tưởng thật táo bạo.

Nếu tên cẩu Hoàng đế kia thực sự sủng ái ta, ta đã làm vậy rồi!

Xuân Đào báo với Kính Sự Phòng rằng ta không khỏe, bệ hạ liền lật thẻ bài của Trịnh Tần.

Khi trăng lên cao, ta trèo lên bức tường cao năm thước trong sân. Ánh trăng mờ ảo qua tán cây, y phục trắng của ta bị gió đêm thổi bay, trông chẳng khác gì ma nữ phiêu bạt.

Xuân Đào đứng dưới tường, cố nén giọng: 

“Nương nương, người thật sự muốn làm thế này sao?”

“Ừ!”

Ta nhắm mắt lại, gió đêm thổi rít vào mặt ta. Ta nhớ lại hình ảnh bông sen đỏ rực trong đầm sen ngày nào.

Hít một hơi thật sâu, ta dang rộng tay, nhảy xuống. Nhưng đột nhien lại rơi vào một vòng tay mang theo hương lạnh quen thuộc.

Ta mở mắt, thấy đôi mắt hồ ly từng xuất hiện trong giấc mơ. Trong ánh mắt Chiêu Vương tràn đầy vẻ lạnh lẽo, nghiến răng nói: 

“Tẩu tẩu, thật khiến đệ khổ công tìm kiếm!”

17

Ta lập tức tỉnh táo, cuộn người trượt xuống khỏi người hắn.

“Đêm khuya thế này, vì sao Vương gia lại ở trong hoàng cung?”

Ánh trăng bị mây đen che khuất, trong mắt hắn cũng phủ đầy âm u. Hoàng đế triệu một cô gái bán đậu hũ vào cung, danh tiếng quả không hay. Vì vậy, đã sắp đặt cho ta thân phận con gái một quan bát phẩm ở kinh thành.

Hắn từng nhiều lần nói rằng, hắn và Hoàng đế không hòa thuận. Ta không thể tiếp tục dây dưa với hắn nữa.

“Hóa ra khi xưa bản vương nhìn trúng lại là một con sói mắt trắng đội lốt con chó con. Vậy mà bản vương còn lo con chó này bị người ta ăn mất.”

Hắn đang mắng ta là chó!

Chiêu Vương bật cười, nụ cười ấy dưới ánh trăng mờ nhạt giống như một sợi dây vô hình, siết chặt khiến ta khó thở.

Xuân Đào đứng không xa, lo lắng làm khẩu hình: 

“Đứa trẻ…”

Như một chậu nước lạnh, dập tắt chút mơ mộng còn sót lại trong lòng ta. Ta nhếch môi, vòng tay qua cổ hắn: 

“A Thành, đã đến lúc chia tay vui vẻ rồi. Xét tình cảm ngày trước, Vương gia có thể giúp ta một việc không?”

Hắn hất tay ta ra, ánh mắt lạnh lùng: 

“Việc gì?”

“Giúp ta tìm một liều thuốc phá thai.”

Hắn giữ chặt tay ta: 

“Nàng mang thai rồi sao?”

“Ta muốn bỏ đứa trẻ của Lệ Quý nhân.”

Hắn buông tay ta ra, ánh mắt nhìn ta đầy phức tạp: 

“Chỉ vài ngày ngắn ngủi, nàng đã thay đổi hoàn toàn.”

Ta cười quyến rũ: 

“Ta vốn như vậy, chỉ là Vương gia trước đây không biết mà thôi.”

Ta ghé sát tai hắn: 

“Ngày trước ta trò chuyện với Vương gia nhiều lần như vậy, coi như đây là sự đền đáp nhỏ bé vậy?”

Ánh mắt Chiêu Vương lạnh lẽo: 

“Nàng đang uy hiếp bản vương sao?”

Ta lùi lại vài bước: 

“Không dám.”

Hắn nhìn ta chằm chằm rất lâu, rồi mới mở miệng: 

“Bản vương sẽ giúp nàng lần cuối cùng này.”

Ta gật đầu: 

“Yên tâm, từ nay đường ai nấy đi, ta sẽ không làm phiền Vương gia nữa.”

Ta dõi theo bóng hắn khuất dần trong màn đêm, cơ thể căng thẳng của ta cũng dần thả lỏng. Chưa kịp thở phào, ta đã ngửi thấy mùi long diên hương, vội vàng sửa lời: 

“Đi bên kia đi.”

Người phía sau hắng giọng. Ta quay lại, quả nhiên là cẩu Hoàng đế.

Ánh trăng mờ ảo làm mềm đi đường nét trên gương mặt ngài, giọng ngài ôn hòa: 

“Thân thể không thoải mái, sao nửa đêm còn đi dạo khắp nơi? Trẫm vừa rồi dường như thấy nàng nói chuyện với ai đó.”

“Thần thiếp đâu có gặp ai đâu, bệ hạ có lẽ nhìn nhầm rồi.”

Cẩu Hoàng đế sa sầm mặt: 

“Bậy bạ, sao có thể nói trẫm hoa mắt.”

Ở cùng hắn vài ngày, ta cũng phần nào nắm được quy luật. Nếu hắn thực sự tức giận, ngược lại sẽ mỉm cười.