4
Hôm nay tiệc ngắm hoa có không ít thanh niên tài tuấn tham dự.
Dưới sự điều chỉnh của ta, công chúa tâm trạng rất tốt, thản nhiên đi thưởng thức mỹ nam.
Công chúa vừa rời đi, các tiểu thư quyền quý cũng thoải mái hơn nhiều,
Ai nấy tìm bằng hữu quen thuộc mà trò chuyện.
Đại tiểu thư nhà tể tướng, Lý Thục Hiền, ngồi xuống bên cạnh ta,
Nhìn quanh một lượt, mới nhận ra thiếu một người.
“A Châu hôm nay vì sao không đến?”
A Châu, Thẩm Chưởng Châu, tiểu thư duy nhất của tướng quân phủ,
Là đại nhân vật thứ hai mà ta bám theo.
Ta nhàn nhạt đáp:
“Vài ngày trước nàng đánh gãy chân phu quân.”
Lý Thục Hiền tuy có chút kinh ngạc, nhưng chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
“Chân phu quân gãy, lại chẳng phải chân nàng, sao mà không thể đến?”
“Vì chuyện này mà nàng ấy tâm trạng u uất, liền gửi thiệp mời ta đến. Ta an ủi đôi câu, nếu phu quân nàng ấy không phải quá yếu kém, nàng sao dễ dàng đánh gãy chân hắn được? Những ngày gần đây chắc hẳn nàng đang rèn luyện lại phu quân của mình.”
Lý Thục Hiền há hốc mồm: “Ngươi quả là biết cách an ủi người khác.”
Đương nhiên rồi, bao năm nay, nghề xu nịnh lấy lòng ta đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp.
Lý Thục Hiền, với tư cách là đại nhân vật thứ ba của ta, hôm nay không tự dưng mà đến.
Chắc chắn cũng có chuyện phiền lòng cần ta an ủi.
Quả nhiên, vừa ngồi yên được một lúc, nàng đã bắt đầu lải nhải phàn nàn với ta.
Trong ba vị đại nhân vật của ta, chỉ có Lý Thục Hiền là chưa thành thân.
Nàng đã qua tuổi cập kê ba năm, là đại tiểu thư của tể tướng phủ, chẳng hề lo lắng chuyện kén rể.
Tuy nhiên, phụ thân nàng là tể tướng, mắt nhìn người lại rất cao, nên vẫn chần chừ đến nay.
Mấy ngày nay, tể tướng đại nhân đã nhắc đến hôn sự của nàng.
Nam lớn phải cưới vợ, nữ lớn phải gả chồng, cũng là chuyện thường tình.
Nhưng ta không thể ngờ rằng, người mà tể tướng đại nhân chọn làm hiền tế lại là Tạ Vận Chi.
5
Tuy bất ngờ, nhưng ngẫm lại cũng hợp lý.
Tạ Vận Chi thân phận cao quý, lại là một tài tuấn trẻ tuổi, hai mươi tư tuổi mà vẫn chưa thành thân, quả là một lựa chọn tuyệt vời.
Tể tướng đại nhân nghĩ vậy cũng đúng, nhưng Lý Thục Hiền có vẻ không mấy vui lòng.
Nàng ghé sát tai ta, hạ giọng nói nhỏ:
“Nghe đồn Nhiếp chính vương không gần nữ sắc.
Có người từng muốn lấy lòng ngài mà tặng mỹ nhân, ngài đều từ chối.
Thậm chí trong phủ, ngay cả nha hoàn hay bà tử cũng không có.”
Ta gật đầu: “Ngài quả thật là người giữ mình trong sạch.”
Lý Thục Hiền liếc ta một ánh mắt u oán, ta lập tức hiểu ra.
“À không, ngài quả thật là người biết giả vờ giữ mình trong sạch.”
Nàng lắc đầu: “Ta nghi ngờ ngài không thích nữ nhân.”
Ta liền phụ họa ngay: “Ta vừa nhìn đã biết ngài là đoạn tụ!”
Không ngờ vừa nói xong, ta đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Còn chưa kịp quay đầu, ta đã thấy Lý Thục Hiền bên cạnh vội vàng rời đi.
Ta vừa định kéo nàng lại, chợt nhận ra cổ áo mình bị ai đó nắm chặt.
“Ai nói với ngươi, bản vương là đoạn tụ?”
Giọng nói nghe cũng dễ chịu, nhưng những lời băng lãnh này truyền vào tai ta, chẳng khác gì âm thanh khó chịu nhất.
Trong khoảnh khắc chưa kịp quay đầu, đầu óc ta đã tưởng tượng ra không dưới mười cách chết.
Khi ánh mắt ta chạm phải đôi đào hoa nhãn đẹp đẽ nhưng đầy vẻ âm trầm của ngài,
Nụ cười nịnh nọt trên mặt ta cứng đờ: “Thần nữ tham kiến Nhiếp chính vương điện hạ.”
“Ta là đoạn tụ, đúng không?”
Ngữ khí của ngài rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại u tối đến mức như có thể nhỏ ra nước, khiến người khác không khỏi nổi da gà.
Ta cố gắng nhếch môi cười, cẩn thận quan sát sắc mặt ngài: “Không phải… đúng không ạ?”
Tạ Vận Chi hơi nheo mắt lại, giọng nói nguy hiểm:
“Nữ nhi của Chúc Phụng, Chúc… Giao Giao?”
Giao Giao là nhũ danh, ta tên là Chúc Uyển.
Ta định phản bác, nhưng lại nhớ ra ngài nhắc đến phụ thân ta.
Ngài đây là đang dùng phụ thân để uy hiếp ta sao?
6
Ta bất giác rụt cổ lại, vô cùng biết điều mà gật đầu.
“Nhắc lại những lời vừa rồi của ngươi.”
Ngài nhìn ta như mèo vờn chuột, ánh mắt chế nhạo đầy nguy hiểm,
Chỉ cần ta nói sai một câu, ngay lập tức ngài sẽ giương vuốt xé nát ta.
Trong lòng ta kinh hoảng, nhưng trên mặt lại không để lộ chút nào.
Không ngừng tự an ủi bản thân, đừng sợ, đừng sợ, người trước mặt là Nhiếp chính vương, một người chỉ dưới Hoàng đế.
Dù ngài mang tiếng xấu, nhưng ngài lại là chiếc đùi vàng lớn nhất ngoài Hoàng đế.
Quy tắc của kẻ nịnh hót điều thứ ba: Ai cũng có thể là đại nhân vật.
Nếu nghĩ từ một góc độ khác, nếu ta có thể bám được vào ngài.
Toàn bộ hoàng thành này ta có thể đi ngang mà không cần để mắt đến ai.
Vậy thì chẳng cần chia sức lấy lòng quá nhiều người nữa.
Rốt cuộc, cùng lúc ôm lấy nhiều đại nhân vật như vậy, làm một kẻ nịnh bợ như ta cũng thấy mệt mỏi.
Ta cẩn thận nắm lấy một góc nhỏ trên tay áo ngài, vẻ mặt nịnh nọt:
“Thần nữ vừa nói, ngài đoạn tụ là bởi không có nữ tử nào xứng đáng với ngài.”
“…”
Tạ Vận Chi im lặng.
Ta ngỡ rằng đây chính là sự thừa nhận của ngài.
Càng nói, ta càng thêm hứng khởi:
“Ngài anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, thân phận cao quý. Đúng là người tình trong mộng của chín vạn thiếu nữ kinh thành. Có ai lại không muốn gả cho ngài? Một thiên chi kiêu tử như ngài, thử hỏi có ai xứng đáng?”
Ta tự thấy bản thân biểu hiện rất tốt.
Nâng người lên cao, đạp người xuống thấp, ta đã luyện đến thành thạo.
Không khỏi có chút đắc ý, trong lòng nghĩ:
Quả nhiên, trên đời này không ai giỏi xu nịnh hơn ta.
Ngay cả một người đáng sợ như Nhiếp chính vương, ta cũng dám lấy lòng.
Chẳng lẽ, ta thật sự là thiên tài?
7
Tạ Vận Chi dùng giọng nói lạnh lùng cắt ngang ảo tưởng của ta:
“Chín vạn thiếu nữ?”
Ta gật đầu, nghiêm túc đáp:
“Sao chỉ kinh thành thôi, ngài quả thật khiêm tốn. Cả thiên hạ này chẳng có ai không muốn gả cho ngài. Phụ thân thần nữ nếu không phải vì tuổi tác đã cao, dung mạo kém xa, tự thấy xấu hổ, chỉ e cũng không khỏi mơ tưởng đôi chút.”
“Phụ thân ngươi?”
Ta chân thành, nghiêm túc gật đầu.
Bán phụ cầu vinh.
Trong tình huống cần thiết, phụ thân chắc chắn sẽ không ngại hy sinh vì tiền đồ rộng mở của nữ nhi.
Huống hồ, phụ thân ta chắc cũng chẳng bận tâm.
Rận nhiều thì không ngứa, nợ nhiều thì không lo.
Danh tiếng đã kém, ta chẳng qua chỉ là thêm dầu vào lửa mà thôi.
“Hừ.”
Tạ Vận Chi khẽ cười lạnh, rõ ràng là rất xem thường phụ thân ta.
Ánh mắt ta kiên định, như thể phụ thân sinh ra đã ngưỡng mộ ngài.
“Vậy còn ngươi?”
“Hả?”
“Trong số chín vạn thiếu nữ mà ngươi vừa nói, ngươi có nằm trong số đó không?”
Ta nghẹn lời.
Chỉ tay vào chính mình, ngón tay khẽ run:
“Thần nữ… xứng sao?”
Ngài im lặng.
Ta cũng im lặng.
Áp lực từ Tạ Vận Chi quá lớn,
Trong số những người ta từng nịnh nọt, chưa từng có ai khiến ta không dám nhìn thẳng như vậy.
Ngài làm được.
Để thoát thân, ta thành tâm nhìn ngài, nói:
“Thần nữ từng trong giấc mơ có mơ tưởng. Nhưng khi tỉnh lại liền thấy bản thân thực sự đại nghịch bất đạo. Kể từ đó không còn dám mơ nữa.”
Khóe môi Tạ Vận Chi khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ đến mức khó nhận ra:
“Thật sao?”
“Thần nữ tự nhiên không dám lừa ngài.”
“Vậy nếu giấc mơ thành sự thật, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Hả?”
Đầu óc ta lập tức trống rỗng, câu hỏi này có ý gì?
Ta cố gắng suy nghĩ về “giấc mơ thành sự thật” mà ngài nói.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, dễ dàng làm ta mất hết suy nghĩ.
“Chúc Giao Giao”
Ngài dường như đang cân nhắc:
“Thú vị thật. Quả nhiên, nữ nhi của Chúc Phụng cũng thú vị như Chúc Phụng.”
Liên quan gì đến phụ thân ta?
“Ngày mai bản vương sẽ đến phủ cầu hôn, giúp ngươi biến giấc mơ thành sự thật.”
Ánh mắt ta từ ngây dại dần chuyển thành kinh hoàng.
Ngài đây là… để ý đến phụ thân ta?
8
Hóa ra, chân tướng chỉ có vậy.
Phụ thân ta nịnh nọt lấy lòng Hoàng đế bao năm.
Ngay cả đại thái giám bên cạnh Hoàng đế cũng chưa chắc tận tâm bằng ông.
Bao năm lăn lộn, cũng chỉ đổi được một chức quan nhàn tản tứ phẩm.
Quan tứ phẩm trong kinh thành, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng ở nơi mà ném một hòn đá cũng có thể trúng một vị quý nhân, thì lại chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Tạ Vận Chi thân là Nhiếp chính vương, chẳng có lý do gì lại để ý đến một kẻ nịnh thần như phụ thân ta.