17
Quả nhiên, từ sau chuyện đó, Cao Triệt càng trở nên ngông cuồng vô độ. Ngày ngày ôm mỹ nhân, đắm chìm trong tửu sắc.
Giờ đây ai ai cũng biết, câu nói hắn thích nghe nhất là:
“Ngài là Hoàng thượng.”
Nếu có quan viên hay hậu phi cầu xin những điều không nên cầu, đầu óc hắn chỉ tỉnh táo trong chốc lát.
Chỉ cần một câu: “Ngài là Hoàng thượng, lời ngài chính là thánh chỉ, chỉ cần ngài nói được là được.” Hắn lập tức cảm thấy mình “được.”
Hành vi ấy khiến triều đình đầy rẫy oán hận.
Nếu không nhờ nhà mẹ đẻ của ta gánh vác, cả triều đình và biên ải chắc chắn đã đại loạn.
Nhưng đáng tiếc, dù hắn “được” đến đâu, thì thân thể lại không chịu nổi.
Hắn cũng từng có lúc cảnh giác. Tống Kiều Nga khóc lóc nói:
“Hoàng thượng bị kẻ khác hãm hại, làm tổn thương thân thể!”
Hắn suýt chút nữa tin lời nàng. Nhưng Lương Thục phi lại nói:
“Người ăn ngũ cốc làm sao tránh được bệnh tật? Là thiên tử, có cả thiên hạ danh y cúi đầu phục mệnh.”
Thế là một thần y được triệu vào cung.
Chỉ hai mũi châm, Cao Triệt lại hừng hực sức sống. Từ đó, mỗi ngày hắn đều muốn thần y đến châm cứu.
Tống Kiều Nga tưởng được sủng ái lại thất bại.
Cao Triệt ở tiền triều đã bị nhà ta tước bỏ quyền lực.
Có lẽ vì quá bận rộn hưởng lạc nên hắn tạm thời không nhận ra điều đó. Nhưng ta không ngờ được, tên hèn này đột nhiên một ngày lại nhắm vào ta.
Đêm hôm đó, hắn bất ngờ tới, nhìn ta với ánh mắt đầy tà ý.
“Hóa ra trước giờ trẫm không phát hiện, Hoàng hậu lại quốc sắc thiên hương đến vậy?”
Ta miễn cưỡng nói:
“Hoàng thượng quá khen, thần thiếp không thể so với các muội muội trong hậu cung…”
Hắn cười:
“Hoàng hậu không cần tự ti. Nàng rực rỡ kiêu sa như mẫu đơn, lại mang vẻ đoan trang, thực khiến người mê mẩn.”
Nói rồi, hắn vươn tay muốn kéo ta vào lòng.
Ta giận đến mức suýt nghĩ hay là nhân cơ hội này giết hắn luôn.
Thực lòng ta từng nghĩ mình có thể chịu đựng. Nhưng đến khoảnh khắc này, ta nhận ra ta không thể tha thứ cho linh hồn bẩn thỉu đang trú ngụ trong thân xác Cao Triệt!
Không ngờ, khi tay hắn vừa đưa ra, hắn lại tự tát mình một cái.
Cả hắn và ta đều ngẩn ra.
Hắn không tin nổi, nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, rồi lại ngẩng lên nhìn ta.
“Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?” Ta giả vờ lo lắng hỏi.
Hắn ngơ ngác nói:
“Trẫm không sao.”
Nói rồi lại định kéo ta, kết quả tay hắn lại ngoặt về, tát thẳng vào mặt mình lần nữa!
Lần này còn mạnh hơn, từng cái từng cái tát xuống, không ngừng nghỉ!
Ta sợ đến ngồi bệt xuống đất, tay ôm lấy ngực:
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Mau có người…”
Cao Triệt hốt hoảng nói: “Không cần!”
Nói xong, hắn vừa tự tát mình vừa chạy thục mạng ra ngoài.
Ta vẫn chưa hoàn hồn, vội vàng bảo Bích La đang đỡ ta: “Đi… đi tìm Quách cThần y!”
Ta nhất định phải biết hắn rốt cuộc bị làm sao!
Quách thần y chính là người mà mẫu thân ta từng mời đến khi Cao Triệt hấp hối.
Ông từng tuyên bố rằng Cao Triệt không qua nổi đêm ấy, nhưng kết quả sáng hôm sau hắn đã bị xuyên vào.
Giờ đây, ông cũng chính là người hằng ngày châm cứu cho Cao Triệt.
Chẳng mấy chốc, Bích La dò la được tin tức, trở về báo với ta:
“Quách thần y nói rằng phương pháp châm cứu của ông ấy có chút tác dụng phụ. Nương nương, tác dụng phụ là gì vậy?”
Ta đáp:
“Ngươi không cần lo, chỉ cần nói rõ là như thế nào?”
“Nghĩa là gây co giật, chuột rút, dần dần sẽ khiến ý thức mê loạn. Nương nương, đó có phải gọi là tác dụng phụ không?”
Thì ra là vậy, mẫu thân ta đã ra tay rồi.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra trong đầu ta cũng rối bời. 4³Sau chuyện xảy ra đêm qua, sự ghê tởm của ta đối với hắn đã đạt đến đỉnh điểm.
Chết nhanh đi! Nếu không, ta không thể giả vờ nổi nữa!
20
Cao Triệt cuối cùng không còn qua lại trong hậu cung nữa.
Thực tế, hắn đã bắt đầu lực bất tòng tâm. Cả ngày mắc kẹt trong cung, thần trí mơ màng.
Lương Vu nói:
“Hắn thường phát bệnh điên.”
Nghĩa là tâm trí của hắn điên cuồng, mất kiểm soát ngay trong cung.
Lần này Lương Vu không mang hoa đến.
“Song ta lại được sủng ái, mấy ngày nay đều do nàng ta hầu hạ.”
Có thể nói, nhiệm vụ này khó khăn hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu của nàng.
Nếu là trước kia, với đàn ông, nàng chỉ cần nhìn qua đã biết họ đang nghĩ gì. Nhưng vị Hoàng thượng này lại khiến nàng không thể nhìn thấu.
Nàng vừa nói xong, Tống Kiều Nga đột nhiên dẫn người xông thẳng vào.
“Quả nhiên, ta không nhìn nhầm chút nào mà! Các ngươi đã thông đồng từ lâu rồi!”
Nàng ta dẫn theo một nhóm cung nhân, giận dữ xông vào, nhìn dáng vẻ là định phá tan cung của ta.
Bích La vừa kêu lên:
“To gan—”
Thì đã bị người của nàng ta hất văng sang một bên.
Toàn thân Tống Kiều Nga toát lên vẻ hả hê như vừa nắm được thóp của ta.
“Các ngươi cấu kết mưu hại Hoàng thượng! Ta sẽ dẫn các ngươi đến trước mặt Hoàng thượng để đối chất!”
Lương Vu hơi động người, nói:
“Hoàng quý phi nương nương nặng lời rồi, thần thiếp chỉ đến thỉnh an Trung cung mà thôi.”
Lời là vậy, nhưng ta nhận ra nàng đã muốn ra tay với Tống thị.
Khi còn nhỏ, Lương Vu từng bị tổn hại thân thể, mẫu thân ta đã tìm người dạy võ cho nàng để giúp nàng khỏe mạnh.
Ta lắc đầu với nàng, mỉm cười:
“Đây là hiểu lầm, chúng ta đến gặp Hoàng thượng giải thích là được.”
Thế là ta dẫn theo Lương Vu, dưới sự “hộ tống” của một nhóm cung nhân, đi đến chính điện.
21
Thân thể Cao Triệt quả thực ngày càng suy yếu.
Hắn thậm chí còn khoác y phục ngủ, cuốn chăn, dáng vẻ đúng là như kẻ điên.
Dĩ nhiên, chỉ có ta, Tống Kiều Nga và Lương Vu được vào điện.
Tống Kiều Nga lớn tiếng:
“Hoàng thượng! Thần thiếp hôm nay bắt được hai người bọn họ đang âm mưu hại ngài!”
Cao Triệt dùng ánh mắt như sói, gắt gao nhìn ta.
“Hoàng hậu, nàng thật là thủ đoạn cao minh!”
Hiển nhiên, gần đây hắn dưỡng bệnh, đã ngẫm nghĩ kỹ về nhiều chuyện.
Chỉ tiếc rằng trước kia hắn chỉ nhìn thấy nhà mẹ đẻ ta trên triều đình đột ngột ra tay mạnh mẽ như sấm sét, mà không nhìn thấy những mưu tính âm thầm của ta trong hậu cung.
Tống Kiều Nga nói:
“Hoàng thượng, hạ chỉ phế hậu đi! Vá lại chuồng còn chưa muộn!”
Nói xong, gương mặt của nàng ta tràn đầy vẻ như vừa báo được mối thù lớn của con trai, nhưng mắt lại không đặt trên người ta, mà rơi vào người của Lương Vũ.
Bởi vì nàng cho rằng Lương Vũ mới chính là tình địch của nàng.
Nực cười!
Ta nói:
“Phế hậu không phải là chuyện ‘mất bò mới lo làm chuồng’. Ban chết lại càng không được. Cục diện thua của ngươi đã định rồi.”
Hắn hít sâu một hơi, đáp:
“Đúng vậy. Nhưng nếu ban chết cho nàng, có thể giải mối hận trong lòng trẫm!”
Tống Kiều Nga càng thêm vui sướng, nói:
“Thục phi cũng nên ban chết cùng một lúc mới phải!”
Lương Vũ đứng chắn trước mặt ta. Ta một tay đẩy nàng ra, sức lực mạnh mẽ đến mức không giống một người bệnh.
Ta nói:
“Kỳ biến ngẫu bất biến, phù hiệu xem tọa độ.”
Lương Vũ ngạc nhiên:
“Hả?”
Tống Kiều Nga kinh ngạc, nhưng ngay sau đó thẹn quá hóa giận, nói:
“Ngươi đừng tưởng rằng học thuộc lòng được thì…”
Ta cắt lời:
“Vậy để ta đọc thêm cho người nghe số Pi nhé?”
“Ba phẩy một bốn một năm chín hai sáu năm ba tám chín bảy chín ba hai ba tám bốn sáu hai sáu bốn ba ba tám ba hai bảy chín năm không hai tám tám bốn một chín bảy một sáu chín ba chín chín ba…”
Cuối cùng, ta quay đầu nhìn Tống Kiều Nga.
“Nương nương Tống Hoàng Quý phi có thể thuộc được đến số nào?”
Tống Kiều Nga kinh ngạc đến ngây người.
Sắc mặt nàng ta đỏ bừng lên, sau đó giận quá không nói được gì nữa, cuối cùng chỉ bật ra một câu:
“Ta học văn!”
22
Cao Triệt ra lệnh cho mọi người rời đi. Lương Vũ vốn không muốn, nhưng ta dùng ánh mắt trấn an nàng.
Giọng Cao Triệt đầy mệt mỏi, hỏi:
“Tại sao không nói cho trẫm biết?”
Xem ra, hắn đã biết sự thật rồi nên mới phải nhanh chóng tính toán lại.
So với một nữ tử xuyên không vô dụng như Tống Kiều Nga, ta, một nữ tử xuyên không có gia tộc đang thịnh vượng, hữu ích hơn với hắn nhiều.
Ta đáp:
“Bởi vì ta khinh thường ngươi.”
Cao Triệt không ngờ ta sẽ trả lời như vậy. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ta.
Ta cười lạnh, nói:
“Ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Chỉ cần đổi một cái xác đã trở thành người chiến thắng trong đời sao?”
“Ta không ngại nói cho ngươi biết. Ngay từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi sẽ phá hoại thái bình thịnh thế mà phu quân ta dày công tạo dựng cho bách tính!”
Hắn tức giận đến phát điên, cãi lại:
“Trẫm có kiến thức lịch sử. Trẫm cũng có thể phát triển thịnh thế! Trẫm trọng thương phát triển kinh tế…”
Ta ngắt lời:
“Trọng thương cái đầu ngươi! Dân chúng triều ta còn chưa đủ ăn, chỉ có ruộng đất mới nuôi sống được họ. Ngươi khuyến khích dân chúng làm thương nghiệp, chèn ép nông dân, là muốn để dân chúng chết đói hết sao?”
Hắn tức giận nhảy xuống long sàng, nói:
“Ngươi không hiểu, đây là…”
Ta quát:
“Chủ nghĩa tư bản còn chưa nhen nhóm! Ngươi đúng là đồ ngu! Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi từng đọc sách sao?”
Hắn gắng gượng, đáp:
“Trẫm còn có thể chế tạo thuốc súng…”
Ta hỏi lại:
“Thuốc súng đâu?”
Hắn không chế tạo được, công thức sai. Sau đó, công bộ tự nghiên cứu nhưng bị phụ thân ta dừng lại.
Cha ta, Vương Thừa tướng, đã nhìn thấu tâm ý của hắn.
Hắn muốn chế thuốc súng để gây chiến. Nhưng triều ta vừa kết thúc chiến tranh không lâu, dân chúng vẫn còn mệt mỏi.
Lúc ấy, hắn nói:
“Nếu không có cha ngươi, trẫm đã chế tạo được. Thuốc súng tốt thế nào chứ? Có nó, chúng ta có thể chinh phạt thiên hạ, dựng lên một đế quốc mạnh nhất…”
Ta lạnh lùng đáp:
“Cha ta nói, thuốc súng có thể chế. Nhưng phải đợi ngươi chết rồi mới làm.”
Ai cũng có thể chế thuốc súng. Nhưng loại hôn quân chỉ biết chinh chiến, không quan tâm dân chúng như ngươi, thì không thể!
Hắn giận dữ, hét lên:
“Hoang đường! Lũ cổ nhân này làm sao hiểu được quyết tâm xưng bá thiên hạ của trẫm! Bọn họ đều bị giới hạn bởi thời đại. Ngươi không hiểu sao?”
Ta đáp thẳng:
“Ta hiểu ngươi cái quái gì! Loại nam nhân xuyên không như ngươi, còn không bằng một ngón tay của phu quân ta!”
Nói xong, ta giơ thẳng ngón giữa.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn hẳn nghĩ rằng:
Cả hai thời đại, cùng hợp lại khinh bỉ hắn.
Hắn điên cuồng gầm lên, gọi người vào.
Hắn muốn phế hậu!