Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CUỐI CÙNG ĐÃ RA TAY RỒI Chương 3 HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CUỐI CÙNG ĐÃ RA TAY RỒI

Chương 3 HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CUỐI CÙNG ĐÃ RA TAY RỒI

6:55 sáng – 24/11/2024

12

Tân Thục phi chạm vào cánh tay gầy guộc của ta, nhíu mày.

“Nương nương, Bích La…”

Ta lắc đầu:

 “Nàng ấy không chịu được khi thấy ta chịu khổ, không có gì đáng lo.”

Tân Thục phi chính là Lương Vu.

Nàng sinh ra đã có cốt cách quyến rũ, dù không tự nguyện nhưng lại có sức hút chí mạng đối với nam nhân.

Chính vì đặc điểm này, nàng từ nhỏ đã bị lừa bán vào Mị Tông.

Thậm chí, nàng từng bị giấu trong chùa để cung phụng cho các quan lại quyền quý tìm thú vui bí mật.

Cho đến một ngày, khi mẫu thân ta dẫn ta đi dâng hương, nàng lao ra nắm lấy vạt áo mẫu thân ta.

Người xưa nay vốn nổi danh là ngang ngược lại không sai người đánh chết nàng. Chỉ một ánh mắt, người đã nhận ra thể chất đặc biệt của Lương Vu, thở dài:

 “Thật đáng thương.”

“Công chúa, xin người cứu mạng!” 

Đó là câu duy nhất nàng có thể thốt ra bằng chút sức lực còn lại.

Mẫu thân ta nắm cằm nàng, lạnh nhạt bảo: 

“Bản cung cứu ngươi, vì ngươi biết tranh đấu cho bản thân.”

Nói cách khác, ngày ấy nếu nàng không tự mình xông ra, mẫu thân ta dù có nhìn thấy cũng sẽ để mặc nàng mục nát trong bùn lầy.

Hôm ấy, ngôi chùa nổi danh trăm năm của kinh thành bị Đại trưởng công chúa san phẳng, Mị Tông cũng bị diệt trừ.

Lương Vu được đưa về phủ Đại trưởng công chúa dưỡng thương nhiều năm, khi hồi phục đã ngỏ ý muốn báo đáp.

Mẫu thân ta cười khẩy: 

“Không cần.”

Thế là Lương Vu trở thành “gạo mọt” ở phủ Đại trưởng công chúa.

Cung nữ mang đến một bó hải đường, Lương Vu đích thân nhận lấy, cầm kéo tỉa tót cẩn thận.

Nàng hỏi ta:

 “Tại sao nghĩ thông rồi?”

Ý là vì sao ta lại để nàng ra mặt.

Ta đáp: 

“Bởi lần này, mẫu thân ta không biết mình đang đối mặt với thứ gì.”

Lương Vu nhíu mày: 

“Có thể là gì chứ? Một kẻ nhỏ nhen, hám sắc, tham danh lợi mà thôi.”

Nàng không biết Cao Triệt trước đây là một vị quân vương anh minh thế nào, nàng cứ ngỡ hắn từ lúc ban đầu đã như vậy.

Ta chỉ nhắc khẽ:

 “Tống Quý phi đang nắm thóp của Hoàng thượng, không dễ đối phó như thế.”

Lương Vu nghe vậy, khẽ gật đầu:

“Yên tâm.”

Nàng đưa bông hoa vừa tỉa xong cho ta, mỉm cười: 

“Đẹp chứ?”

“Đẹp, hoa ngươi cắt luôn là đẹp nhất.”

13

Cao Triệt thật ra không phải không có suy nghĩ, hắn đang cố gắng nâng đỡ thế lực của riêng mình.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã bị những rắc rối trong hậu cung làm cho rối trí không thể chống đỡ.

Hắn không kiềm chế được mà tìm đến Lương Vu.

Sau một trận hoan ái mê mẩn, ban ngày hắn lại đánh nhau một trận lớn với Tống Quý phi.

Đánh xong Tống Quý phi, hắn liền đến cung của ta làm loạn, đập phá đồ đạc.

 Quý phi và Thục phi đấu đá không ngừng. Hắn chạy đến cung của ta, lớn tiếng trách mắng:

“Ngươi không phải là Hoàng hậu sao?! Đây là cách ngươi quản lý hậu cung à?!”

Bích La suýt nữa xắn tay áo định lao lên đối đầu với hắn!

Ta gần đây luôn ốm yếu, bị hắn mắng cũng chỉ biết ho sặc sụa, đứt quãng thưa:

“Thần thiếp bất tài… thần thiếp bất tài…”

Cao Triệt nhìn ta như vậy, liền quăng lại một câu “bùn nhão không trát nổi tường,” rồi phất tay áo bỏ đi.

Tống Quý phi cũng đến mắng ta:

“Ngươi làm Hoàng hậu kiểu gì thế?! Nhà mẹ ngươi không phải rất lợi hại sao? Sao có thể để tiện nhân như thế vào cung!”

Ta vừa khóc vừa nói:

“Bản cung… bản cung thực sự không còn cách nào…”

Tống Quý phi thẳng thừng:

“Thế này đi, ngươi phong ta làm Hoàng quý phi, ta tự mình đấu với nàng ta!”

Ta ngạc nhiên:

“Hoàng quý phi là gì? Triều ta không có tước hiệu này…”

Tống Quý phi quát:”Hoàng quý phi chính là Phó hậu! Ngươi đúng là thứ vô dụng, không làm được gì thì đừng cản đường ta!”

Ta có thể làm gì khác ngoài đồng ý tấn phong tước vị cho nàng đây ?

Thế là Tống Hoàng quý phi tự tổ chức một lễ sắc phong linh đình, cuối cùng cũng áp chế được Lương Thục phi.

Làm Hoàng quý phi xong, việc đầu tiên nàng muốn làm chính là giết Lương Vu.

Người đã bị trói, đao cũng đã chuẩn bị. Ngay cả Cao Triệt đích thân tới can ngăn cũng suýt không kịp.

Cuối cùng, chính tỷ tỷ của hắn, Bình Lạc, không chịu nổi mà ra mặt.

Nàng trực tiếp xông vào cung, mang theo bên người một nhóm mỹ nữ, tất cả đều tặng cho Hoàng thượng.

Trước mặt Tống Hoàng quý phi vừa được phong, nàng thẳng thừng nói:

“Ngươi chỉ là một cung tỳ xuất thân hèn mọn, là cái thá gì mà lại dám muốn độc sủng hậu cung, ngăn cản Hoàng thượng khai chi tán diệp?!”

Nàng còn nói với Cao Triệt:

“Ngài là Hoàng thượng! Làm sao có thể để một tiện tỳ như thế hoành hành ngang ngược?!”

Cao Triệt đột nhiên bừng tỉnh, quay lại tát Tống Hoàng quý phi một cái.

“Trẫm là Hoàng thượng! Người đâu, cởi trói cho Thục phi!”

14

Cao Triệt nhận hết tất cả mỹ nữ mà Bình Lạc đưa đến.

Từ đó, hắn đắm chìm trong hậu cung, còn Lương Vu thì bớt phải lao lực nhiều.

Nàng mang đến cho ta một bó hoa đỗ quyên mới nở. Nhưng lần này, nàng không còn vẻ tự tin như trước, thậm chí còn lỡ tay cắt đứt một nụ hoa.

“Đấu đến thế này rồi mà Hoàng thượng cũng chưa phế nàng ta. Mẫu thân đã sai người hỏi, rốt cuộc Tống Hoàng quý phi đang nắm thóp gì của Hoàng thượng?”

Mẫu thân ta là người thấu suốt. Người dễ dàng nhận ra, Cao Triệt không phải yêu mê mệt Tống Kiều Nga.

Nhưng việc hắn dung túng nàng ta đến vậy… Chuyện bất thường, chắc chắn có điều khuất tất.

Ta nhắc khẽ:

“Ngươi còn nhớ ngày được phong phi, Tống thị đã nói gì không?”

Lương Vu suy nghĩ một hồi, rồi giật mình:

“Hắn không phải là Hoàng thượng thật?!”

Ta dùng nụ hoa nàng vừa cắt đặt lên miệng nàng, ra hiệu im lặng.

“Ta cũng không rõ. Ngươi nói với mẫu thân, xem bà có hiểu được không.”

15

Mẫu thân ta dù không nghĩ đến chuyện xuyên không, nhưng cũng cảm thấy có điều bất thường.

Đứa trẻ do chính tay bà nuôi lớn nay bỗng dưng thay đổi tính tình, bà đã nghi ngờ từ lâu!

Nhận được tin tức này, bà lập tức điều chỉnh chiến lược, bắt đầu tấn công trực diện vào Cao Triệt.

Chính sách trọng thương vừa ban hành đã thất bại. Đại bá và Nhị bá của ta thậm chí không thèm giữ thể diện cho hắn.

Từ triều đình về hậu cung, lại càng gà bay chó sủa.

Hôm nay, Vương mỹ nhân tới kể bị Tống Hoàng quý phi tát vào mặt. Ngày mai, Chu tài nhân nói bị Tống Hoàng quý phi nhục mạ, muốn tìm đến cái chết.

Thực ra, cách để Tống thị yên ổn chỉ có một: Cao Triệt tự kiềm chế.

Nhưng hắn lại không nhịn nổi, ban đêm vẫn dây dưa cùng những nữ tử xuất thân từ Mị Tông.

Thể lực hắn ngày càng suy yếu, những quan viên trước đây tụ tập quanh hắn, hy vọng hắn đứng ra gánh vác, cũng dần dần rời bỏ hắn.

Cuối cùng, tình cảm giữa hắn và Tống thị cũng đi đến ranh giới tan vỡ.

Bình Lạc nói:

“Hậu cung không yên ổn, tất cả là do Tống phi ngang ngược.”

Lương Vu đến thỉnh an ta, nói:

“Hoàng thượng giận dữ đến mức định giết Tống thị, nhưng cuối cùng lại bỏ qua.”

Cả hậu cung toàn là người của nàng nên việc lấy tin tức dễ như trở bàn tay.

Ta một chút cũng không cảm thấy bất ngờ:

“Tống thị cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.”

Thực ra ta vẫn luôn thắc mắc, không biết khi nào nàng ta mới nhận ra rằng, xuyên không không phải điều gì ghê gớm.

Cao Triệt kiêu ngạo vì hắn xuyên thành Hoàng đế. Nhưng nàng ta có gì? Xuất thân cung nữ, địa vị bấp bênh.

Chỉ với chút bí mật kia ư? Hừ, Cao Triệt hoàn toàn có thể khiến nàng vĩnh viễn câm lặng.

Lương Vu hỏi:

“Ngươi có muốn biết họ đã cãi nhau chuyện gì không?”

Lúc nàng nói câu này, ta thấy trong mắt nàng chút bối rối.

Ta nói:

“Thái độ của Tống thị chắc là đã mềm mỏng.”

Nàng ta hẳn không còn nhấn mạnh cái gọi là “mọi người đều bình đẳng” nữa, đúng không?

Lương Vu đáp:

“Nàng ta chỉ không ngừng nói: Ngài là Hoàng thượng, Ngài là Hoàng thượng…”

Rồi như một con chó thấp hèn, phục tùng Cao Triệt từng chút một. Cao Triệt dường như đạt đến sự thỏa mãn hư vinh chưa từng có.

Lương Vu, người luôn tự hào với khả năng chinh phục nam nhân cũng thực sự bối rối.

Ta bật cười, cười được hai tiếng lại ho.

“Ngươi thế này…” 

Lương Vu tỏ ra lo lắng.

Cung của ta thiếu thốn đủ thứ, đến giờ vẫn ăn cơm lẫn cát.

Nàng sợ ta không chịu nổi, muốn nói rằng thực ra có thể dùng chút thủ đoạn để ta sống dễ chịu hơn.

Ta lập tức nói:

“Không cần, chỉ thế này ta mới được yên thân.”

Lương Vu lại hỏi:

“Tống phi có phải đã học được thủ đoạn gì không?”

Nàng lo lắng các phi tần trong hậu cung sẽ không đủ sức chống đỡ, còn nghĩ đến việc tự mình ra tay.

Ta đáp:

“Không cần, ngươi yên tâm, hắn không còn sức nữa đâu.”

Huống hồ, dù muốn học cũng chẳng học được.

Không rõ trước khi xuyên đến, con người ấy làm nghề gì, nhưng hắn cực kỳ tự ti và luôn cần được thỏa mãn lòng tự tôn.

Đêm ấy, Tống Kiều Nga khiến hắn thỏa mãn, vì hắn tin rằng mình cuối cùng đã chinh phục được thời đại từng coi thường hắn.

Phóng mắt khắp toàn thiên hạ chỉ có Tống Kiều Nga biết hắn không phải Hoàng thượng thật sự.

Giờ đây, ngay cả Tống Kiều Nga cũng phục dưới chân hắn, lẽ nào hắn lại không mãn nguyện?

Chỉ là, bước đi của Tống Kiều Nga lần này thật sự sai lầm. Bởi vì, đã chinh phục được rồi thì hắn còn lưu luyến làm gì nữa?