Khi Thượng Thần rút bỏ tiên cốt của ta, máu bắn đầy người hắn.
Nhưng ta đã sớm uống đan dược ngăn chặn cảm giác đau đớn rồi.
Không chỉ không đau đớn chút nào, ta thậm chí còn thảnh thơi liếc mắt nhìn nữ chính đang nóng lòng chờ để thay thế tiên cốt của ta.
Nhìn ánh mắt quyết tâm như muốn đạt được của bọn họ, ta mỉm cười thích thú như đang xem kịch hay.
Tiên cốt này chỉ phát huy hiệu lực khi nguyên thân của nó thanh khiết, không tỳ vết.
Chậc, chẳng lẽ bọn họ thực sự cho rằng ta giữ gìn một thân thanh bạch chỉ vì nam chính hay sao?
Thực ra, ta đã mang thai ba tháng rồi!
1
Bổn thượng thần ta đây, hiệu là Phạm Âm thượng tiên, là vị thần linh cao quý cai quản âm luật và thanh âm của thế gian.
Bẩm sinh đã được trời đất ban cho sứ mệnh, nhìn khắp tiên giới, những vị thần như ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Huống hồ, ta còn sở hữu tiên cốt lưu ly, thân thể trong suốt, trong ngoài sáng tỏ.
Nếu có một ngày tu luyện đạt tới cực hạn, tiên thân không những bất diệt, không thể bị tổn thương, mà còn có tuổi thọ ngang với trời đất.
Đây là sự cao quý đến nhường nào, là vinh dự lớn lao đến nhường nào.
Thế nhưng đêm qua ta lại có một giấc mộng.
Trong mộng, bổn thượng thần cao quý như vậy lại phải làm nền cho một phàm nữ.
Không chỉ mất đi vị hôn phu, quyền cai quản âm luật thiên hạ cũng bị đoạt mất, cuối cùng còn bị phản bội bởi người thân cận.
Vị hôn phu của ta chính tay cắt bỏ tiên cốt của ta.
… Sau đó, ta trơ mắt nhìn phàm nữ kia thay thế tiên cốt của ta, khoác tay nam nhân của ta, ngồi lên bảo tọa thiên hậu cao quý.
Còn ta, cuối cùng chỉ có thể thổ huyết mà chết.
“Hừ, khốn nạn!”
Tỉnh dậy từ trong mộng, ta vẫn còn ngập tràn phẫn nộ, không kìm được mà mắng thành tiếng.
Tựa như cảm nhận được cơn giận dữ của ta, Tư Âm Điện lập tức rung chuyển khẽ khàng.
“Ôi trời ơi, tổ tông của ta ơi, lại xảy ra chuyện gì nữa đây?”
Tần Ngữ – tỷ muội cùng ở trong điện với ta– xông vào, vòng tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng vuốt tóc dài của ta.
Khuôn mặt nàng rạng rỡ, vòng tay nàng ấm áp, khiến lòng ta nhất thời mềm nhũn, suýt chút nữa đã đỏ mắt.
Ta cất giọng nói mớ phát hiện giọng mình đã trở nên khàn khàn,:
“Ta nằm mơ, trong giấc mơ đó…thấy các ngươi đều chết hết…”
Tần Ngữ trừng mắt lườm ta, kéo ta ra khỏi lòng nàng, nói:
“Ngươi nói gì vậy hả, lời xúi quẩy thế này mà cũng thốt ra được? Chẳng lẽ ngươi quên hôm nay là ngày Thượng Thần Trạch Việt lịch kiếp trở về sao?”
Một giấc mộng lớn vừa qua, nghe thấy cái tên này, ta không khỏi cảm thấy mơ hồ.
Trong mộng, nỗi oán hận vì bị cắt bỏ tiên cốt vẫn còn chưa tan. Lúc này, nghe nhắc đến cái tên ấy, ta không còn cảm giác vui mừng mong đợi như ngày thường, chỉ lạnh nhạt nói:
“Biết rồi.”
Tần Ngữ làm vẻ mặt ngạc nhiên như thể mặt trời mọc từ phía Tây:
“Ta có nghe nhầm không? Ngươi ngày nhớ đêm mong Thượng Thần Trạch Việt mà, giờ hắn trở về rồi thì ngươi lại có phản ứng như vậy?”
“Tối qua ngươi còn gọi một tiếng Trạch Việt ca ca thân thiết lắm mà~”
Nghe ra sự trêu chọc trong giọng nói của Tần Ngữ, ta lườm nàng một cái.
Sau một hồi suy nghĩ, ta giữ lấy tay nàng đang thúc giục ta trang điểm, nghiêm túc nói:
“Tần Ngữ, triệu tập Tỳ Bà Ca, Nguyên Tiêu, Mộng Sinh và các tỷ muội khác đến đây, ta có chuyện muốn nói.”
Trong giấc mộng đêm qua, các tỷ muội trong Tư Âm Điện chỉ vì thay ta bất bình, cứu ta khỏi hiểm nguy, mà bị gán cho danh “tay sai độc ác của nữ phụ,” rồi lần lượt bỏ mạng.
Nếu giấc mộng kia là lời nhắc nhở mà trời cao gửi tới ta, thì lần này, ta tuyệt đối không để các tỷ muội chiến đấu mà không có sự chuẩn bị.
2
Trong chính điện của Tư Âm Điện, các tỷ muội mỹ lệ ngồi quây quần thành một vòng.
Mọi người đang lắng nghe ta – vị điện chủ ngồi trên chiếc giường lớn ở trung tâm – vừa kể vừa xúc động rơi lệ.
Kể đến cuối cùng, ta khô cả miệng, cầm lấy chén tiên lộ mà Tần Ngữ đưa, uống sạch một hơi.
Các tỷ muội cuối cùng cũng bừng tỉnh, từng người phẫn nộ, tức giận nói:
“Hắn dám vu oan giá họa cho ngươi!”
“Hắn dám sỉ nhục ngươi!”
“Ả ta dám vu khống ngươi!”
“Hắn dám cắt bỏ tiên cốt của ngươi!”
Vài giọng nói đồng loạt vang lên, Tần Ngữ cùng các tỷ muội liếc nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi, đồng thanh mắng:
“Hai kẻ tiện nhân này!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, lòng ta không khỏi ấm áp.
Các tỷ muội của ta, dù chỉ là một giấc mơ mà thôi nhưng vẫn kiên định đứng về phía ta.
Nếu giấc mơ kia trở thành sự thật, dẫu có đồng quy vu tận, ta cũng phải bảo toàn tính mạng của các nàng.
Ta cùng các tỷ muội tụ đầu lại một vòng, thương lượng đối sách, cuối cùng nhất trí quyết định: trước hết phải lên Đăng Tiên Đài xem xét.
Đăng Tiên Đài chính là nơi mọi câu chuyện bắt đầu.
Trong mơ, Thượng Thần Trạch Việt sau khi lịch kiếp trở về đã mang theo nữ chính quen biết nơi phàm trần.
Chúng ta vừa hay đi xem thử, nghiệm chứng tính chân thực của giấc mơ.
Khi chúng ta đến nơi, Đăng Tiên Đài đã rực sáng ánh hào quang. Theo từng làn tiên khí bốc lên, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mắt chúng ta.
Các tiên nhân xung quanh đồng loạt hành lễ, đồng thanh chúc mừng:
“Cung nghênh Thượng Thần Trạch Việt quy vị.”
Khi hào quang tan biến hoàn toàn, khuôn mặt đã lâu không gặp của hắn lại hiện ra trước mắt ta.
Đôi mày rậm sắc nét, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, trên người khoác bộ giáp đen hoa văn tinh xảo, toát lên phong thái chiến thần uy nghiêm.
Dẫu ở chốn tiên giới nơi mỹ nam mỹ nữ đầy rẫy thì dáng vẻ và diện mạo này vẫn thuộc hàng nhất đẳng.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Ôi, đây chính là tiên giới sao!”
Đồng tử ta bỗng co rút lại, chỉ thấy sau bộ giáp đen ló ra một cái đầu.
Nữ tử ấy mặc váy lụa xanh nhạt, dung mạo thanh tú, trên mặt lộ rõ vẻ vừa tò mò vừa rụt rè.
Chạm đến ánh mắt của ta, nàng ta như bị bỏng, lập tức rụt lại sau lưng Trạch Việt.
Trạch Việt khẽ nhíu mày, không vui nhìn về phía ta. Còn ta thì không chút phản ứng, cho đến khi bàn tay đau nhói mới giật mình tỉnh lại.
Hóa ra bất tri bất giác, ta đã nắm chặt tay mình đến mức suýt làm rách da lòng bàn tay.
Ta cùng các tỷ muội liếc nhìn nhau, vẻ mặt nặng nề trao đổi cùng một thông điệp:
“Giấc mơ này, mười phần thì đến chín phần là thật.”
3
Khoảng cách giữa ta và Trạch Việt chừng năm trượng.
Thấy ta không có phản ứng, vẻ không vui giữa hai hàng mày của hắn càng thêm rõ nét. Hắn trầm giọng mở miệng:
“Phạm Âm, cớ sao không hành lễ?”
Ta trong lòng tức muốn chết.
Còn hành lễ ư? Nếu không phải vì đánh không lại hắn, ta thật muốn đá bay hắn khỏi Đăng Tiên Đài ngay bây giờ!
Ta chỉ hơi khụy gối, hành một lễ qua loa:
“Cung nghênh Thượng Thần quy vị.”
Đôi mắt đen láy của Trạch Việt dừng trên người ta, chân mày nhíu chặt như muốn kẹp chết con muỗi.
Chỉ một khắc sau, hắn giãn mày, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày bỗng toát lên một tia ôn hòa. Sau đó, hắn kéo nữ tử đang nấp sau lưng ra, cúi đầu nhìn nàng, nhưng lời lại nói cho toàn bộ chúng tiên nghe:
“Vị cô nương này tên là Thanh Chi, gặp ta trong lúc lịch kiếp nơi phàm gian. Nhờ có nàng giúp đỡ nên ta mới thuận lợi trở về, và ta từng hứa sẽ mang nàng lên thiên đình.”
Thanh Chi đứng trước mặt mọi người, tựa hồ có chút e thẹn, hai má thoắt chốc đỏ bừng, lại muốn rúc vào lòng Trạch Việt.
Trạch Việt hơi vòng tay ra bảo hộ, đưa nàng về phía ta, nói tiếp:
“Phạm Âm, tiên nga trong Tư Âm Điện của ngươi đông đúc, trước tiên hãy để Thanh Chi nhập vào điện ngươi.”
Thanh Chi ngẩng đầu liếc trộm ta, ta còn chưa kịp tỏ thái độ, nàng đã sụp gối xuống trước mặt ta,
“Phạm Âm tỷ tỷ, đa tạ tỷ đã thu nhận ta. Ở chốn thiên đình này ta không nơi nương tựa, nếu được tỷ giúp đỡ, Thanh Chi nhất định cảm kích khôn nguôi!”
Nói đoạn, hai dòng lệ trong veo lăn dài xuống má.
Một nữ tử phàm gian không nơi nương tựa, thật đáng thương quá nhỉ?!
Vậy ta chắc là kẻ ngu ngốc tốt bụng đây?
Sau lưng ta, tỷ muội tính khí nóng nảy nhất – Cổ Sắt – đã tức giận nói:
“Ngươi là thứ gì, cũng xứng gọi điện chủ là tỷ tỷ?”
Trạch Việt ánh mắt như đuốc, thẳng thừng ép về phía Cổ Sắt. Thấy vậy, ta liền nghiêng người chắn trước mặt nàng.
“Phạm Âm, ý ngươi là gì?”
Ta nhếch môi, cười lạnh:
“Cổ Sắt có nói sai sao? Thanh Chi cô nương này là thứ gì mà dám gọi ta một tiếng tỷ tỷ?”
Cảnh tượng này, trong mộng ta đã thấy.
Cũng là tình cảnh tương tự: ta vì lòng nhớ nhung, thần quang chưa tan đã vội tiến đến gần Trạch Việt, thân thiết gọi hắn một tiếng “Trạch Việt ca ca.”
Hắn đề nghị ta thu nhận Thanh Chi, ta lại vì không nỡ làm hắn mất mặt trước chư tiên nên đành nén giận đồng ý.
Nhưng hiện tại, ai quan tâm hắn có mất mặt hay không? Lần này ta nhất định phải nói rõ!