Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN CỦA TA LÀ MỘT THIÊN TÀI Chương 5 PHU QUÂN CỦA TA LÀ MỘT THIÊN TÀI

Chương 5 PHU QUÂN CỦA TA LÀ MỘT THIÊN TÀI

6:28 chiều – 23/11/2024

10

Ngoài cửa có người.

Là Tạ Vô Trần.

Chàng đứng yên lặng ở đó, nhìn chúng ta vui đùa rất lâu, trên áo đã thấm sương đêm.

Chàng cầm theo một giỏ trứng, đứng trước mặt ta.

Vì không quen thể hiện thiện ý, chàng lúng túng quay mặt đi:

“Trứng của nàng, ta đã đòi lại giúp rồi.”

Ta rất ngạc nhiên vì Tạ Vô Trần lại ra mặt vì ta.

Chàng từng nói muốn xa lánh trần duyên, không được gắn bó với ai.

“Cảm ơn, nhưng ta không cần nữa.”

“Chẳng phải nàng rất quan tâm chuyện này sao…”

Thì ra chàng luôn biết.

Biết rằng ta luôn bận tâm chuyện bị lừa trứng.

Ta nhìn thanh kiếm và bộ y phục không vương chút bụi nào của chàng.

Ta nghĩ, có lẽ chàng chỉ cần nói một câu với Trương Ma Tử, đối phương đã kính cẩn trả lại trứng.

Chuyện mà ta khổ sở không làm được, với chàng lại quá dễ dàng.

Nhớ lại quá khứ, ta lại thấy lòng mình trĩu nặng.

“Tạ Vô Trần, dù ngươi làm gì, ta cũng sẽ không giao Thẩm Đồng Quang cho ngươi.”

“Hắn đang lừa nàng,” Tạ Vô Trần nhấn mạnh, 

“Ta không đến để đổi Thẩm Đồng Quang lấy nàng, ta là…”

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi cuối cùng hạ quyết tâm nói:

“Thẩm Đồng Quang là chuyện khác. Nhưng nàng là tình kiếp của ta. Từ nàng, ta đã ngộ ra tình yêu thuần khiết, và ta muốn trả lại tình yêu đó cho nàng. Chúng ta sẽ làm phu thê cả đời.

“Chẻ củi, cho gà ăn, cùng nàng ra chợ, những gì hắn làm được, ta cũng làm được, thậm chí còn tốt hơn.”

Không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của năm năm trước.

Lúc nói những lời này, ngay cả tai của Tạ Vô Trần cũng đỏ lên.

Hắn đã muộn màng mở lòng, nhưng rồi sao?

Trong suốt năm năm qua, ta không hận hắn vì lạnh nhạt, cũng không hận hắn vì không coi trọng ta.

Ta đã cứu hắn, đã đuổi theo hắn suốt năm năm.

Nhưng tình cảm không phải là món hàng có thể cưỡng cầu.

Trên đời này, không phải cứ một người cho đi là người kia bắt buộc phải nhận.

Hắn không nợ ta gì cả.

Hắn có thể không cần trái tim của ta.

Nhưng hắn không nên giẫm đạp lên nó như thế.

“Tạ Vô Trần, ta không muốn làm kẻ ngốc. Ta cũng muốn mình đẹp và thông minh như Thi Vũ.

“Ngày đó, ngươi hỏi vì sao chỉ mình ta bị lừa mà không phải ai khác, ta đã nghĩ thông suốt rồi.

“Trên đời này, có tiên thì cũng phải có phàm nhân. Có người làm kẻ thông minh, thì cũng phải có người làm kẻ ngốc.

“Thẩm Đồng Quang đối xử tốt với ta, nên ta nguyện làm kẻ ngốc vì chàng.

“Ta nguyện để chàng lừa.”

Khi đã rơi vào cảnh tình nguyện giữa đôi bên, mọi đạo lý trên đời và mọi sổ sách tính toán cũng trở nên vô nghĩa, không thể nào lý giải được.

Tạ Vô Trần im lặng hồi lâu, trong mắt hắn nửa phần do dự, nửa phần hoang mang.

Cuối cùng, hắn cũng nhận ra mình nợ ta một lời xin lỗi.

“… Xin lỗi, lúc trước ta không nên nói với nàng như thế.”

“Không sao, ngươi đã cứu Đại Hoàng, từ lâu đã không nợ gì ta nữa.”

Ta không muốn hận hắn.

Giống như việc luôn lo lắng liệu chuồng gà có bị gió bắc thổi tung không, đêm đông lại phải thức dậy kiểm tra.

Hận thù, thực sự quá mệt mỏi.

Thẩm Đồng Quang lo lắng kéo tay áo của ta:

“Trân Châu, ta thề từ nay sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa.”

11

Một mùa đông trôi qua, cả làng lại bừng sáng trong sắc hoa đào của mùa xuân.

Làng mở lớp học chữ, Thẩm Đồng Quang thật sự đã trở thành một tiên sinh dạy học.

Tạ Vô Trần cũng ở lại thôn Lý Gia, mở một y quán miễn phí để khám bệnh, bốc thuốc cho dân làng.

Thi Vũ đã đến tìm hắn vài lần, nhưng không thể khuyên hắn trở về.

“Ta ở đây để tìm lại lòng mình, để tìm đạo của ta, và để rèn giũa sự kiêu ngạo cùng bất kính của bản thân.” Tạ Vô Trần nói, “Ý của sư tôn khi phái ta xuống đây, giờ ta đã hiểu.”

Lúc những trái thanh lục non vẫn còn xanh trên cành, ta và Thẩm Đồng Quang đã tổ chức lại hôn lễ.

Khách khứa đến dự đều thoáng lo sợ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tạ Vô Trần đang đứng bên cạnh.

Tạ Vô Trần giờ là một đại phu chữa bệnh cứu người, thanh kiếm của hắn đã lâu không động tới.

Hắn mặc áo vải, mang giày cỏ, thoạt nhìn chẳng giống một người tu đạo chút nào.

Nếu không vì hắn từng phá hỏng hôn lễ trước, có lẽ dân làng cũng quên mất rằng hắn từng là một kiếm tu mạnh mẽ.

Khách khứa đến rất đông.

Cả Trương Ma Tử cũng đến, mang theo hai con gà nhưng ngại ngùng không dám vào ngồi.

“Trong nhà còn chỗ ngồi đó.” Ta cười, “Đến dự là khách, Trương thúc, vào ngồi đi.”

Oán thù nên hóa giải chứ không nên nuôi dưỡng, huống chi đây chẳng phải thù sâu oán nặng gì.

Còn có một lão ăn mày đầy vết loét trên người, mang đến hai mươi văn tiền làm quà mừng.

Ta nhìn kỹ, thấy có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra được là ai.

Tạ Vô Trần thì lại sững người.

Lão ăn mày giơ tay ra hiệu, cắt lời Tạ Vô Trần đang lắp bắp: “Sư…”

Lão chỉ phất tay áo, rồi lặng lẽ bước đi như gió thoảng.

Đón khách tiễn khách suốt cả ngày, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.

Đại Hoàng vẫy đuôi đến mệt nhoài, giờ nằm im lìm trong ổ ngủ say.

Ánh nến trong phòng dịu dàng, chỉ còn lại ta và Thẩm Đồng Quang.

Thẩm Đồng Quang mặc hỉ phục, không còn giống tiên sinh dạy học nghiêm trang nữa.

Giờ chàng lại giống hệt một yêu tinh quyến rũ, hút cạn máu người.

Bộ hỉ phục làm tôn lên đôi mắt rực rỡ của chàng, khiến ta không thể rời mắt.

“Thẩm Đồng Quang, chàng đã từng làm chuyện ác bao giờ chưa?”

Ta lo lắng liệu chàng có từng làm điều gì trái đạo lý, sẽ bị thiên lôi đánh phạt không.

Thẩm Đồng Quang hoảng hốt:

“Ta chưa từng làm chuyện ác! Những kẻ làm ác, giết người trong tộc Thao Thiết sẽ bị trời thu!”

“Nhưng những Thao Thiết thông minh đã học cách dùng điều ước để đổi lấy trái tim người.”

“Ba năm trước, ta khó nhọc đợi đến khi đủ trăm tuổi để xuống phàm giới ăn tim người, nhưng vừa ra khỏi núi đã bị sư tôn của Tạ Vô Trần chém một kiếm.

Lão già đó không cho ta ăn tim người, nói rằng ta ngốc, dù đã hóa thành hình người nhưng vẫn chỉ là một con súc sinh không biết điều, tu thêm vạn năm nữa cũng chẳng thành đạo.

Ta thông minh như thế, làm sao chịu phục, liền hỏi lão.

Lão bảo rằng, chỉ khi gặp một trái tim thật sự muốn ta ăn nhưng ta lại không muốn ăn, lúc ấy ta mới giác ngộ.”

Thẩm Đồng Quang nghĩ một lúc, ôm chặt lấy ta, có chút sợ hãi:

“May mà ta chưa ăn tim ai, nếu không đã chẳng được ăn bánh ngọt của nàng.”

Ta suy nghĩ, lúc ấy Thẩm Đồng Quang đã trăm tuổi, và chàng vẫn còn sống được cả ngàn năm nữa.

Nhưng nếu không có ai làm bánh cho chàng trong ngàn năm đó thì sao đây?

“Khi ta già rồi, chết đi, chàng sẽ làm gì?”

Thẩm Đồng Quang khẽ mổ một cái lên má ta:

“Ta đã nghĩ sẵn rồi!

Ta sẽ đợi, đợi cho đến khi nàng biến thành bà lão nhỏ bé sau trăm năm, rồi khi nàng chết, ta sẽ ăn trái tim của nàng.

Đến lúc đó, ta sẽ trở thành thần thú mạnh nhất, là đại vương Thao Thiết, có thể hô mưa gọi gió!”

“Đại vương Thao Thiết muốn đi đâu thì đi đó, không ai dám quản, không ai có thể làm hại chàng.”

Ta nhìn Thẩm Đồng Quang đầy ngưỡng mộ, chàng đắc ý ngẩng cao đầu:

“Vậy khi đã làm đại vương Thao Thiết, chàng sẽ làm gì?”

Khi ấy, chắc chắn Thẩm Đồng Quang sẽ oai phong lẫm liệt.

Nhưng đáng tiếc là ta sẽ không được thấy.

“Sau khi làm Đại vương Thao Thiết ta sẽ đứng chờ ở bờ cầu Nại Hà, hoặc chờ trong cõi phàm trần, lúc đó không ai dám đuổi đi”

“Nếu chàng cứ đợi mãi, rồi người ta sẽ hỏi: ‘Đây là công tử nhà ai? Đang đợi ai vậy?’”

Thẩm Đồng Quang kiêu hãnh ngẩng cao đầu:

“Là cô nương nhà họ Lý, tất nhiên là đang đợi Lý Trân Châu!”

Tạ Vô Trần – Ngoại truyện:

Ta rất ghét Lý Trân Châu.

Không chỉ vì nàng ngốc nghếch, mà còn vì sư tôn nói nàng là tình kiếp của ta.

Sư tôn nói rằng ta không hiểu tình cảm, không yêu thương chúng sinh, nên thiên đạo không chứng nhận ta.

Năm năm trước, Trân Châu đã nhặt được ta khi ta đang bất tỉnh.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đột nhiên hiểu tại sao các sư huynh đệ đều bảo rằng chữ tình là thứ ngang ngược, khó hiểu.

Ta biết nàng thuần khiết, biết nàng trong sáng.

Nhưng ta tự nhủ rằng, sự thuần khiết chẳng qua là ngu ngốc, và sự trong sáng chỉ là biểu hiện của kẻ khờ khạo.

Ta là Tạ Vô Trần, đệ nhất kiếm tu của Linh Trần Phong, người được vạn người kính ngưỡng, không thể bị tình kiếp trói buộc.

Người xứng đáng với ta, ít nhất cũng phải giống như Thi Vũ – thông minh, xinh đẹp, và thiên phú xuất chúng.

Nhưng Lý Trân Châu lại quá đỗi ngốc nghếch.

Nàng không nhận ra khi bị người ta lừa gạt, cũng chẳng hiểu sự ghét bỏ của ta.

Nàng còn cố gắng giúp ta che giấu, lừa người khác và tự lừa chính mình.

Lưu phụ nhân chê cười ta ăn không ngồi rồi, nàng vì mặt mũi của ta mà nói dối.

Vì cớ gì mà phải nói dối?

Những lời đàm tiếu của phàm nhân, ta chẳng bao giờ bận tâm.

“Lý Trân Châu, nàng muốn kể chuyện của mình cho ta nghe sao?”

“Chuyện của nàng có liên quan gì đến ta?”

Những điều nàng muốn nói, ta đều biết cả.

Nàng muốn nói rằng nàng không sinh ra đã ngốc nghếch như thế.

Nàng muốn kể về những con gà, con vịt, con ngỗng và cả Đại Hoàng.

Nàng muốn nói về khao khát có một mái ấm của mình.

Nhưng ta không muốn nghe.

Ta không muốn có bất kỳ liên hệ nào với nàng.

Nàng làm những túi kiếm và tua kiếm, ta đều cắt vụn không chút do dự.

Những món bánh ngọt và thức ăn nàng chuẩn bị, ta chê là dơ bẩn, khó ngửi.

Dù ta đối xử tàn nhẫn như vậy, nàng vẫn cam tâm thành toàn cho thiên đạo của ta, bằng lòng làm phu thê giả với ta.

Nàng nhìn chiếc hỷ phục với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng số tiền nàng có chỉ đủ mua một cuộn vải đỏ.

Toàn bộ cuộn vải đỏ ấy nàng dùng để may y phục cho ta, chỉ giữ lại một chiếc khăn voan đỏ cho mình.