Dù ta có ngốc, nhưng cũng không đến mức không hiểu.
Thẩm Đồng Quang không phải người, chàng là yêu quái ăn tim người để tăng tu vi.
Nhưng thì đã sao chứ? Từ trước đến giờ, chưa ai đối xử với ta tốt đến vậy.
Chàng nhẹ nhàng cắn lên má ta một cái, thở dài:
“Chậc, nàng dễ bị lừa như thế, khiến ta cũng không nỡ ra tay.”
7
Ta và Thẩm Đồng Quang sắp thành thân.
Không phải lén lút như với Tạ Vô Trần.
Chữ của Thẩm Đồng Quang rất đẹp, chàng viết thiệp mời gửi đến tất cả mọi người trong thôn Lý Gia.
Bàn tay của Thẩm Đồng Quang rất khéo léo, chàng cắt chữ “song hỷ” và dán ngay cả lên ổ của Đại Hoàng.
Chàng còn chu đáo lo liệu mọi thứ, sợ người của tửu quán không làm cẩn thận, nên đã cùng ta thuê xe bò đến chở rượu về.
Trời thu dịu mát dễ chịu, xe bò đi chậm rãi, nhưng chúng ta cũng không vội.
Thẩm Đồng Quang hái một đóa hoa vàng nhỏ, cài lên tóc mai của ta.
Tiếng va chạm của những vò rượu trên xe nghe như một bài ca leng keng vui nhộn.
Chàng ngậm một ngọn cỏ đuôi chó, nằm gối đầu lên tay, ngắm nhìn những con nhạn bay trên trời:
“Trân Châu, ta chợt cảm thấy thật hạnh phúc. Làm một phàm nhân cũng không tệ.”
Ngày thành thân, tất cả những ân nhân của Lý Trân Châu đều đến dự, Đại Hoàng vui mừng sủa inh ỏi.
“Trân Châu đã có gia đình, cha nương ngươi dưới suối vàng chắc cũng an lòng.” Lý thôn trưởng lau nước mắt.
“Ngày vui mà nhắc chuyện buồn làm gì.” Lưu phụ nhân nhìn Thẩm Đồng Quang, cười mãn nguyện: “Thật là một chàng rể khôi ngô, Trân Châu đúng là phúc lớn.”
Thẩm Đồng Quang lén nhéo nhẹ tay ta dưới ống tay áo.
Khi chúng ta vừa bái đường, chưa kịp đứng lên, một luồng kiếm khí đã chém nát bàn tiệc cưới.
Ta nhận ra thanh kiếm đó – đó là của Tạ Vô Trần.
Quay đầu lại, ta nhìn thấy hắn tiên nhân y phục phấp phới, sắc mặt âm trầm bước vào.
Thấy tiên nhân đến gây sự, khách khứa đều hoảng sợ bỏ chạy.
Nhìn ta trong bộ hỷ phục, Tạ Vô Trần thoáng chốc ngẩn người.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười khẩy:
“Trân Châu, nàng thật sự muốn gả cho một yêu quái?”
8
Tạ Vô Trần dường như biết rất rõ cách làm tổn thương ta.
Chỉ một kiếm của hắn đã dễ dàng hủy hoại hôn lễ mà ta và Thẩm Đồng Quang chuẩn bị trong suốt nửa tháng.
Rượu mà chúng ta cất công chuyển từ trấn về, giờ tan nát trên đất.
Tạ Vô Trần với y phục bay lượn, chỉ kiếm vào Thẩm Đồng Quang:
“Hắn đang lừa nàng, những điều tốt đẹp hắn làm đều là dối trá.”
Hắn lấy từ Linh Trần Phong ra một món pháp bảo.
Khi chiếc túi gấm vàng óng ánh xuất hiện trước mặt Thẩm Đồng Quang, chàng không còn giữ nổi dáng vẻ người thường.
Chàng ngã khuỵu trong đống hỗn độn.
Một nửa khuôn mặt vẫn là người, nhưng nửa còn lại đã hóa thành thú.
Giống hệt những yêu quái mà các ông kể chuyện thường nói, mặt xanh, răng nanh dài, với móng vuốt sắc nhọn.
“Hắn là hung thú Thao Thiết, kẻ gieo họa cho nhân gian. Ba năm trước bị sư tôn của ta đánh trọng thương, để khôi phục tu vi, hắn cần ăn tim người.”
Ta cố nén nước mắt, giữ vẻ mặt bình thản nhìn Tạ Vô Trần: “Vậy thì sao?”
Không ngờ phản ứng của ta lại khiến Tạ Vô Trần sững người.
Cuối cùng, ta không thể kìm được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống không ngừng.
Kẻ từng ghét bỏ và khinh miệt ta – Tạ Vô Trần – giờ lại giơ tay muốn lau nước mắt cho ta.
Giọng hắn dịu xuống:
“Nàng ngốc nghếch, hắn muốn ăn tim nàng. Những điều tốt hắn làm chỉ là để hại nàng thôi…”
Ta giận dữ dùng tay áo lau sạch nước mắt, đứng chắn trước mũi kiếm của Tạ Vô Trần:
“Chàng là phu quân của ta. Muốn giết chàng, phải giết ta trước.”
“Trân Châu, đừng mê muội nữa, đừng để bị vẻ ngoài lừa dối.” Tạ Vô Trần nắm chặt kiếm, ánh mắt trầm xuống, “nàng chẳng phải luôn muốn có một phu quân sao? Chỉ cần giết hắn, sư tôn đã cho phép ta hạ phàm làm phu quân của nàng cả đời.”
“Ta không cần ngươi.”
Không thèm nhìn Tạ Vô Trần, ta tháo khăn, lau vết máu trên trán Thẩm Đồng Quang.
Thẩm Đồng Quang cố gắng nâng bàn tay còn giữ được hình người, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta:
“Trân Châu, đừng khóc nữa. Hắn không làm gì, không đau đâu.”
Để ta yên lòng, Thẩm Đồng Quang cố gắng biến lại thành người, nhưng đều thất bại.
Chàng cười ngượng ngùng
“Hắn không còn pháp thuật nữa, chỉ là nửa phế nhân. Nàng còn muốn lấy kẻ vô dụng này không?” Tạ Vô Trần nói đúng.
Thẩm Đồng Quang đã mất đi tiên pháp.
Những mảnh vỡ ngổn ngang sẽ không thể dọn sạch chỉ bằng một cái búng tay nữa.
Ta không để ý đến Tạ Vô Trần, chỉ lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng mảnh sành vỡ.
Thẩm Đồng Quang cũng đứng dậy, cùng ta dọn dẹp. Chàng mỉm cười:
“Dù không còn pháp thuật, chút sức lực này vẫn còn đủ.”
Đại Hoàng ngồi xổm dưới chân Thẩm Đồng Quang, trừng mắt nhìn Tạ Vô Trần đầy cảnh giác.
“Trân Châu… Chẳng lẽ nàng mê đắm những ảo ảnh mà hắn tạo ra? Những lụa là, rượu ngon, tất cả chỉ là phép thuật để lừa dối lòng người.” Tạ Vô Trần ngẩn người, “Giờ hắn không còn pháp thuật, chẳng khác gì kẻ vô dụng.”
Thật nực cười.
Tạ Vô Trần, ngươi chưa bao giờ coi trọng ta.
Ngươi nghĩ ta chỉ là phàm nhân ham hư vinh.
Ngươi cho rằng ta mê đắm dung mạo của tiên nhân như ngươi, mong mượn tu vi của ngươi để làm oai.
Giờ đây, ngươi lại nghĩ ta mê mẩn những khúc củi đã chẻ, bộ lụa trên người, thậm chí là vẻ ngoài mỹ lệ của Thẩm Đồng Quang.
Ta bình tĩnh nhìn Tạ Vô Trần:
“Tạ Vô Trần, ngươi biết ta vừa ngốc vừa dốt.
“Vì ta không có căn cơ của tiên nhân, chỉ là một phàm nhân biết bảo vệ những điều thuộc về mình.
“Phàm nhân không hiểu đạo lý lớn lao của tiên giới, chỉ biết phu thê phải che chở cho nhau. Ngươi muốn giết hắn, trước hết hãy giết ta.”
9
Tiên có thể trừ yêu, nhưng không được phép giết phàm nhân.
Ta bảo vệ Thẩm Đồng Quang, khiến Tạ Vô Trần không tìm được cơ hội ra tay.
Không còn pháp thuật, Thẩm Đồng Quang giờ chỉ là một người bình thường.
Chúng ta phải dậy sớm, dọn dẹp chuồng gà sạch sẽ.
Rồi đi một đoạn đường dài đến chợ mua bán, kiếm chút tiền để mưu sinh.
Ngày qua ngày, cuộc sống của phàm nhân cứ thế trôi qua, mặt trời mọc rồi lặn.
Chỉ là, ở bất cứ nơi đâu chúng ta đi, Tạ Vô Trần vẫn luôn theo sau, không xa không gần.
Dù không còn pháp thuật, Thẩm Đồng Quang vẫn biết chữ và ghi sổ thành thạo.
Khi không có khách, chàng kiên nhẫn dạy ta.
“Ồ, nghe nói Trân Châu đã lập gia đình rồi.”
Ta ngẩng lên, lại thấy Trương Ma Tử – kẻ đã lừa tiền trứng của ta.
Ta đề phòng, ôm chặt túi tiền và đứng chắn trước Thẩm Đồng Quang.
“Đừng căng thẳng thế, bán cho ta chút trứng đi?”
“Không bán cho ngươi!”
“Hãy tính toán kỹ xem, làm ăn với ta là mua bán có lời. Ngươi ngốc nghếch, không nhớ rõ rồi lại đổ oan cho ta lừa ngươi…”
Ta chẳng muốn nghe thêm nữa.
“Nương tử của ta tâm tính thuần thiện, không muốn tranh cãi với loại vô lại như ngươi.” Thẩm Đồng Quang bước lên chắn trước ta, ngẩng cao đầu cười khẩy: “Ta cũng biết chút võ nghệ đấy.”
Nhưng sự thật chứng minh, Trương Ma Tử lại giỏi võ hơn.
Thẩm Đồng Quang bị đánh thua, ta còn mất thêm cả một giỏ trứng.
Trên đường về, trời đã tối.
Trên cao đầy sao, con đường bờ ruộng yên tĩnh lạ thường.
“Đợi khi ta khôi phục pháp lực, ta sẽ móc cả tim lẫn phổi của hắn ra mà ăn!”
Thẩm Đồng Quang vừa đi tập tễnh vừa nói lời cay độc, lại cảm thấy xấu hổ:
“Xin lỗi nàng, Trân Châu… Ta muốn giúp nàng, cứ tưởng mình có thể đánh bại hắn…”
Ta không hiểu vì sao.
Chỉ thấy lòng mình xót xa cho những vết thương của Thẩm Đồng Quang, chẳng hề tiếc giỏ trứng đã mất.
Hóa ra, chỉ cần có người bên cạnh.
Dù mất trứng, làm kẻ ngốc cũng không còn là chuyện quá khó chịu nữa.
“Ta… ta đã sống một trăm năm rồi. Tuy còn nhỏ tuổi trong tộc Thao Thiết, nhưng chưa từng thua ai.”
Chàng nói dối, ta nhớ rõ chàng đã thua sư tôn của Tạ Vô Trần và cả Tạ Vô Trần.
“Trân Châu, dù bị đánh, nhưng ta thấy làm người phàm cũng chẳng tệ.” Thẩm Đồng Quang nghĩ một lúc rồi nói: “Nàng xem, Trương Ma Tử tuy thắng trận, nhưng chẳng có nương tử bên cạnh. Thật đáng thương.”
Từ xa, Đại Hoàng đang đợi chúng ta ở cổng làng. Nó chạy đến vui vẻ, cắn lấy ống quần của Thẩm Đồng Quang.
“Đau đau… Đại Hoàng, thả ra!”
Nhìn dáng vẻ lúng túng của Thẩm Đồng Quang, không hiểu sao, ta và chàng nhìn nhau rồi cười không ngừng.
“Nàng cười gì?”
“Ta không biết.”
“Chàng cười gì?”
“Ta cũng không biết.”
Đại Hoàng cũng không biết chúng ta cười gì, chỉ ngốc nghếch vẫy đuôi, vui vẻ theo chúng ta.
Khoảnh khắc này, mọi chuyện về Thao Thiết hay tiên nhân dường như chỉ là những truyền thuyết xa xôi.
Chúng ta chỉ là một đôi phu thê bình thường, cùng nhau nương tựa trên thế gian này.
Dưới ánh trăng, Thẩm Đồng Quang lặng lẽ nắm lấy tay ta.
Sự chủ động vụng về này khiến tim ta đập mạnh hơn bao giờ hết.
Thật kỳ lạ.
Vì sao ta lại nghĩ đến vẻ yêu tinh của Thẩm Đồng Quang đêm ấy?
Ta giật mình, vội vàng rút tay về, lắp bắp:
“Thẩm Đồng Quang, ta… ta hình như bệnh rồi. Tim ta đập nhanh quá.”
Chúng ta nhìn nhau rồi lại vội vàng quay đi.
Vầng trăng non đêm nay quá non nớt, chẳng đủ che giấu những tâm sự của hai kẻ lúng túng như chúng ta.
Khi nhìn vào mặt nhau, cả ta và Thẩm Đồng Quang đều đỏ bừng.
“Ta… ta hình như cũng bị đánh đến hỏng rồi.” Thẩm Đồng Quang bối rối nhìn ta, chỉ vào ngực mình: “Trân Châu, ta chưa ăn bánh đường, mà sao cảm thấy nơi này ngọt quá.”
Đại Hoàng không hiểu gì, chỉ nghiêng đầu nhìn chúng ta.
Rồi nó nổi giận, sủa ba tiếng.
Mỗi khi no bụng, Đại Hoàng đều sủa ba tiếng như thế.