Ta đã bán đậu phụ suốt mười tám năm, nuôi lớn ba hài tử, vậy mà hắn ta lại muốn đón ta lên kinh thành, muốn ta làm thiếp.
Ta để lại cho hắn một tờ thư hòa ly .
Đường đường trưởng tử của ta là tướng quân, thứ tử là trạng nguyên, tiểu nữ là quận chúa.
Ta là thương nhân giàu có đất Giang Nam, làm thiếp cho hắn, hắn xứng sao?
1
“Xưa có Tiết Bảo Thoa khổ thủ lò hàn mười tám năm, nay có ta, Lý Minh Châu, bán đậu phụ ở Giang Nam mười tám năm, nuôi lớn mấy hài tử. Haiz, nay đã khác rồi rốt cuộc những năm tháng khổ tận cam lai cũng đã qua.”
Ta cầm khăn chấm khóe mắt, quay đầu trợn mắt nhìn tiểu đồng thanh tú đứng bên cạnh nói:
“Mặt trắng bóc như vậy làm gì, bôi ít tro lên cho thật vào!”
“Dạ, phu nhân.”
Tiểu đồng Mặc Bảo bĩu môi, ấm ức đáp.
“Phu nhân, người ta thường nói nữ nhân làm đẹp vì người mình yêu. Nay đã mười tám năm, lần đầu tiên phu nhân gặp lại lão gia, sao lại không ăn diện chút? Mặc thế này, lão gia gặp rồi làm sao mà vui cho được?”
“Hơn nữa…”
Tiểu đồng mặt lưỡng lự ấp úng:
“Phu nhân, đó là Vương Bảo Xuyến, không phải Tiết Bảo Thoa.”
“Cái gì mà Vương với Tiết, chẳng phải đều giống nhau sao? Ngươi biết gì chứ, Tiết Bảo Thoa gặp lại Vương Bảo Xuyến việc đầu tiên là thử thách nàng ấy. Chẳng lẽ ta không thử thách cái tên phu quân đáng ghét kia của ta? Đây gọi là đi đường của nam nhân, khiến nam nhân không còn đường mà đi.”
Ta chỉnh lại cây trâm gỗ trên đầu, nắm tay Mặc Bảo, nhảy xuống xe ngựa.
Ta tên là Lý Minh Châu, là đích trưởng nữ của thương nhân giàu có Lý Phú Quý ở Giang Nam, cũng là chính thê của gã thư sinh nghèo Diệp Tu.
À, giờ không còn là thư sinh nghèo nữa, hắn nay là Lễ Bộ Lang Trung, một vị quan chính ngũ phẩm ở kinh thành.
2
Đây là một câu chuyện rất quen thuộc: tiểu thư nhà giàu bỏ trốn cùng thư sinh nghèo, khiến phụ thân ta giận đến mức mặt mày tái xanh:
“Minh Châu, nếu con nhất quyết lấy hắn, mười vạn quan hồi môn mà ta chuẩn bị, đừng mơ lấy được một xu!”
Ngưng một lát, phụ thân ta lại không cam lòng, bước đến khuyên nhủ.
“Ta cũng không phải ngăn con lấy người không có tiềm lực. Nhưng con có thể suy nghĩ xa một chút hay không? Diệp Tu năm nay hai mươi tuổi, chỉ là một gã tú tài nghèo, thi rớt năm lần, cái gì cũng không đỗ. Con theo hắn, có tiền đồ gì?”
Ta đưa tay bịt tai:
“Con không nghe, con không nghe, con không nghe!”
Phụ thân ta tức giận cắt đứt quan hệ với ta. Ta ôm hành lý, cùng Diệp Tu trở về quê nhà ở Dương Châu.
Sau đó, ta cầm cố y phục, trang sức, lấy bạc gửi Diệp Tu lên thư viện học hành. Hắn cũng không phụ lòng, một hơi thi đỗ tú tài, rồi đi phủ thành học tiếp.
Từ đó, ta không gặp lại hắn nữa. Chỉ có từng phong từng phong thư hắn gửi về, dùng đủ loại lý do để kể về sự bận rộn của mình.
“Minh Châu, chờ mọi việc ổn thỏa, ta sẽ phái người đến đón nàng.”
Thế là ta đợi, đợi mãi. Lá trên ngọn cây từ xanh non chuyển thành vàng úa, hoa đào ở đầu làng nở rồi tàn, tàn rồi lại nở. Cuối cùng, hài tử đầu tiên của chúng ta ra đời, ta cũng tỉnh ngộ.
Ta bế hài tử, trở về Kim Lăng, ôm chân phụ thân mà khóc nức nở:
“Con sai rồi, con sai rồi, con sai rồi.”
Phụ thân thở dài:
“Thôi, trở về tiếp quản gia nghiệp cũng tốt. Đi mở xưởng đậu phụ của nhà chúng ta ở kinh thành đi.”
Thời đó, nghề làm đậu phụ rất hái ra tiền, nhà ta cũng nhờ nó mà phất lên.
Ta một lòng tập trung vào việc kiếm tiền, đúng như lời phụ thân nói, cuối cùng đã mở được chuỗi đậu phụ đến tận kinh thành.
Lần này, nhân dịp chi nhánh ở kinh thành khai trương, ta mới nhớ đến Diệp Tu, tiện thể đến xem người phu quân nhiều năm không gặp của mình.
3
Ta ngồi trong sảnh tiếp khách của nhà họ Diệp, phu nhân hiện tại của hắn, Triệu Lan Nhược, ra đón tiếp ta.
Triệu Lan Nhược là người gốc kinh thành, phụ thân làm quan tứ phẩm ở Công Bộ, gia thế tại kinh cũng xem như có chút nền tảng, nên chẳng coi ta ra gì.
“Ôi chao, đây chẳng phải vị tỷ tỷ trước kia sao?”
Triệu Lan Nhược cầm chén trà lên, khẽ thổi:
“Lý tỷ tỷ, tỷ mau uống trà đi. Loại trà này rất quý hiếm, thường ngày tỷ chắc chẳng có dịp uống đâu.”
Ta cúi đầu nhìn chén trà trong tay, lá trà to và thô, chỉ là loại Long Tỉnh hái trước mưa bình thường. Haiz, loại phẩm chất này đúng là đã nhiều năm ta không đụng tới:
“Diệp Tu đâu rồi?”
“Phu quân vẫn chưa hạ triều. Lý tỷ tỷ, y phục bên trong của tỷ là gì thế?”
Triệu Lan Nhược giơ tay vờ vuốt tóc, nhưng ánh mắt lại săm soi ta từ trên xuống dưới. Tay áo của ta lộ ra một góc lụa Hàng Châu màu bạc, ta lập tức kéo tay áo che lại.
Haiz, già rồi, y phục mặc bên trong cũng phải chọn loại tốt, suýt nữa lộ mất.
“Không có gì, chỉ là y phục cũ đã giặt đến bạc màu.”
Triệu Lan Nhược gật gù:
“Ta nghe phu quân nói, mấy năm nay tỷ cực khổ lắm. Nhìn tỷ mới ba mươi tư tuổi mà trên mặt đã—đã—”
Da ta trắng mịn, căng bóng, không thấy một lỗ chân lông nào.
Triệu Lan Nhược không nói tiếp được, chỉ đành ho khan, chuyển chủ đề, khoe con trai nàng năm nay vừa đỗ tiến sĩ, đầy vẻ tự hào ngẩng cao đầu.
“Lý tỷ tỷ, ta nghe phu quân nói, tỷ cũng có một nhi tử, năm nay đã mười bảy tuổi. Nó có đang theo học không?”
Ta lắc đầu:
“Không theo học.”
“Thật đáng tiếc, nếu biết đọc sách tốt, cũng không phải không thể nhận lại vào tộc nhà họ Diệp. Nhưng với thân phận hiện tại, nếu làm huynh đệ của Ngọc nhi nhà chúng ta, chỉ e sẽ làm mất mặt nó.”
“Lý tỷ tỷ, phu quân đã rời Dương Châu từ sớm, nhi tử của tỷ chắc chưa được ghi vào gia phả, đúng không?”
Ta gật đầu:
“Quả thực chưa từng được ghi vào gia phả.”
Triệu Lan Nhược rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Diệp Tu trở về. Hắn hơi phát tướng, khoác trên mình bộ triều phục màu lam đậm của quan ngũ phẩm, đứng ở cửa, vẻ mặt lưỡng lự nhìn ta:
“Ngươi là… Minh Châu?”
4
Thực ra, Diệp Tu khi còn trẻ trông rất tuấn tú. Nay tuy đã có tuổi, nhưng nét mày mắt vẫn còn phong thái của năm xưa.
Ta gật đầu:
“Là ta.”
Diệp Tu nhìn ta thật sâu, rồi thở dài:
“Minh Châu, bao năm qua, là ta phụ nàng. Nhưng nay ta đã có Lan Nhược, nàng ấy vì nhà họ Diệp mà sinh con đẻ cái, lại ở bên ta bao nhiêu năm nay.”
Hắn và Triệu Lan Nhược nhìn nhau, rồi Diệp Tu bước tới, nắm lấy tay nàng ta.
“Minh Châu, ta và thê tử đã bàn bạc rồi. Lan Nhược vốn không phải người nhỏ nhen, nàng hãy vào phủ, làm một thiếp thất đi.”
Triệu Lan Nhược gật đầu, mắt đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức nhưng tỏ ra rộng lượng:
“Tỷ tỷ, tỷ vào phủ, ta tất nhiên sẽ không để tỷ chịu thiệt.”
Diệp Tu cảm động ôm chặt vai Triệu Lan Nhược:
“Lan nhi, uất ức cho nàng rồi.”
Thật đúng là một đôi cẩu nam nữ tình sâu ý nặng, chuyến này ta đi cũng không uổng công.
Ta đứng dậy:
“Thực ra không cần phiền phức vậy đâu. Ta chỉ đến để bổ sung một tờ thư hòa ly mà thôi.”
Lời còn chưa dứt, từ cửa có một nha hoàn hớn hở vén rèm bước vào.
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia về rồi!”
Một thiếu niên hăng hái bước vào, gương mặt rạng rỡ, vội vã nhường đường cho một thiếu niên khác đi phía sau.
“Phụ thân, mẫu thân, xem con mời được ai về đây này!”
“Trạng nguyên của khoa này! Lý Tư Viễn!”
Phu thê Diệp Tu kích động đứng bật dậy, bước nhanh đến. Diệp Tu hoàn toàn quên mất sự hiện diện của ta, vây quanh trạng nguyên, liên tục tán dương:
“Sáng nay trong triều, ta nghe Thượng thư lão gia họ Hứa khoe mãi về đệ tử đắc ý của ông ấy. Giờ gặp được, quả nhiên phi phàm!”