10
Thức Vi thật sự đang sống những ngày tháng yên bình.
Cảnh Đình bảo vệ nàng rất tốt, không ai dám bắt nạt nàng. Ngay cả vị chính thất phu nhân là Đồng Liễu cũng đối xử với nàng rất chu đáo.
Khi không có việc gì, Cảnh Đình thường đến viện của nàng, trêu chọc nàng.
Mùa xuân, hoa hạnh trong viện nở rộ, hắn ngắt một nhành cài lên tóc nàng, nâng cằm nàng lên, ngắm nghía một hồi, cười nói:
“Ồ, tiểu nha đầu, mặt nàng tròn lên rồi.”
Trước giờ nàng không mấy để ý đến dung mạo, nhưng nghe hắn nói vậy, lập tức đưa tay sờ mặt, đôi mày thấp thoáng chút lo lắng.
“Vậy phải làm sao? Ta sẽ ăn ít đi…”
Hắn cố nhịn cười, ánh mắt từ cằm nàng chậm rãi lướt xuống, thấp giọng nói:
“Không cần, rất tốt, không chỉ mặt tròn, những chỗ nên nảy nở cũng nảy nở rồi…”
Hoa hạnh rơi đầy đất, mặt nàng đỏ hơn cả hoa xuân.
Mùa hè, ao đầy hoa sen nở, hắn ôm nàng dưới giàn nho thưởng hoa, vừa quạt vừa đút cho nàng những quả nho xanh mọng nước.
“Tiểu nha đầu, sao nàng nóng thế?”
Phụ nữ mang thai thân nhiệt vốn cao hơn người bình thường, mà hắn cứ khăng khăng ôm nàng vào lòng, làm sao không nóng được?
Nàng nhíu mày, muốn vùng ra khỏi vòng tay hắn. Hắn liền giữ chặt nàng lại, gằn giọng:
“Nàng muốn làm gì?”
Nàng chu môi nói:
“Gia không phải đang thấy nóng sao? Ta tránh xa một chút…”
Hắn cúi xuống, đặt môi lên trán nàng, giả vờ hung dữ:
“Ngốc nghếch, nóng thì cởi y phục ra là được.”
Vừa nói, hắn vừa bắt đầu tháo y phục của nàng:
“Ôi chao, giờ gia đúng là nô lệ của thê tử, suốt ngày chỉ xoay quanh nàng…”
Chữ “thê” vừa thoát ra khỏi miệng hắn, tim nàng bất giác đập nhanh hơn. Hắn thấy nàng ngẩn người, bèn dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng:
“Làm gì mà thất thần thế, tiểu nha đầu…”
Nàng lắc đầu, lười biếng dựa vào lòng hắn, ngắm nhìn ao sen tháng sáu lấp lánh.
Khi thu về, trời bắt đầu mát mẻ hơn, hắn ít đưa nàng ra ngoài dạo chơi.
Bụng nàng đã tròn căng, đi lại khó khăn, thế nên hắn bèn chuyển một chồng sách vào phòng nàng.
Phần lớn thời gian, nàng ngủ, còn hắn bận rộn. Xong việc, hắn lại bắt đầu nghịch ngợm, đem gương mặt lạnh lùng chạm vào gương mặt ấm áp của nàng trong chăn, nhưng nàng vẫn ngủ say chẳng phản ứng.
“Tiểu nha đầu, sao nàng có thể ngủ được như vậy, chẳng thức dậy gì cả…”
Hắn vừa nói, vừa hôn từ lông mày, sống mũi, má cho đến môi nàng, rồi chui vào chăn, ôm lấy hơi ấm thơm mềm từ người nàng.
Nàng vẫn chìm trong giấc mơ ngọt ngào, bị hắn ôm chặt trong vòng tay.
…
Đêm tuyết đầu mùa, nàng cắn mạnh vào mu bàn tay hắn, để lại vết bầm tím. Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đẫm mồ hôi.
Cảnh Đình vốn không nên có mặt trong phòng sinh, lão vương phi, đại vương phi và cả Đồng Liễu thay phiên khuyên nhủ nhưng hắn vẫn không chịu rời đi.
Gương mặt hắn trắng bệch như nàng trên giường, giọng nói run rẩy:
“Tiểu nha đầu sẽ sợ, ta phải ở đây với nàng… Nàng rơi nhiều nước mắt như vậy, chắc đau lắm… Biết vậy… biết vậy ta đã không để nàng mang thai…”
Hắn nói năng lộn xộn, không rõ ý.
Đây là lần đầu tiên trong đời tiểu vương gia cao quý của Tấn vương phủ cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Cả vương phủ cũng lần đầu tiên thấy hắn trông như gặp quỷ.
Lòng người là thịt mềm, các vương phi không khuyên nổi nữa chỉ biết đứng sang một bên niệm Phật cầu nguyện.
Hắn để mặc nàng cắn, mọi sự kiên nhẫn và dịu dàng đều dồn vào lúc này.
Nàng nhìn hắn qua làn nước mắt, giọng yếu ớt:
“Gia, ta đau lắm…”
Hắn vuốt tóc nàng, khàn giọng dỗ dành:
“Không sinh nữa, từ nay không sinh nữa, đều là lỗi của gia…”
Nàng như đang đứng trước quỷ môn quan, gần như không chịu đựng nổi, yếu ớt nói:
“Nếu ta không qua được, gia phải chăm sóc tốt cho hài tử…”
Nghe vậy, hắn giận đến đỏ mắt, nắm chặt hai tay nàng, gằn giọng:
“Tiểu nha đầu, nàng dám…”
Hắn ngừng lại, thậm chí không dám nói chữ “chết,” chỉ nghiến răng nói tiếp:
“Ta sẽ ném hài tử của nàng ra ngoài hoang dã!”
Nàng bị hắn quát thì hít một hơi dài, cắn răng, trừng mắt nhìn hắn.
Chính lúc ấy, tình mẫu tử trong nàng bùng lên mạnh mẽ, cho nàng thêm sức lực tiếp tục…
Lúc nàng mơ màng tỉnh dậy thì nghe lão vương phi cười nói vui vẻ:
“Nhìn tiểu thiếu gia này xem, giống hệt Đình nhi lúc nhỏ, như đúc từ một khuôn mẫu.”
Đại vương phi cũng cười:
“Nhưng mà, tính tình đừng xấu như Đình nhi là được.”
Lão vương phi tiếp lời:
“Liễu nhi tính khí tốt, nuôi dạy đứa trẻ này chắc cũng hiền hòa.”
Đồng Liễu mỉm cười e thẹn:
“Lão tổ mẫu, cho con bế tiểu thiếu gia một lát.”
“Được, được, nào, lại đây, để mẫu thân bế con nào…”
Họ cười nói hòa thuận, vui vẻ.
Nghe lời họ, nàng hiểu rằng đứa trẻ này sẽ giao cho Đồng Liễu nuôi dưỡng.
Nước mắt nàng bất giác trào ra dù mắt vẫn nhắm chặt.
Mười tháng mang thai, vậy mà hài tử không phải là con nàng. Một tiểu thiếp mãi mãi không phải là thê tử, cũng không thể là mẫu thân của đứa trẻ mà mình vất vả sinh ra.
Khi Cảnh Đình trèo lên giường, nàng đạp mạnh một cái khiến hắn ngã xuống đất.
Hắn ngỡ ngàng, nhưng vội phủi bụi, lập tức trèo lên lại rồi nắm chặt lấy nàng…
Hắn nắm chặt tay chân nàng, đè xuống dưới thân, giọng điệu đầy tức giận:
“Sao? Muốn tạo phản à?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như nhìn kẻ thù, lần đầu tiên dám tỏ ra can đảm như vậy:
“Thả ta ra.”
Cảnh Đình sững người, há miệng hỏi:
“Tiểu nha đầu, nàng bị ma nhập à?”
Nàng vẫn trừng mắt nhìn hắn. Hắn vừa giận vừa buồn cười, nói:
“Ánh mắt gì thế? Gia đã làm gì có lỗi với nàng rồi?”
Ngực nàng phập phồng vì tức giận, đau đớn và căng tức. Nghĩ đến đứa con mình mang nặng đẻ đau mười tháng, còn chưa được bú sữa mẹ thì lòng nàng như lửa cháy bùng lên, đốt sạch mọi nỗi sợ hãi trước kia.
Nàng hét lớn, vừa cố gắng vùng vẫy đạp chân:
“Thả ta ra, đừng chạm vào ta…”
“Ta ghét ngươi, Cảnh Đình, ta ghét ngươi…”
Hắn giữ chặt đôi chân đang loạn động của nàng, cười lạnh, ngồi lên người nàng:
“Nói ghét là ghét, được thôi, ghét ta vì cái gì, nói ra đi, hôm nay gia tính rõ ràng với nàng.”
Nàng cắn răng, trong cơn giận dữ, trút hết mọi ấm ức dồn nén trong lòng:
“Ngươi ích kỷ, ngươi vô sỉ, ngươi lừa ta…”
“Ta đã đi rồi, ta đã đi rồi, nhưng ngươi nhất định bắt ta quay lại…”
Gương mặt hắn dần lạnh lẽo:
“Ồ, nàng còn tiếc nuối không được làm kế thất của người khác sao…”
Nàng run rẩy, ngẩng cổ lên đáp:
“Làm kế thất của người khác còn tốt hơn làm thiếp của ngươi!”
Tay hắn nắm chặt tay nàng, lạnh lẽo đến mức nàng cảm nhận rõ rệt, giọng hắn cũng lạnh hơn:
“Ồ, làm thiếp của ta có gì không tốt? Nói xem, nếu nàng nói ra lý do, có khi gia vui lên, thả nàng đi, còn cho thêm đồ hồi môn để nàng làm kế thất người khác…”
Nước mắt nàng rơi lã chã, môi run rẩy:
“Ngươi chỉ biết hung dữ với ta, chỉ biết dọa ta. Ngươi coi ta như món đồ chơi, vui thì dỗ, không vui thì mắng. Làm thiếp của ngươi có gì tốt đâu, chẳng có gì tốt cả! Đêm nào cũng không được ngủ yên, suốt ngày chỉ biết hành hạ ta. Nếu ngươi muốn đàn bà như vậy, tại sao không tìm người khác, sao cứ phải hành hạ ta…”
Hắn tạm gác cơn giận, ngạc nhiên hỏi:
“Ta hung dữ với nàng ở chỗ nào?”
“Trên giường, ngươi hung dữ với ta trên giường!”
“Trên giường ta làm gì hung dữ với nàng?”
“Ta nói không muốn nhưng ngươi vẫn cố, không cho ta cãi lại. Đó không phải hung dữ thì là gì?”
Hắn á khẩu. Được rồi, hắn thừa nhận, hắn quả thực có hơi quá đáng với nàng, nhưng hắn không cho rằng mình sai.
Hắn cúi đầu, giọng khẽ hơn:
“Vậy còn gì nữa, còn gì không tốt? Nói tiếp đi…”
Nàng ấm ức đến mức môi mím chặt, tiếp tục lên án:
“Ngươi bắt ta sinh con…”
Hắn trầm ngâm, giọng nhỏ nhẹ:
“Sau này không sinh nữa…”
Bất ngờ, nàng bật khóc, khóc đến đứt quãng, nghẹn ngào. Hắn lúng túng, đưa tay vỗ vai nàng, ngập ngừng nói:
“Không phải… có gì thì cứ nói, sao lại khóc?”
Nhưng nàng càng khóc to hơn, không chịu dừng. Hắn cuống lên, giọng nói không còn dịu dàng nữa:
“Đừng khóc nữa! Nàng đang ở cữ, không nghe đại phu nói sao, khóc sẽ làm hại sức khỏe đấy!”
Nàng nức nở, nghẹn ngào mắng:
“Ngươi ở đây làm gì? Giống như chồn vàng chúc Tết gà, chắc chắn chẳng có ý gì tốt lành!”
“Được rồi, hài tử đã bị các người lừa mang đi, ngươi cũng không cần phải giả vờ nữa, ta không giành lại được từ các người đâu…”
Nàng khóc đến đau lòng, ngực phập phồng lên xuống.
Hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao hôm nay nàng tức giận như vậy. Hắn cúi đầu, trán tựa vào trán nàng, thở dài:
“Được rồi, được rồi, ta là chồn vàng, đừng khóc nữa. Hài tử là của nàng thì chính là của nàng, không ai cướp được.”
Nàng mở đôi mắt đẫm lệ, trừng hắn. Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng.
“Có ta ở đây, sẽ không để người khác mang hài tử đi.”
Nàng nghẹn ngào nói:
“Ta đã nghe thấy hết rồi…”
Hắn nhẹ nhàng hỏi:
“Nàng cảm thấy lời của gia đáng tin, hay lời của người khác đáng tin?”
Nàng rưng rưng nước mắt, cúi đầu không nói. Hắn nâng mặt nàng lên, khẽ nói:
“Tiểu nha đầu, nàng lúc nào cũng lặng lẽ, hóa ra trong lòng giấu nhiều tâm sự như vậy.”
Nàng quay ánh mắt sang chỗ khác, không dám đối diện, nhưng hắn ra lệnh:
“Nhìn ta.”
Nàng buộc phải nhìn hắn. Hắn xoa nhẹ tóc nàng, trầm giọng:
“Tiểu nha đầu, ta biết nàng ấm ức, nhưng ta không còn cách nào khác. Vị trí chính thất, hiện tại ta không thể trao cho nàng, ta chỉ có thể cho nàng những gì tốt nhất trong khả năng của mình.”
“Đồng Liễu có ca ca là huynh đệ nơi chiến trường với ta. Trước khi chết, huynh ấy đã gửi gắm Đồng Liễu cho ta. Nàng ấy ở nhà mẹ kế sống rất khổ, sức khỏe yếu, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Vì thế, ta cưới nàng ấy, chỉ muốn nàng có những tháng ngày cuối đời yên vui.”
“Ta và nàng ấy chỉ như huynh muội, chẳng có gì khác. Nàng ấy không có tình ý với ta, cũng biết ta chỉ nghĩ đến nàng. Chúng ta chỉ đang bảo vệ lẫn nhau.”
“Chuyện bế hài tử là ta không suy nghĩ thấu đáo. Ta vốn nghĩ, chúng ta sau này sẽ có nhiều hài tử, Đồng Liễu đáng thương, nên để nàng ấy nuôi một đứa, để sau này có người lo hậu sự cho nàng ấy.”
“Nhưng ngay ngày nàng sinh, ta đã hối hận. Hài tử mà nàng phải trải qua cửa tử sinh ra, ta không thể để nó gọi người khác là mẫu thân. Tiểu nha đầu, là gia sai với nàng.”
“Đừng giận nữa, được không? Sau này gia làm sai, nàng cứ nói thẳng, gia sẽ sửa.”
Hắn cọ má vào nàng, nắm tay nàng đặt lên ngực mình, nơi trái tim đang đập mạnh.
Đôi mắt nàng vẫn còn đỏ hoe, hơi thất thần hỏi:
“Ngươi nói thật chứ? Hài tử trả lại cho ta?”
Hắn nắm tay nàng áp lên mặt mình, khẽ gật đầu:
“Gia đã bao giờ lừa nàng chưa?”
Nàng thầm nghĩ, hắn từ trước đến nay đã nói là làm, chuyện đó không cần phải nghi ngờ.
Nước mắt nàng vẫn long lanh, nhìn hắn hồi lâu, nhẹ giọng nói:
“Đa tạ gia…”
Hắn chợt nhớ lại chuyện cũ, bắt đầu tính sổ. Hắn véo má nàng, nghiến răng nói:
“Trước đó nàng nói ta cái gì nhỉ? Ích kỷ, vô sỉ, lừa dối?”
Nàng mắt đỏ, ấm ức nhìn hắn, nhỏ nhẹ đáp:
“Lời lúc giận dỗi mà gia cũng chấp nhặt sao?”
Hắn hừ lạnh:
“Nàng không biết biệt danh của gia là gì à? Là kẻ nhỏ mọn đấy. Ồ, đúng rồi, hình như nàng còn nói, thà làm kế thất người khác chứ không muốn làm thiếp của gia…”
Nhìn hắn càng nói sắc mặt càng sa sầm, nàng bỗng lấy hết can đảm, nâng hai tay đặt lên vai hắn, rồi bất ngờ hôn hắn.
Hắn ngơ ngác, nhưng nhanh chóng giữ lấy sau gáy nàng, tập trung đáp lại nụ hôn, cũng quên luôn chuyện tính sổ.