6
Thức Vi trở thành thiếp của Cảnh Đình. Nàng là cùng một ngày với tân nương của hắn, Đồng Liễu, bước chân vào Tấn vương phủ.
Nàng hiểu rõ, Cảnh Đình không cho phép nàng rời đi, nàng chỉ còn con đường làm thiếp của hắn. Muốn tồn tại trong vương phủ này, nàng chỉ có thể dựa vào hắn.
Nàng là kẻ sống đến đâu tính đến đó, đến tình cảnh hôm nay, nàng chỉ còn cách thuận theo hắn, chiều ý hắn.
Không có phượng quan hà bí, cũng không có tân phòng đỏ thẫm, nàng chỉ mặc một bộ y phục đào hồng mới tinh, thoa chút phấn son đỏ rực.
Tuy có chút hương vị của ngày vui, nhưng hương vị ấy lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, trống vắng.
Như ánh trăng trong mùa đông lạnh giá, không muốn ló ra chịu rét, chỉ tỏa chút ánh sáng lạnh nhạt, xanh xám trên mặt tuyết.
Trước chiếc gương đồng xỉn màu, nàng thoa lại phấn son, cúi mặt tháo những món trang sức phức tạp trên đầu, gỡ đôi khuyên tai vàng nặng trĩu.
Vì dùng sức hơi mạnh nên một chiếc khuyên cào lên tai nàng, để lại vệt máu đỏ tươi.
Nếu không nhìn, nàng chẳng thấy đau.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, phủ lên người nàng.
Hai tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy mình, rồi cởi bỏ lớp y phục, chui vào chiếc chăn gấm dày dặn, sang trọng kia, che đi thân thể đang lạnh lẽo.
Khi nàng còn đang trôi giạt ở bờ mép của giấc mơ thì đột nhiên có ai đó lặng lẽ bò lên giường, ép nàng phải nhích vào trong.
Một cánh tay rắn chắc ngang ngược quàng qua người nàng, chạm qua chỗ trước ngực nàng một cái rồi kéo cả người nàng vào lòng hắn.
Nàng nhích vào một chút, nhưng cũng chẳng thể phản kháng. Hắn dùng cả tay chân để ép nàng vào lòng, đôi chân dài của nàng cũng bị hắn đè xuống dưới.
Hơi thở hắn phả bên tai nàng, giọng nói khàn khàn trách móc:
“Tiểu nha đầu thật không có lương tâm, gia còn chưa đến đã tự mình ngủ trước rồi…”
Mùi rượu nồng nặc pha lẫn chút mập mờ ám muội, nàng không phân biệt được đây là mơ hay thực.
Có lẽ là mơ rồi, vì hắn không thể ngủ ở chỗ nàng vào đêm nay được.
Đã là mơ nên nàng cũng mặc hắn tùy ý, nhắm mắt tiếp tục trôi vào giấc ngủ.
Hắn bỗng khẽ “hửm” một tiếng, ngón tay ấm áp chạm lên vành tai nàng, xoa nhẹ:
“Thế này là bị làm sao?”
Nàng không trả lời, hắn liền đưa tay chọc vào eo nàng, khiến nàng cười đến mức rũ rượi.
Không chịu nổi, nàng vừa cười vừa ấp úng nói:
“Lúc tháo khuyên tai không cẩn thận làm trầy.”
Hắn khẽ mắng:
“Đồ ngốc, vụng về thế!”
Thức Vi vốn là nha hoàn khéo léo nổi tiếng. Nếu không phải vì vận xui, có lẽ nàng đã leo lên vị trí quản sự. Thức Vi có khả năng tiến xa hơn trong vị trí của một nha hoàn.
Nàng bĩu môi, không nói lời nào. Hắn nhận ra sự lạnh nhạt của nàng, liền dùng răng cắn nhẹ vào vành tai nàng.
“Sao không nói gì nữa?”
Bàn tay hắn lại đặt lên eo nàng, ở chỗ nhột khiến nàng buồn cười, nàng phồng má, tức tối nói:
“Ta vụng tay vụng chân, lại vụng cả lời.”
Hắn cười trầm thấp, giọng điệu mềm mỏng:
“Giận rồi sao?”
Nàng không đáp.
“Được rồi, tiểu nha đầu, nàng thông minh, khéo léo lắm.”
Bàn tay hắn đung đưa cánh tay nàng, có lẽ do uống say nên mới hạ mình dỗ dành nàng thế này.
Nàng càng tin chắc đây chỉ là một giấc mơ, khẽ mím môi, nở một nụ cười nhẹ nhàng trong chăn gấm:
“Khéo mồm khéo miệng không phải là lời khen đâu.”
Hắn trầm ngâm một lúc, nàng dồn toàn bộ sự chú ý chờ câu trả lời, bỗng nàng thốt lên một tiếng kêu nhỏ, rồi tất cả bị nhấn chìm trong nụ hôn bất ngờ của hắn.
Trong nụ hôn ấy còn có cả vị rượu nồng, từ từ truyền đến đầu lưỡi nàng.
Hắn vừa hôn, vừa thì thầm dụ dỗ:
“Tiểu nha đầu, uống chung chén rượu giao môi này, cả đời cả kiếp, nàng là người của gia.”
Nàng mơ hồ nghĩ, chỉ nghe qua rượu giao bôi, đâu ra rượu giao môi thế này.
Nhưng hắn đã đem toàn bộ rượu nồng say truyền hết cho nàng.
Cảnh Đình thật vô lý, chỉ cần mỗi mình nàng hứa hẹn, còn hắn chẳng hứa gì cả.
7
Thức Vi không biết đó là mơ hay là thật.
Nhưng khi tỉnh dậy, chỉ thấy trên cơ thể nàng đầy những dấu vết xanh tím, Cảnh Đình đã không còn ở trên giường nàng.
Khi nàng đi thỉnh an, Cảnh Đình đang dùng bữa sáng cùng Đồng Liễu.
Hẳn là mơ thôi.
Đồng Liễu dung mạo đoan trang, tính tình dịu dàng. Khi thấy nàng, nàng ấy mỉm cười rạng rỡ, gọi nàng cùng ngồi ăn.
Thức Vi vội vàng từ chối, nhưng Cảnh Đình lại lên tiếng, giọng uể oải nhưng không cho phép phản bác:
“Ai, ngồi xuống ăn đi, tiểu thiếp.”
Nàng vừa kéo một chiếc ghế, định ngồi cách xa hắn thì hắn đã nhanh hơn một bước, đẩy chiếc ghế cạnh mình, gọi nàng lại.
Không còn cách nào, nàng đành ngồi bên hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, im lặng mà ăn.
Nàng quả thực rất đói, vì tối qua mệt lả, tiêu hao không ít sức lực.
Khi nàng đang chăm chú ăn, đôi đũa của Cảnh Đình lại xuất hiện trước mặt, gắp một miếng thịt bỏ vào bát nàng.
Nàng bối rối liếc nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt hắn bình thản như chuyện đó là lẽ đương nhiên.
Nàng lại lén nhìn Đồng Liễu, nàng ấy vẫn vui vẻ, không tỏ vẻ khó chịu.
Không chỉ không khó chịu, nàng ấy còn gắp thịt cho nàng, dịu dàng nói:
“Tiểu thiếp vất vả nhiều, ăn thêm đi, ăn thêm đi…”
Vừa nói, nàng ấy vừa cười, ánh mắt chăm chú nhìn Thức Vi ăn.
Cảnh Đình bất chợt khó chịu, gõ mạnh đôi đũa vào bát, nhíu mày, cất giọng không vui:
“Ngươi ăn của ngươi, nhìn nàng ấy làm gì?”
Giọng điệu hắn vẫn như thường ngày, đầy khó chịu. Xem ra tiểu vương gia đối với tân nương cũng không dịu dàng.
Nhưng Đồng Liễu không giận, nàng ấy nghiêng đầu cười tươi, đáp nhẹ:
“Tiểu thiếp trông thật đẹp, ngay cả khi ăn cũng rất đẹp…”
Tân nương của Cảnh Đình, hình như có chút kỳ lạ.
Thức Vi vội vàng ăn nhanh miếng cuối, lấy đại cái cớ rồi lặng lẽ rời đi.
Chưa đi được bao xa khỏi sân, Cảnh Đình đã đuổi theo, một tay vòng qua vai nàng, tay kia nắm lấy tay nàng.
Tâm trạng Cảnh Đình trông rất vui vẻ:
“Tiểu nha đầu, hôm nay nghỉ lễ, gia đưa nàng đi chơi.”
Thức Vi cắn cắn móng tay, nghi hoặc, chẳng phải hắn nên đưa tân nương đi chơi sao, sao lại dính dáng đến một tiểu thiếp như nàng nhỉ?
“Gia, như vậy không hay đâu?”
Đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy mềm lòng.
Hắn đưa ngón tay chạm nhẹ lên giữa đôi mày nàng:
“Tiểu nha đầu, cứ cậy sủng mà kiêu đi, sau này gia bảo vệ nàng.”
Thức Vi mơ hồ cảm thấy lời hắn có gì đó không đúng, rõ ràng nàng không hề muốn cậy sủng mà kiêu, là hắn ép nàng vào con đường đó.
8
Cảnh Đình quả là người biết chơi, những nơi ăn ngon, uống tốt, chỗ náo nhiệt, hắn đều nắm rõ.
Nhờ có hắn mà nàng ăn gần hết những món nổi tiếng trong Tấn đô, còn tiêu một đống bạc để mua thêm quần áo, trang sức, phấn son.
Danh tiếng “cậy sủng mà kiêu” của nàng từ đó cũng được xác lập.
Thực ra không phải nàng muốn mua, mà là Cảnh Đình kéo nàng vào các cửa tiệm sang trọng để mua.
Ở những nơi bày biện xa hoa ấy, Thức Vi có phần ngơ ngẩn, nhất là khi nghe các chủ tiệm nịnh nọt không ngớt:
“Phu nhân thích kiểu dáng nào?”
“Những món này đều là báu vật của tiệm.”
“Phu nhân quả thật diễm lệ như hoa, khí chất đoan trang.”
Nàng vài lần muốn xua tay nói rõ: “Ta không phải phu nhân, chỉ là một tiểu thiếp.” Nhưng Cảnh Đình cứ thản nhiên nhận lời thay nàng.
Ban đầu, hắn bảo nàng chọn, nàng xua tay từ chối, nói không cần, thật sự không cần.
Thế là hắn tự mình chọn, chỉ một ngón tay quét qua một hàng trên kệ, thản nhiên ra lệnh:
“Những món này, món này, tất cả đều lấy.”
Dáng vẻ của hắn như muốn dọn sạch cả cửa tiệm khiến nàng vội vàng giữ tay hắn lại, cuống quýt nói:
“Để ta tự chọn, tự chọn, không phiền đến gia.”
Hắn đứng bên cạnh nàng, vòng tay qua vai nàng, khẽ cười:
“Chọn nhiều một chút, đừng để người ta cười gia.”
Thức Vi đành dốc hết tâm trí để lựa đồ.
Trên đường về phủ, nàng vô tình ngáp một cái. Hắn lập tức đè nàng nằm lên đùi mình, tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng, giọng nói dịu dàng hiếm thấy:
“Tiểu nha đầu, mệt rồi thì ngủ đi.”
Sự mệt mỏi và cảnh giác trong nàng phút chốc tan biến, như một chú mèo ngoan ngoãn mà dụi đầu vào đùi hắn, khẽ nhắm mắt lại.
Hắn đối xử với nàng không tệ, điều đó Thức Vi có thể cảm nhận.
Không bao lâu sau, Cảnh Đình gần như ngày nào cũng ngủ ở viện của Thức Vi nên rất nhanh nàng liền mang thai.
Đồng Liễu đến thăm nàng, bất ngờ là nàng lại bộc lộ niềm vui sướng. Nàng ấy nắm tay nàng, dịu dàng căn dặn:
“Thiếu gì, cần gì thì cứ nói. Sau này đồ ăn trong viện của ngươi, ta sẽ tự tay chuẩn bị.”
Cảnh Đình cũng vui đến phát ngốc. Vừa tan triều, hắn liền như cơn gió chạy về, lập tức nằm úp xuống bụng nàng, lắng nghe.
Nghe một lúc, hắn nhíu đôi lông mày rậm, nhìn nàng đầy thắc mắc:
“Tiểu nha đầu, sao không nghe thấy gì cả?”
Thức Vi mím môi cười, nụ cười khiến đôi mắt nàng cong như trăng lưỡi liềm. Cảnh Đình ngẩng đầu lên, khẽ véo má nàng, cười hỏi:
“Tiểu nha đầu, cười gì thế?”
Nàng đưa một ngón tay thon dài, ấn nhẹ vào trán hắn, cười mắng yêu:
“Gia, ngài thật ngốc, mới một tháng, sao có thể có động tĩnh gì?”
Cảnh Đình ngẩn người, nhìn nàng cười tươi như hoa, không trách nàng dám cả gan trêu chọc mình mà chỉ ngồi đó, ngây ngẩn mà mỉm cười nhìn nàng.
Nàng khẽ đẩy hắn một cái, hắn như nghĩ ra điều gì đó, nghiên cứu mà nói:
“Ồ, có phải lần ở bên cửa sổ không nhỉ?”
Nàng “a” lên một tiếng, xấu hổ dùng hai tay che mặt. Hắn vừa gỡ tay nàng, vừa tiếp tục suy đoán:
“Hoặc cũng có thể là lần cùng tắm chung, ừm, nhiều lần quá, không nhớ rõ…”
Mặt nàng đỏ bừng, mắng hắn:
“Gia, ngài đáng ghét, vô liêm sỉ…”
Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mũi nàng, trêu chọc:
“Đã qua hàng trăm lần rồi, tiểu nha đầu vẫn còn ngượng ngùng sao?”
Nàng cắn đầu ngón tay hắn, trừng mắt:
“Không nói nữa!”
Hắn càng được nước, cười trầm thấp:
“Có gì mà không nói được? Gia đang bàn chuyện chính sự với nàng, sau này tiểu bảo bối có hỏi, chúng ta cũng nên có câu trả lời thống nhất.”
Niềm vui của Cảnh Đình kéo dài đến tận đêm.
Khi hắn định giở trò thì nàng đã giơ tay gạt tay hắn khỏi ngực mình, vẻ mặt nghiêm túc, mang cả lý lẽ ra mà nói:
“Đại phu bảo thời gian này không được làm bậy, sẽ ảnh hưởng đến hài tử.”
Hắn như một con sói nhỏ bị tổn thương, dụi đầu vào tay nàng, giọng thấp khàn như rên rỉ:
“Vậy ta phải làm sao đây?”
Nàng nén cười, cuối cùng cũng có thể chế ngự hắn. Nàng giả vờ trầm ngâm một hồi, rồi đáp:
“Gia, ngài nhịn một chút đi.”
“Nhịn bao lâu?”
“Đến khi đủ mười tháng mang thai…”
Nửa đêm, hắn bật dậy đi tắm nước lạnh.
Đêm thứ hai, hắn tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn nàng đầy nguy hiểm, vừa như sói đói, vừa như hồ ly, tham lam và xảo quyệt.
Nàng cảm thấy không ổn, vội kéo chăn lên người rồi quay lưng lại, giả vờ vừa ngáp vừa lẩm bẩm:
“Mệt quá, gia, chúng ta mau đi ngủ thôi.”
Hắn áp cơ thể nóng bỏng vào nàng, tay vòng qua ngực nàng, môi ghé sát tai, khẽ cười:
“Con mèo lười, nàng đã ngủ cả ngày rồi, còn ngủ gì nữa? Dậy chơi với gia một lát.”
Nàng mềm yếu từ chối:
“Không phải nô tỳ không muốn, mà đại phu nói, không được mà…”
Hắn nắm lấy tay nàng, cười mờ ám:
“Ta có nói sẽ chơi gì đâu, nàng nghĩ gì thế…”
Tai nàng lập tức đỏ bừng, nóng như lửa đốt.
Nàng rất muốn dùng gối đập vào hắn, nhưng lại không dám cậy sủng mà kiêu đến mức ấy.