6
Chẳng bao lâu sau, đến ngày mật cảnh Thái Vi Sơn mở ra.
Các tông môn lớn đều do chưởng môn dẫn theo đệ tử thân truyền cùng đi.
Đêm hôm đó, khi chúng ta đến chân núi Thái Vi, Thẩm Chỉ Dao bỗng nhiên nổi lên hứng thú, muốn đi dạo chợ đêm. Sư tôn chiều chuộng nàng, không chút do dự gật đầu đồng ý.
Chợ đêm nhộn nhịp, người người tấp nập, Thẩm Chỉ Dao khoác tay sư tôn, đi trước dẫn đầu. Phía sau là ba vị sư huynh.
Ta không hứng thú gì, lặng lẽ bước cuối cùng.
Hôm nay, Thẩm Chỉ Dao mặc một chiếc váy lụa mỏng màu đào nhạt, đôi mắt hạnh và đôi má hồng, dáng vẻ như tiên nữ thoát tục.
Cộng thêm đóa hoa phượng nở rộ trên trán nàng, vừa thanh khiết lại không thiếu phần kiều diễm.
Nhiều người qua đường trên phố không khỏi nhìn nàng đến ngây người.
Đang đi, một bà lão bán hoa bên đường chặn Thẩm Chỉ Dao lại:
“Cô nương thật đẹp, thật sự là tiên nữ hạ phàm! Hay là mua một cành đào của ta, hoa đào rực rỡ, hợp với cô nương vô cùng.”
Cành đào trong tay bà ấy quả thật nở rất đẹp. Có thể thấy bà đã tốn không ít công sức để chọn một cành hoa ưng ý cho Thẩm Chỉ Dao.
Đại sư huynh đã đưa tay chạm vào túi tiền bên hông. Nhưng Thẩm Chỉ Dao lại không nhận lấy cành hoa đào, mà vung tay áo, đánh bật nó xuống đất:
“Loại vật tầm thường của phàm giới, cũng dám nói là hợp với ta?”
Trước mặt bao người, Thẩm Chỉ Dao dùng chân giẫm mạnh lên cành hoa nằm dưới đất, nghiền nát nó.
Hoa bị giẫm nát, biến thành một vũng bùn.
Người phụ nữ bán hoa sững sờ, vẻ mặt đầy uất ức. Người trượng phu đứng bên cạnh không thể chịu nổi nữa, lên tiếng bênh vực:
“Cô nương, không mua thì thôi, cớ gì lại phá hoại hoa của chúng ta?”
Thẩm Chỉ Dao cười nhạt, giận dữ nói:
“Chỉ là một cành hoa rách nát, ta muốn giẫm thì giẫm. Một đôi tiện dân như các ngươi cũng dám cãi lại ta? Xem ra các ngươi chán sống rồi!”
Giọng nàng rất to, khiến nhiều người hiếu kỳ kéo đến xem.
Trong số đó có cư dân ở chân núi Thái Vi, cũng có một số tu sĩ từ các tông môn khác.
Họ tụ tập quanh quầy hoa, bàn tán xì xào:
“Đó chẳng phải là người của Thiên Thanh Tông sao? Sao lại gây khó dễ cho người bán hoa thế này?”
“Cô nương này là đệ tử thân truyền mới của Thiên Thanh Tông à? Dung mạo tuyệt sắc nhưng tính cách thì quá cay nghiệt.”
“Thiên Thanh Tông trước đây chỉ là một môn phái nhỏ không đáng kể, mấy năm gần đây chẳng hiểu làm cách nào mà tu luyện nhanh đến thế, nếu không thì họ nào xứng đến mật cảnh Thái Vi Sơn?”
“Người phụ nữ bán hoa kia cũng thật đáng thương, lại vô duyên vô cớ gặp phải kẻ như vậy…”
Nghe những lời này, sắc mặt Thẩm Chỉ Dao càng thêm khó coi.
Nàng ta có lúc nào từng chịu qua sự nhục nhã như vậy, bèn bĩu môi, ghé tai sư tôn thì thầm vài câu.
Đại sư huynh lúc này mới rút bạc từ trong túi, ném vào giỏ hoa, mọi người lúc ấy mới giải tán.
Nhưng vừa đi được một đoạn ngắn, bỗng có tiếng hét lớn.
Quay đầu lại, chúng ta ngỡ ngàng thấy quầy bán hoa vừa rồi bỗng dưng bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan sang các quầy hàng bên cạnh.
Thậm chí cả những người chủ quầy cũng không thoát khỏi, những đốm lửa nhỏ bắn lên người họ, ngay lập tức biến thành ngọn lửa lớn.
“Có ai không, cứu mạng với!”
“Đau quá! Ai cứu ta, cứu mạng với!”
“Giếng nước đâu? Mau có người đến giúp dập lửa!”
Ta vội chạy lại, xách thùng nước cùng mọi người dập lửa. Nhưng mấy thùng nước dội xuống, ngọn lửa chẳng hề suy giảm.
Trong lòng ta bỗng chốc lạnh ngắt.
Ngọn lửa này rõ ràng là từ bùa thiêu đốt của tam sư huynh. Chỉ có lửa được đốt bằng bùa chú mới gặp nước mà không tắt.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên không dứt. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, những quầy hàng kia cùng cặp vợ chồng bán hoa đã hóa thành đống tro đen trước mắt ta.
Thuở nhỏ, sư tôn từng dạy chúng ta rằng, vạn vật có linh, chúng sinh bình đẳng.
Thế mà nay, sư tôn lại vì Thẩm Chỉ Dao mà nổi trận lôi đình, không tiếc tay giết hại dân lành vô tội.
Trong ánh lửa bập bùng, Thẩm Chỉ Dao kiều diễm cười duyên, nói:
“Thiên Mệnh Phượng Nữ là đây, bọn phàm phu tục tử ấy thật ngu muội, lại dám dùng nước giếng tầm thường để dập tắt thần hỏa. Tiện dân mãi là tiện dân, nếu ả ngoan ngoãn ở yên thì đã không có kết cục thảm hại như vậy. Tất cả đều là do ả tự chuốc lấy mà thôi.”
Mắt ta đỏ hoe, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Sư tôn và các sư huynh không chỉ biến thành quái vật, mà tâm tính cũng trở nên tàn nhẫn vô cùng.
Từ việc tàn sát cả thôn Lâm Giang, đến cái chết thê thảm của vợ chồng bán hoa. Ta tuyệt đối không thể để thêm người vô tội nào nữa phải chết.
Chắc chắn phải có cách để chấm dứt sự biến đổi này của họ.
7
Khi mật cảnh Thái Vi Sơn mở ra, hàng trăm đệ tử tiên môn đều tụ hội tại đây.
Người tu tiên ai cũng khao khát tiến vào mật cảnh, vì bên trong không chỉ có linh thảo tiên dược, mà còn có những cơ duyên lớn do các tiên nhân thượng cổ để lại.
Phi thăng thành thần là giấc mộng của mọi kẻ tu tiên.
Ta nhớ rõ, sự thay đổi của sư tôn và các sư huynh bắt đầu từ lần trước khi họ trở về từ mật cảnh.
Trực giác mách bảo ta rằng, tất cả đều có liên quan đến mật cảnh Thái Vi Sơn này.
Ta theo chân tam sư huynh tiến vào mật cảnh. Đột nhiên, trên đầu vang lên tiếng gió mạnh quét qua.
“Đó là yêu thú gì vậy?”
“Con chim to lớn thật, oai phong vô cùng. Nếu có thể trở thành tọa kỵ của ta thì thật tốt.”
“Hừ, với tu vi của ngươi, dù có tu luyện thêm năm trăm năm cũng không phải là đối thủ của nó!”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt đầy tham lam và khát vọng.
Ta cũng ngước đầu, ánh mắt dõi theo cái bóng đỏ loáng thoáng trên bầu trời.
Đó hoàn toàn không phải là loài yêu thú.
Ta vô thức vuốt ve vết sẹo trên cổ tay. Đó là thần điểu Phượng Hoàng.
Nó xoay quanh giữa không trung, đột ngột cất lên một tiếng kêu sắc nhọn, rồi lao thẳng về phía chúng ta.
“A! Sư tôn cứu con!”
Móng vuốt sắc bén của thần điểu Phượng Hoàng lao về phía Thẩm Chỉ Dao.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, người phía sau bỗng đẩy ta một cái.
Ta loạng choạng, bị buộc phải đứng chắn giữa Phượng Hoàng và Thẩm Chỉ Dao.
Cơn gió cuốn theo từ đôi cánh của Phượng Hoàng hất ta văng đi, đập mạnh vào vách đá, lăn lóc dưới đất một cách thê thảm.
Máu từ lưng ta chảy xuống thành dòng.
Chưa kịp để mọi người phản ứng, Phượng Hoàng đã lại bay vút lên bầu trời.
Thấy Thẩm Chỉ Dao không hề bị thương, sư tôn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu ta nhớ không nhầm, người đứng sau lưng ta vừa nãy là nhị sư huynh. Kẻ đã đẩy ta ra để thay Thẩm Chỉ Dao đỡ một đòn chí mạng, cũng chính là huynh ấy.
Thế nhưng giờ đây, huynh ấy lại thản nhiên bước tới, chìa tay ra cho ta:
“Sư muội, muội không sao chứ?”
Ta khẽ nhíu mày đầy chán ghét, đẩy tay huynh ấy ra.
Thẩm Chỉ Dao bực bội bĩu môi:
“Nàng ta thì có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là giả vờ yếu đuối để lấy lòng thương hại mà thôi. Thật phiền phức, nnàng ta chỉ là một kẻ vô dụng mà cứ phải theo chúng ta vào mật cảnh. Chi bằng để nàng ở lại đây, đỡ phải kéo chúng ta xuống.”
Sư tôn ngập ngừng một lúc, rồi quyết định bỏ ta lại một mình.
Trong mật cảnh này, sư tôn thừa biết rằng, một kẻ không có chút linh lực như ta nếu tách khỏi đội sẽ gặp nguy hiểm ra sao.
Ta không nói gì.
Từ khi thần điểu Phượng Hoàng xuất hiện, vết bớt trên cổ tay ta luôn âm ỉ đau đớn. Dường như có thứ gì đó vô hình đang dẫn dắt ta.
Con đường ta phải đi, không cùng hướng với họ.