Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRỌNG SINH CŨNG KHÔNG GẢ CHO NGƯƠI NỮA Chương 5 TRỌNG SINH CŨNG KHÔNG GẢ CHO NGƯƠI NỮA

Chương 5 TRỌNG SINH CŨNG KHÔNG GẢ CHO NGƯƠI NỮA

11:52 sáng – 22/11/2024

 “Vậy ngươi thì có thật lòng sao?”

Đôi mắt Ân Kiền lóe lên tia tàn nhẫn: 

“Lâm Nhược Dao! Nếu ta không thật lòng thì hôm nay sao lại liều mạng đến tìm ngươi? Ngươi nghĩ ta không biết hôm nay là cái bẫy của Ân Cửu Hà ư?”

Nghe hắn nói, ta chỉ thấy buồn cười: 

“Ngươi nói như vậy, suýt khiến ta tưởng rằng ngươi và Hà Oanh chỉ là diễn trò mà thôi.”

Ánh mắt hắn lập tức nhuốm màu u tối.

Ta đứng dậy, trực tiếp kéo áo hắn ra, để lộ dấu răng nhỏ trên cổ hắn – dấu ấn hoàn mỹ chứng minh sự nực cười của kiếp trước.

Hà Oanh luôn thích để lại những dấu vết này khi cùng Ân Kiền thân mật, chỉ để khiến ta khó chịu.

Xem ra, kiếp này vẫn như vậy.

Ân Kiền cứng đờ người, vội vàng giải thích:

 “Hà Oanh đúng là có phần bộc trực, nhưng ta cần sự ủng hộ của Hà tướng quân để tăng cơ hội thắng lợi. Hơn nữa, ta không hề có ý định bỏ rơi ngươi. Chờ đến khi ta vào cung, ta sẽ đưa ngươi vào. Khi đó, người ta sủng ái nhất chỉ có mình ngươi…”

Ta mạnh mẽ đẩy hắn ra, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, ngay cả nói lời ghê tởm chán ghét hắn ta cũng không muốn.

Thấy vậy, hắn siết chặt nắm tay, hơi sốt ruột, ánh mắt bỗng trầm xuống: 

“Ngươi đối xử với ta như vậy, có phải là do Ân Cửu Hà đã đụng vào ngươi rồi?”

Nghe lời này, trong lòng ta chỉ cảm thấy ghê tởm, lập tức dùng lời lẽ cay nghiệt đáp trả:

 “Đúng vậy, ngươi cũng biết mà, thái tử điện hạ giỏi hơn ngươi nhiều.”

Ý nghĩa hàm chứa trong lời nói khiến sắc mặt hắn trở nên điên cuồng. Ngay giây tiếp theo, tay hắn bóp chặt cổ ta, phát ra tiếng “rắc”.

“Nói! Nói rằng ngươi đang lừa ta!”

Ta không thể thở được, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hắn.

Khi ta nghĩ rằng mình thật sự sẽ chết dưới tay hắn thì một phi tiêu xuyên qua khung cửa sổ, đâm trúng cổ tay Ân Kiền. Hắn buộc phải buông cổ ta ra.

Ta ngã xuống đất, cảm giác toàn thân như sắp vỡ vụn.

Ân Kiền nhìn ta như vậy, trong mắt thoáng qua vẻ áy náy, nhưng vẫn nghiến răng nói: 

“Tỷ tỷ, ta sẽ không buông tha cho ngươi!”

Nói xong, hắn nhảy qua cửa sổ, biến mất trong màn đêm chỉ trong chớp mắt. Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, một luồng hơi lạnh tràn vào bao phủ lấy ta.

Ân Cửu Hà bước đến, ôm lấy ta, hơi ấm từ người hắn khiến ta vô thức muốn lưu luyến.

“Đuổi theo.”

“Vâng.”

Vài bóng người lướt qua, ta mới phản ứng lại, vội vàng đẩy hắn ra, cố gượng dậy, bám lấy cột giường: 

“Thái…”

Không ngờ, vừa thốt ra một chữ, cổ họng ta đã như bị luồng khí nóng thiêu đốt, đau đớn đến nhói.

Bàn tay như ngọc của hắn đỡ lấy ta, ngón tay bóp nhẹ cánh tay ta, rồi nhanh chóng buông ra: 

“Không biết võ còn cố gắng cái gì?”

Giọng hắn mang theo chút băng giá.

Ta sững sờ, nghĩ đến câu “thái tử điện hạ giỏi hơn” vừa nói, lòng vừa đau vừa hoảng, không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng bừng: 

“Chỉ là… bất ngờ.”

Hắn im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài: 

“Ngày mai, Tử Ngọc sẽ đến đón ngươi.”

Ta theo thói quen gật đầu, nhưng cổ vừa động đã đau nhói như bị đứt, khiến ta hít sâu một hơi.

Ân Cửu Hà nghe thấy, bước chân khựng lại, do dự một chút rồi quay lại, bước về phía ta, đặt tay lên cổ ta.

Cảm giác ấm áp khiến ta ngẩn người, nhưng ngay giây sau, cơn đau dữ dội kéo đến.

“Rắc.”

Quá đau, ta không nhịn được mà nhăn mặt, quên cả việc Ân Cửu Hà đang ngay trước mắt, đưa tay lên che cổ, nhăn nhó vì đau đớn.

“Hừm, thật xấu xí.”

Một tiếng cười nhạt vang lên, qua khóe mắt ta nhìn thấy Ân Cửu Hà khẽ nhếch môi. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phủ lên ngũ quan sắc bén của hắn một tầng ánh sáng dịu nhẹ.

Ta còn đang ngơ ngẩn thì nụ cười ấy đã biến mất, tựa như đóa hoa phù dung thoáng qua, hoặc chưa từng xuất hiện.

Hắn không biểu cảm, nhét một lọ thuốc vào tay ta:

“Dùng tạm thuốc này, ngày mai đến phủ tìm thái y kiểm tra thêm.”

Ta vừa định gật đầu thì nhớ đến cảm giác ấm áp trên cổ ban nãy liền giật mình, chỉ dám đáp khẽ: 

“Được.”

Có lẽ cảnh tượng vừa rồi tác động quá mạnh khiến tim ta không tự chủ mà loạn nhịp.

Hắn nhìn ta chăm chú, tựa như đang dò xét điều gì. Ta vô thức tránh ánh mắt của hắn. Cuối cùng, hắn thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn, ta cắn môi, vội đi kiểm tra Hồng Tú và các nha hoàn.

May mắn, bọn họ đều ngủ rất ngon. Nhưng sau chuyện vừa rồi, ta không tài nào ngủ lại được.

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy bộ váy cưới màu hồng rực, lòng ta lại thêm bối rối.

“Tử Ngọc cô nương… lớp vải bên ngoài kia có phải là giao sa không? Không đúng, váy cưới này là tinh vân cẩm? Đây…”

Tinh vân cẩm hình như trong cung cũng chỉ có một hai khúc.

Giao sa lại là vật chỉ hoàng hậu mới có, giờ dùng cho ta sao?

Tử Ngọc nhìn dáng vẻ ta, gương mặt mỹ lệ nở một nụ cười: 

“Trắc phi không cần lo lắng, chỉ cần yên tâm đợi đến ngày xuất giá là được.”

Nói cứ như thật vậy.

Ta nhìn bản thân trong gương, thiếu nữ đôi mươi, gương mặt như hoa phù dung, nhưng trong mắt đã xuất hiện sự mệt mỏi không cách nào che giấu.

Vết thương ở cổ được che lại bằng lớp lụa hồng nhạt, thêm chút trang sức ngọc trai nhỏ xinh, càng làm nổi bật nét mỹ lệ.

Ta cứ nghĩ sẽ bị đưa thẳng đến phủ thái tử, không ngờ Ân Cửu Hà lại đích thân đến.

Nghe tiếng bàn tán bên ngoài, ta không khỏi hoang mang.

Kỳ thực, trò này không cần diễn quá sâu. Ân Cửu Hà làm vậy là vì Ân Kiền, hay vì…

Ta không dám nghĩ tiếp.

Vào phòng tân hôn, ta tháo khăn trùm đầu xuống làm Hồng Tú kinh hãi hét lên:

“Tiểu thư! Không được tháo!”

Ta mỉm cười: 

“Không sao.”

Thuốc bôi tối qua không biết làm từ gì, mới một đêm đã đỡ nhiều, giờ ta đã có thể nói được vài câu, hoạt động nhẹ cũng không vấn đề.

Hồng Tú thở dài, lén nhìn ra ngoài, sau đó lấy từ trong người ra một viên kẹo đường.

“Tiểu thư thật là, bao giờ mới biết giữ lễ nghi đây.”

Nàng bẻ viên kẹo thành từng mảnh nhỏ, cẩn thận chọn mảnh lớn hơn đưa ta.

Ta mỉm cười:

 “Ngọt thật.”

Nàng véo má ta một cái rồi đội lại khăn trùm đầu cho ta.

Thực ra nàng không biết, ta chỉ không muốn đối mặt với cảnh tượng ngượng ngùng này.

Tiếng cửa mở vang lên, ta biết Ân Cửu Hà đã vào. Ngay sau đó, lại nghe thêm một tiếng cửa khép, chắc Hồng Tú đã lui ra.

Ta nghe thấy tiếng động liền lập tức gỡ khăn trùm đầu ra thì thấy Ân Cửu Hà đang chuẩn bị dùng cây chống để nâng khăn trùm lên. Ngay lập tức, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ.

Không biết Ân Cửu Hà có nhận ra sự kháng cự của ta hay không. Hắn liếc nhìn ta một cái, rồi đặt cây chống xuống:

“Không ngờ trắc phi lại vội vã như vậy.”

Ta giả vờ không để ý đến sự khó chịu của hắn, cười nói: 

“Vậy…ừm, chúng ta làm lại nhé?”

Nói rồi, ta lại đi lấy khăn trùm đầu, im lặng đội lại.

Lần này phải đợi rất lâu khăn trùm mới được gỡ ra, nhưng trước mặt ta không phải là Ân Cửu Hà mà là Hồng Tú, nàng đang nhíu mày nhìn ta:

“Tiểu thư, sao điện hạ lại đi rồi?”

Ta: “… Không biết.”

Hồng Tú nhìn ta, thở dài một tiếng rồi giúp ta tháo trang điểm, vẻ mặt như muốn nói gì đó mà lại không thể.

Ta giả vờ vô tội.

Buổi tối, ta nghĩ mãi mà vẫn không thể tin được.

Kiếp trước, ta cũng thật lòng yêu Ân Kiền, đối với chuyện nam nữ chẳng phải không hiểu, nhưng Ân Cửu Hà… làm sao có thể?

Nghĩ đi nghĩ lại, ta chỉ có thể tự dối lòng, tự nhủ rằng có thể do Ân Cửu Hà quá coi trọng lễ nghi, cho dù là diễn trò thì cũng phải làm trọn vẹn, vì vậy mới không vui.

Dù sao, trong cung quy củ nghiêm ngặt, hắn lại rất có giáo dưỡng…

Thôi được, có vài điều không giải thích nổi, nhưng ít ra còn hợp lý hơn là tin hắn có cảm tình với ta.

Ngày hôm sau, ta chuẩn bị điểm tâm, đứng đợi ở cửa thư phòng, làm một trắc phi giả cũng phải có tâm một chút.

Khi hắn từ triều về, ta lập tức nở một nụ cười tươi. Bước chân của hắn hơi khựng lại, tuy rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản, nhưng ta vẫn thấy được, hắn nhìn ta như thể thấy quái vật.

Ờ, ta vội vàng quay mặt đi.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như hắn nghiến răng một cái rồi kéo tay ta vào thư phòng.

Ta nhìn vào bàn tay đang nắm chặt tay mình, miệng há ra nhưng không nói gì.

Cho đến khi vào thư phòng, hắn vẫn không buông tay ta, ta mới nhỏ giọng hỏi:

“Điện hạ, phủ ngài có mật thám sao? Để làm gì vậy?”

Hắn lạnh lùng liếc ta một cái, ta lập tức im lặng. Ân Cửu Hà khẽ nhếch môi: 

“Trắc phi thật thông minh, vậy thì tốt, cứ phối hợp cho tốt.”