“Ngươi dám làm ta bị thương? Còn dám rạch mặt ta?”
Nàng ta điên cuồng thét lên, rút ra một con dao hung hãn đâm về phía ta.
“Tiện nhân, ta sẽ làm hỏng gương mặt của ngươi!”
Ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, phía sau bất ngờ xuất hiện một mũi tên.
Nàng ta vội né tránh, sau đó nhanh chóng kéo khăn che mặt lại.
Cùng lúc đó là hàng loạt mũi tên xé gió bay đến.
Nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt đầy độc ác, nhưng biết rằng hôm nay muốn giết ta đã trở nên khó khăn nên đành nghiến răng ra lệnh rút lui.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy Ân Cửu Hà đang dẫn theo thị vệ bước tới.
Hắn mặc trường bào màu trắng như ánh trăng, vẻ ngoài ung dung tự tại, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng chật vật của ta.
Ta đứng lên, chuẩn bị hành lễ tạ ơn thì hắn đã đỡ lấy ta:
“Hà Oanh là loại người thù dai, ta không rảnh ngày ngày trông coi ngươi.”
“Hả?”
Ta ngơ ngác, vậy hôm nay hắn cứu ta là vì “ngày ngày trông coi”?
Có lẽ vẻ mặt ta quá lộ liễu, hắn dùng quạt gấp gõ nhẹ lên đầu ta, cười nói:
“Trùng hợp mà thôi.”
Ta gật đầu tỏ ý tin tưởng.
Hơi thở của hắn có chút nặng nề, còn nở nụ cười khó hiểu… có chút khiến người khác lạnh sống lưng.
Có lẽ là do ta nghĩ quá nhiều, hắn vốn dĩ đã là kẻ tâm trạng thất thường.
“Vậy… điện hạ thấy làm cách nào thuận tiện hơn?”
Hắn cao hơn ta một cái đầu1 nên khi nhìn ta phải cúi mắt xuống, lúc này ánh mắt còn mang theo vài phần chán ghét, trông có vẻ nghẹn khuất.
Cho đến khi hắn nói ra phương án, ta mới hiểu vì sao hắn lại cảm thấy nghẹn khuất.
“Dù sao phủ ta cũng không có ai, ngươi trước làm trắc phi của ta đi. Có thân phận này, nàng ta sẽ không dám ngang nhiên động đến ngươi.”
Ta sững sờ:
“Trắc phi?”
Hắn nhìn biểu cảm của ta, mỉm cười ôn hòa:
“Sao? Ngươi còn muốn làm chính phi?”
Ta lắc đầu như trống bỏi:
“Trắc phi rất tốt, rất tốt.”
Đến khi về đến phủ, ta mới chợt nhận ra thái độ của Ân Cửu Hà quá mức hòa nhã, chẳng lẽ là vì mấy ngày nay đã chứng thực lời ta nói?
Vậy có phải ta đã giành được một chút lòng tin của hắn không?
Nhưng vẫn còn vài điều kiện cần nói rõ, không thể làm không công.
Ngày hôm sau, ta trực tiếp đi tìm hắn.
Dường như hắn đã đoán trước, khi ta đến, Tử Ngọc đang chờ sẵn.
Khi gặp được Ân Cửu Hà, ta hành lễ xong cẩn trọng hỏi:
“Lời ta nói đã được chứng thực rồi sao?”
Hắn cười nhẹ, trong mắt như có ánh sáng lưu chuyển:
“Phản ứng thật chậm, nếu không thì ai đi cứu ngươi?”
Ta nuốt nước bọt:
“Vậy thái tử điện hạ tin ta rồi sao?”
“Không tin.”
Ta: “…”
“Không tin, vì sao gọi ta làm trắc phi của người? Không sợ ta là mật thám à?”
Hắn khẽ nhếch môi, ngón tay như ngọc điêu khẽ nhấc một quả nho, đặt lên đôi môi mỏng, từ từ nhai, yết hầu khẽ nhấp nhô rồi nuốt xuống.
Lúc này, ta thực sự nghi ngờ, có phải hắn có chút cảm mến ta không?
Nhưng ngẫm kỹ lại, nếu ta thực sự làm “trắc phi” của hắn, thì tính mạng của ta sẽ nằm trong tay hắn, mọi hành động đều bị hắn giám sát, điều đó an toàn hơn cho hắn.
Ngược lại, nếu ta thực sự đối địch với Ân Kiền, thì làm “trắc phi” của Ân Cửu Hà có vẻ cũng an toàn hơn.
Dù sao, Ân Cửu Hà sẽ không thiệt, mà ta cũng không lỗ.
Còn danh tiếng ư? Ta từ lâu đã không quan tâm đến thứ đó nữa.
Nghĩ thông suốt, ta hành lễ, sau đó ngẩng đầu nói:
“Thái tử điện hạ, sau khi chuyện thành công, có thể đáp ứng ta hai điều kiện được không? Một là bảo toàn Lâm phủ vô sự.”
Hắn hờ hững liếc nhìn ta:
“Điều kiện thứ hai là để ngươi rời đi phải không?”
Ta bất ngờ khi hắn đoán được ý ta, đành trả lời:
“Đúng vậy.”
“Nhưng thế gian này biết ngươi từng là người của ta, dù thật hay giả, cũng sẽ không còn ai muốn ngươi nữa.”
Giọng nói của hắn lạnh đi vài phần, dường như có chút không vui.
Ta bình tĩnh gật đầu:
“Dân nữ hiểu rõ.”
Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt ta không kiêu ngạo không hèn mọn đối diện với hắn.
Hồi lâu, hắn cụp mắt, mím môi:
“Ngươi thật sự chán ghét hoàng cung như vậy sao?”
Ta có chút không hiểu câu nói này, hoặc đúng hơn là không dám hiểu.
Sao ta lại có cảm giác như hắn muốn giữ ta lại nhỉ?
Đương nhiên, điều đó là không thể nào rồi.
Ta cười tự giễu, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp.
Hắn thấy ta không trả lời, cũng không ép buộc, đứng lên dùng quạt gấp nhẹ gõ vào đầu ta:
“Hôm nay ở lại đây, ngày mai để Tử Ngọc đưa ngươi về phủ bằng xe ngựa của thái tử phủ.”
“Đa tạ thái tử điện hạ.”
Ta cúi đầu hành lễ, mãi cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất mới ngẩng lên nhìn về hướng hắn rời đi.
Không khí dường như vẫn còn phảng phất mùi hương của hắn, tựa như mùi tre xanh, lại như hương vị của băng tuyết vừa tan, có chút quen thuộc.
“Thật là một người kỳ lạ.”
Ta khẽ lẩm bẩm.
Không hiểu sao một thái tử từ nhỏ đã được vạn người sủng ái, lại có khí chất vừa thất thường vừa khó đoán như vậy.
Nhưng đây không phải điều ta nên nghĩ tới.
Chờ đến ngày mai, trở về Lâm phủ, mọi chuyện sẽ không còn đường lui nữa.
Hôm sau, Tử Ngọc rầm rộ đưa ta về Lâm phủ.
Phủ thái tử nổi tiếng khắp nơi, dân chúng xung quanh đều bàn tán không ngớt, những lời đồn thổi chui qua từng kẽ hở vào trong xe ngựa.
Ai cũng muốn biết tiểu thư nhà nào lại lọt vào mắt xanh của thái tử, khiến cả đô thành dậy sóng.
Khi xe ngựa từ từ dừng trước cổng Lâm phủ, ta hít sâu một hơi, được Tử Ngọc đỡ xuống xe với dáng vẻ cung kính.
Những tiếng trầm trồ vang lên không ngừng. Thậm chí có người chẳng ngại ngần mà bàn tán ngay trước mặt:
“Lâm gia chẳng phải thương nhân sao? Vậy mà còn bám được vào thái tử?”
“Tuổi cũng gần hai mươi rồi, đúng là số trời.”
“Chẳng trách mấy ngày trước từ hôn với tên khất cái kia, hóa ra là trèo được cành cao hơn.”
…
Những lời bàn luận cứ không ngớt.
Tử Ngọc từ nhỏ luyện võ, mang dáng vẻ uy nghiêm, quay đầu quét ánh mắt lạnh lùng qua đám đông, đám dân chúng lập tức im bặt.
Ta giữ vẻ mặt bình thản, nhìn thẳng về phía trước.
Dường như Tử Ngọc đã được căn dặn từ trước, không còn dáng vẻ ngạo mạn như thường ngày mà cư xử với ta vô cùng kính cẩn, thái độ lễ phép đến mức khiến mọi người xung quanh không khỏi khó chịu.
Một câu “Ngày mai đến đón trắc phi” của nàng càng làm mặt mày bọn họ thêm khó coi.
Chắc trong đầu họ đang nghĩ, một nữ thương nhân đã lớn tuổi còn làm được trắc phi của thái tử, vậy con gái nhà họ thì chắc chắn còn tốt hơn.
Ta cười lạnh trong lòng, gả cho thái tử thì có gì tốt?
Đúng là nực cười!
Cha mẹ tưởng rằng ta thật sự được thái tử để mắt đến nên nhất thời vừa vui vừa lo.
Ta trấn an họ rằng thái tử đối xử với ta rất tốt, hết mực sủng ái, họ mới không hỏi thêm gì nữa.
Buổi tối dùng bữa xong, Hồng Tú giúp ta chuẩn bị nước tắm.
Trong hơi nước mờ ảo, ta nửa mở mắt, mơ mơ màng màng. Đêm qua căng thẳng đến mức không thể ngủ, giờ chỉ muốn chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Nhưng không được, ta không thể ngủ.
Chuyện ta “gả cho” thái tử chắc chắn Ân Kiền đã biết, không biết liệu hắn có đến tìm ta không. Nếu đến, thì xem như ta đã “giúp” thái tử một việc.
Nhưng với tính cách chịu nhẫn nhục bấy lâu của Ân Kiền, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ lý do thái tử nạp ta.
“Tiểu thư, buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”
Ta ngáp một cái, gật đầu đứng lên, nàng giúp ta lau người, khoác áo lót rồi ra ngoài canh gác.
Tiêm Hương đã rời khỏi phủ, chắc giờ đang vui vẻ chuẩn bị váy cưới. Thật tiếc ta không thể nhìn thấy nàng thành thân.
Đôi khi ta cũng ghen tị với nàng, vô lo vô nghĩ, đáng yêu, được cùng người mình yêu thương sống một đời bình dị.
Ta cúi đầu, che giấu những cảm xúc rối bời, thổi tắt nến.
Những ảo tưởng đó không phải điều ta nên nghĩ tới.
…
Nửa đêm, một tiếng động khẽ vang lên. Tấm thẻ trên khung cửa sổ rơi xuống đất, có người đã vào.
Nhìn bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi tiến lại gần, ta có chút bất ngờ.
Hắn thật sự đến?
Ân Kiền cẩn thận bước về phía ta, thấy ta vẫn còn thức, ánh mắt thoáng qua vẻ không cam lòng.
“Ta đã nói rồi mà, vì sao tỷ tỷ lại đột nhiên từ hôn, còn biết cả thân phận của ta. Hóa ra là vì Ân Cửu Hà. Nhưng tỷ tỷ luôn thông minh, sao không nghĩ kỹ, liệu hắn có thật lòng không?”
Ta lạnh lùng đáp: