“Dao Nhi, con vẫn ổn chứ?”
Mẫu thân nhìn ta với ánh mắt đầy xót xa, lại nhìn sang cha ta.
Ta ngẩng đầu cười nhẹ:
“Rất ổn, nữ nhi chưa bao giờ ổn hơn thế này!”
Nếu kiếp này đã định sẵn phải dây dưa, vậy thì hãy quyết chiến một trận.
Cùng hổ đàm phán còn hơn chịu để người ta giết thịt.
Sau khi Hà Oanh gây náo loạn, việc kinh doanh quả nhiên sụt giảm.
Đối thủ nhân cơ hội lan truyền tin đồn rằng Lâm gia đã bị Hà tướng quân nhằm vào.
Các nhà cung ứng nghe ngóng, biết được rằng phủ Lâm gia thực sự bị lính của Hà Tướng quân vây quanh, liền đồng loạt yêu cầu thanh toán trước các khoản tiền.
Các cửa hàng dưới quyền quản lý của Lâm gia cũng mất đi lượng lớn khách hàng, đối thủ cạnh tranh thì cố tình hạ giá, chỉ trong vài ngày đã giành được phần lớn khách.
Phụ thân tức giận đến mức đổ bệnh, nằm liệt giường. Ta mang thương tích xử lý công việc, bận rộn đến mức không chạm đất.
May mà mọi người thấy Hà Oanh không có động tĩnh gì thêm, tình hình dần dần ổn định trở lại.
Nhưng ta biết rõ, đến ngày Ân Kiền công khai thân phận, Lâm gia chắc chắn sẽ gặp đại họa.
Tính thời gian, chỉ còn ba tháng.
May thay, lá thư gửi đi không phải là đá chìm đáy biển, người của thái tử đã tìm đến ta.
Đêm ấy, khi ta vừa chuẩn bị đi nghỉ, bỗng nhiên có một con dao kề sát cổ họng. Một chiếc lệnh bài khẽ lắc trước mắt ta.
Tiếp theo, một giọng nữ lạ lẫm vang lên phía sau, lạnh lùng báo cho ta một địa chỉ rồi thu lại con dao.
Khi ta quay đầu lại, cửa sổ đang mở một nửa, không thấy bóng dáng ai cả.
Ta lặng lẽ đi đến đóng cửa sổ lại.
Tim ta lúc này mới đập dữ dội, không chỉ vì sợ hãi, mà còn vì phấn khích.
Bước đầu tiên đã thành công.
Thái tử sẽ gặp chuyện vào đầu năm sau, giờ ta còn gần một năm để chuẩn bị.
Đi trên con đường lát đá mã não, ta cúi đầu trầm tư.
Nghe đồn Ân Cửu Hà tính tình ôn hòa, chính trực giữ lễ, không biết thật giả thế nào.
Ta vốn từng cân nhắc nhị hoàng tử và tứ hoàng tử, nhưng một người kiêu ngạo, một người âm hiểm, càng khó tiếp cận.
Hơn nữa, chẳng bao lâu sau, một người sẽ chết vì bệnh, người còn lại sẽ bị bắt.
Thực tế, ta chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cúi đầu bước vào đại sảnh, ta liếc mắt thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi ở vị trí chủ tọa, liền lập tức hành lễ.
“Bái kiến thái tử điện hạ.”
Phía trên không có tiếng đáp lại, ta không dám ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ quỳ tại chỗ.
Thực ra, lần đến đây đầy mạo hiểm này còn mang theo một khả năng, đó là thái tử sẽ coi ta là kẻ cùng phe với Ân Kiền mà giết chết ta ngay lập tức.
Đây cũng là lý do trước đây ta chỉ nghĩ đến việc trốn tránh.
“Ngươi từng ở trong cung.”
Giọng thái tử ấm áp, nhưng âm sắc lại tựa dòng suối đầu xuân chảy trong khe núi. Nhìn như ấm áp, nhưng khi chạm vào mới thấy lạnh lẽo thấu xương.
Ta ngẩn người, mồ hôi lạnh chầm chậm thấm ướt lưng áo.
Kiếp trước, ba năm sống trong cung buộc ta phải học nhiều quy củ.
Nhưng lần này ta chỉ hành lễ đơn giản như một thường dân, sao hắn lại nhìn ra được?
Người này, khả năng quan sát của hắn thật đáng sợ.
Ta hít sâu một hơi:
“Chưa từng, chỉ là có học qua đôi chút.”
“Ngẩng đầu lên.”
Ta từ từ ngồi thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ân Cửu Hà có dung mạo vô cùng tuấn tú, ngũ quan sắc nét, đôi mắt như mèo, vừa mang nét bỡn cợt, lại tựa như chẳng để tâm điều gì.
Hắn được giáo dưỡng rất tốt, tư thế ngồi tuy thẳng thớm nhưng lại toát lên một chút lười nhác khó hiểu.
Thế nhưng sự lười nhác ấy không hề làm giảm khí thế của hắn. Đôi mắt đen nhánh chỉ khẽ liếc nhìn ta đã tựa như có hàng ngàn cánh tay vô hình đè nặng lên vai, ép ta phải khuất phục.
“Ta nghe nói ngươi và tam hoàng tử là thanh mai trúc mã, quan hệ không tầm thường.”
Hắn khẽ nhếch môi, giọng điệu ôn hòa hơn vài phần.
Ta cung kính đáp:
“Lời đồn không đáng tin, nếu thực sự như vậy thì ta đã không từ hôn.”
Hắn nghe xong lời ta thì không nói gì thêm, chỉ nhận lấy chén trà từ tay thị nữ, khẽ nhấp một ngụm.
“Vậy tại sao từ hôn?”
Ta cắn môi đáp:
“Bởi vì hắn đã lừa dối ta, ta ghét bị lừa dối.”
“Lý do này có chút gượng ép. Ngươi đang giấu giếm điều gì.”
Lòng ta lạnh đi, đối mặt với người trước mắt, dường như không thể che giấu bất cứ điều gì. Nhưng nếu nói ra sự thật, rất có thể hắn sẽ coi ta là kẻ điên mà đuổi khỏi đây.
“Ngày mùng 5 tháng 4, khắp đô thành sẽ truyền ra tin đồn thái tử điện hạ không có huyết thống thuần khiết!”
Thái tử thoáng sững sờ, hộ vệ bên cạnh lập tức rút đao kề lên cổ ta, lớn tiếng quát:
“To gan!”
Lưỡi đao sắc bén như có thể cắt sắt như bùn, may mà thái tử kịp thời lên tiếng, nếu không có lẽ đầu ta đã lìa khỏi cổ rồi.
Hộ vệ dù tức giận, nhưng nghe lệnh liền thu đao lại ngay.
Ta nhìn chằm chằm vào mắt thái tử, tiếp tục nói:
“Ân Kiền sẽ mua chuộc nhũ mẫu của điện hạ. Đến lúc đó, chỉ sau một đêm, tin đồn về huyết thống của người sẽ lan truyền khắp đô thành.”
“Thượng thư bộ lễ sẽ là người đầu tiên trở mặt, dâng tấu xin phế truất ngôi vị thái tử của người.”
Thái tử lặng lẽ lắng nghe, biểu cảm thản nhiên, thậm chí còn tiện tay rót một tách trà mới đưa cho ta, động tác tao nhã, khiến người nhìn vào không khỏi xiêu lòng.
Ta mờ mịt nhận lấy, không biết nên uống hay không. Đây là có ý gì?
Ta đang nói một tin tức kinh thiên động địa, vậy mà hắn vẫn ung dung uống trà?
“Ngươi thử đi.”
Ta: “…”
Ta chỉ đành uống một ngụm nhỏ, khẽ nói:
“Nếu thái tử điện hạ không tin, có thể chờ đến ngày đó, dân nữ xin lấy tính mạng mình ra đặt cược.”
Hắn nhàn nhạt hỏi:
“Trà có ngon không?”
Ta: “…”
Lúc này là lúc bàn chuyện trà sao? Hơn nữa trà ở Quan Ngọc Các này cũng không phải loại tốt, đôi khi chúng ta phát trà cứu tế cũng là loại này.
“Ngon.”
Ta mơ hồ đáp, thực ra trà này nhạt đến mức chẳng có vị gì.
Đột nhiên ta nhận ra cổ mình đang rỉ máu, lưỡi đao quá sắc bén, cơn đau bây giờ mới từ từ ập tới, nhưng ta không dám đưa tay lên lau.
Ân Cửu Hà nhìn ta như con mèo đùa giỡn con mồi, không nhanh không chậm, dường như còn đang mong đợi điều gì đó.
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Chúng ta đều không nói gì, nhưng cuối cùng ta là kẻ có địa vị thấp hơn, đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Điện hạ?”
Một hồi lâu không có câu trả lời, ta cứ tưởng hắn không nghe thấy, đột nhiên một giọng nói vang lên:
“Ngươi lui xuống đi. Ta sẽ kiểm chứng lời ngươi, nếu ngươi dối gạt ta…”
Ân Cửu Hà nhướng mày, ánh mắt dịu dàng hơn đôi chút, nhưng lời nói lại khiến ta kinh hãi:
“Không sao, cho dù ngươi có lừa ta, xử lý cũng rất đơn giản.”
…
Càng nói những lời đáng sợ, giọng điệu của hắn lại càng ôn hòa!
Tâm trạng ta dậy sóng không yên, chỉ dám yếu ớt cầu xin một câu:
“Vậy thái tử điện hạ có thể trong thời gian này, bảo đảm cho Lâm phủ vô sự hay không?”
Ân Cửu Hà khẽ gật đầu.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy hắn đột nhiên cười, nụ cười như băng tuyết tan chảy để lộ lưỡi dao sắc bén, lạnh buốt tận xương.
Thà đừng cười còn hơn, cứu mạng a!
Khi trở về phủ, cả người ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Kẻ nào không có mắt mà lại đi đồn rằng Ân Cửu Hà “tính tình ôn hòa”?
Ta nằm trên giường, thở dài nhẹ nhõm.
May mắn là hắn không giết ta, chỉ cần những gì ta nói trở thành sự thật, có lẽ sẽ có cơ hội giành được sự tín nhiệm của hắn… đúng không?
Nhưng mà, chén trà kia rốt cuộc liên quan gì đến chuyện ta nói?
Lẽ nào trong trà có độc?!
Dường như trà không có độc, đại phu kiểm tra xong nói ta rất khỏe mạnh.
Ta rơi vào trạng thái mơ hồ cùng khó hiểu….
Nhưng vì không sao, ta cũng không nghĩ nhiều, ngày tháng trôi qua, Ân Cửu Hà cũng không tìm đến ta thêm lần nào.
Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo cũ, như thể giao dịch giữa ta và hắn chưa từng tồn tại.
Ta không vội, quyết định chờ đợi đến ngày mùng 5 tháng 4.
Ai ngờ, ngày rằm đi chùa cầu phúc lại gặp phải thích khách.
Kẻ cầm đầu mặc một thân hắc y, dáng người yểu điệu, cây roi ngựa trong tay khiến ta lập tức nhận ra – chính là Hà Oanh.
Dưới chân thiên tử, nàng ta lại dám ngang nhiên làm càn đến vậy?
Hộ vệ ta mang theo không thể nào địch lại những kẻ từng rèn luyện trên chiến trường, chẳng mấy chốc đã tan tác.
Biết mục tiêu của nàng ta là ta, ta không muốn Hồng Tú và các nha hoàn gặp chuyện, liền bảo họ cưỡi ngựa đi tìm người cứu, còn mình thì chạy vào rừng, dựa vào địa hình để kéo dài thời gian.
Nếu có thể chạy về chùa thì tốt.
Nhưng ta đã nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì ta hoàn toàn không thoát được.
Hà Oanh chẳng mấy chốc đã đuổi kịp ta, quất roi ngựa vào chân ta, vòng lại một cái khiến ta ngã nhào xuống đất. Ngay sau đó, ta bị bao vây tứ phía.
Nàng ta kiêu ngạo kéo khăn che mặt xuống, cười khẩy:
“Nữ nhân thương nhân hèn mọn, lại gặp nhau rồi. Ngươi nói xem, ta nên giết ngươi, hay bán ngươi vào kỹ viện đây?”
Vừa nói, nàng ta vừa dùng roi có gai nhọn khẽ quét qua mặt ta, mang theo cảm giác đau nhói.
Ta trầm mặt, rút con dao giấu trong cổ tay ra đâm về phía nàng ta.
Phản ứng của nàng ta cực nhanh, lập tức né tránh, nhưng vẫn bị dao cứa một đường lên mặt.
Một vết xước rất nhỏ và mảnh, nhưng nàng ta lại tỏ ra không thể tin nổi, như thể trời sụp xuống trước mắt.