7
Thái y rất nhanh đã đến.
Bọn họ ai nấy đều dùng khăn che mặt, liên tục ra vào trong viện của đại ca.
Chẳng bao lâu sau, viện của đại ca bị phong tỏa.
Tất cả những người cùng đại ca trở về kinh đều bị cách ly.
Thái y nói, đại ca đã mắc phải dịch bệnh.
Mẫu thân khóc đến mức thở không ra hơi: “Thân thể A Yến vừa mới khỏe lên không bao lâu, sao lại gặp phải kiếp nạn này nữa!”
So với mẫu thân gần như sụp đổ, phụ thân vẫn bình tĩnh hơn nhiều.
Ông nghe theo lời của thái y, đích thân dẫn người đi rải thuốc khử trùng khắp phủ hầu.
Lại ra lệnh không cho ta và đại tẩu ra khỏi cửa nếu không có sự cho phép của ông.
Nhưng dù làm thế, bệnh của đại ca vẫn ngày một nặng hơn.
Ban đầu chỉ là nôn mửa và tiêu chảy, sau đó bắt đầu sốt cao.
Các thái y đều bó tay: “Hầu gia, chúng tôi đã cố hết sức.”
Mẫu thân nghe được câu này, trong ngày đã ngất xỉu ba lần.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại, bà lại khóc cầu xin các thái y: “Xin hãy cứu lấy con ta!
“Nó từ nhỏ đã yếu ớt, khó khăn lắm mới có hy vọng sống, sao có thể để nó chết thế này được!
“Chỉ cần nó khỏe lại, tôi thà người mắc bệnh dịch là tôi!”
Các thái y cũng biết mấy năm qua phủ hầu đã bỏ bao nhiêu công sức để giữ lấy mạng của đại ca.
Nhưng hiện tại, người mắc phải dịch bệnh không chỉ có đại ca, những người chết vì dịch bệnh nhiều vô số kể.
Thậm chí, bên trong thái y viện cũng đã có người chết vì dịch.
Các thái y không còn cách nào khác, chỉ kê một ít thuốc kéo dài sự sống, giữ lại chút hơi tàn cho đại ca.
Sau đó, họ rời khỏi phủ ta, đến phủ Anh Quốc công.
Nghe nói, phủ Anh Quốc công cũng có người mắc dịch bệnh, và số người bị nhiều hơn ở phủ An Viễn hầu của chúng ta.
Ngày các thái y rời đi, Hồng Liên đã dùng ghế đập vỡ cửa sổ, trèo ra ngoài.
Các nha hoàn ma ma thấy nàng ấy bụng mang dạ chửa mà còn định xông ra ngoài, liền lao vào ngăn cản.
Khi phụ thân và mẫu thân đến nơi, nàng ấy nhìn họ bằng đôi mắt đỏ hoe, từng chữ từng chữ nói: “A Yến, ta phải gặp A Yến.”
Mẫu thân quay đầu, cố nén nước mắt.
Phụ thân cũng nghẹn ngào: “Con không thể gặp nó, chỉ có thể đứng ngoài hành lang mà nói chuyện thôi.”
Mẫu thân nghe vậy, ngạc nhiên nhìn phụ thân.
Phụ thân không nói gì thêm, chỉ ra lệnh cho quản gia thân cận của mình: “Trông chừng đại nương tử, tuyệt đối không để nó tiếp xúc với thiếu gia.”
Khi Hồng Liên đến viện của đại ca, mẫu thân gục vào ngực phụ thân, khóc òa lên.
Bà liên tục đấm vào ngực phụ thân: “Chàng… chàng sao có thể…”
Những lời phía sau, mẫu thân không thể thốt ra được.
Nhưng ta biết bà định nói gì, cũng hiểu vì sao phụ thân lại làm vậy.
Bởi vì, đại ca sắp chết rồi.
Ông không nỡ giấu Hồng Liên nữa.
Hôm nay ông cho nàng ấy đến viện của đại ca, là muốn họ có cơ hội tạm biệt nhau lần cuối.
Nhưng chẳng ai ngờ, Hồng Liên lại thừa lúc các nha hoàn ma ma không để ý, lao thẳng vào phòng.
Khi chúng ta đến nơi, nàng đã ôm chặt lấy đại ca, không chịu buông tay, mặc ai kéo ra cũng không được.
Ngay cả khi phụ thân đến, nàng ấy cũng tỏ vẻ đề phòng: “Không! Ta không đi!”
Phụ thân mắt đỏ hoe: “Con ơi, con còn đang mang thai, đừng mạo hiểm. Con ngoan ngoãn nghe lời, A Yến sẽ sớm khỏe lại.”
“Người lừa ta, các người đều lừa ta.”
Không thể khuyên được Hồng Liên, phụ thân bắt đầu hoảng.
Ông nhìn sang đại ca: “A Yến, phải làm sao bây giờ?”
Lúc này, đại ca đã rất yếu.
Thấy Hồng Liên nhất quyết không chịu rời đi, đại ca bèn nói: “Nếu đã như vậy, thì để nàng ở lại. Phụ thân mau ra ngoài, sau khi ra nhớ uống thuốc mà thái y đã kê.”
Đợi phụ thân ra ngoài, huynh ấy liền đưa tay vuốt lại tóc mai có phần rối của Hồng Liên: “Đừng sợ, ta sẽ không bỏ nàng lại một mình nữa.”
Hồng Liên nghe vậy, liền gật đầu liên tục như con gà mổ thóc.
8
Từ ngày hôm đó, trong viện của đại ca chỉ còn lại huynh ấy và Hồng Liên.
Lưu ma ma mỗi ngày đều sang viện bên cạnh hái rau, nhặt trứng gà, rồi mang nguyên liệu đến cửa viện.
Hồng Liên rửa sạch nguyên liệu, rồi nấu nhiều món ngon cho đại ca.
Nhưng đại ca không ăn được.
Hồng Liên cũng không nản lòng, lại cách cửa nói với Lưu ma ma, bảo ma ma sang viện bên cạnh hái thêm mấy thứ khác.
Cứ như vậy qua ba năm ngày, đại ca đã yếu đến mức không thể nói nổi vài câu.
Mẫu thân ngày ngày khóc đến sưng cả mắt, cuối cùng cũng đổ bệnh.
May mắn thay, ngoài đại ca ra, tạm thời chưa có ai trong phủ nhiễm dịch bệnh.
Càng may mắn hơn, đại ca đã nhiễm bệnh mười ngày rồi.
Dù rất yếu, nhưng vẫn còn giữ được mạng.
Nghe tin, các thái y lại kéo đến.
Biết được mấy ngày nay Hồng Liên chăm sóc cho đại ca, họ liền đứng ngoài cửa hỏi nàng mấy ngày qua cho đại ca ăn gì, uống gì.
Hồng Liên đáp từng câu: “A Yến không ăn được cơm, ta thấy huynh ấy giống như gà bệnh, nên nấu cơm từ thịt gà cho huynh ấy ăn.”
Nàng nói, trước đây khi gà bệnh, chúng cũng ủ rũ như vậy, ngoại tổ mẫu nàng đã dạy nàng cách cho chúng ăn.
Cuối cùng, phần lớn gà đều sống sót.
Nàng nghĩ rằng, khi thái y cũng không có cách nào, thì coi bệnh nhân như gà bệnh mà chữa.
Nghe xong, các thái y đều ngơ ngác.
Nhưng chẳng bao lâu, một thái y đã nhận ra một điều khác: “Thiếu phu nhân đã ở cùng thế tử suốt năm sáu ngày, thân thể thiếu phu nhân có gì khác thường không?”
Theo lý, nếu tiếp xúc gần gũi và lâu dài với người nhiễm dịch bệnh mà không dùng thuốc, thì sớm muộn cũng sẽ bị lây nhiễm.
Ngay cả những người đã uống thuốc phòng ngừa, cuối cùng vẫn bị lây nhiễm.
Nhưng Hồng Liên lại là một ngoại lệ.
Nàng hoàn toàn không hề hấn gì.
Vì điều này, các thái y mừng rỡ vô cùng!
Họ giữ lại vài người, cách một cánh cửa, mỗi ngày ghi lại sinh hoạt của Hồng Liên.
Cùng lúc đó, họ còn áp dụng cách chữa gà bệnh của Hồng Liên lên người bệnh nhân.
Chẳng bao lâu sau, tin vui truyền đến.
Cách của Hồng Liên tuy không chữa khỏi hoàn toàn, nhưng có thể giúp bệnh nhân kéo dài sự sống.
Điều này cũng giúp thái y viện có thêm thời gian.
Tuy nhiên, dịch bệnh ngày càng nghiêm trọng hơn, chưa đầy nửa tháng, khắp kinh thành rối loạn.
Để kiểm soát dịch bệnh tốt hơn, thánh thượng hạ chỉ, yêu cầu các gia đình đóng cửa không được tùy tiện ra vào.
Chỉ dụ vừa ban ra ba ngày, một nửa người trong phủ hầu đã nhiễm bệnh.
Phụ thân, mẫu thân đều nằm trong số đó.
Mấy thái y vốn ở trong phủ cũng đã trở về thái y viện.
Ta nghe nói, các thái y bận rộn đến mức không kịp nghỉ ngơi, một ngày mười hai canh giờ, có thể ngủ được hai canh đã là tốt lắm rồi.
Kinh thành hỗn loạn, phủ chúng ta cũng không ngoại lệ.
Vì phụ thân, mẫu thân và đại ca đều bệnh, những quản sự giỏi giang cũng nằm liệt giường, cuối cùng chỉ còn Lưu ma ma gánh vác mọi việc.
Hôm đó, Lưu ma ma đang đút thuốc cho mẫu thân, nhưng mỗi lần mẫu thân uống vào đều nôn ra phân nửa, khiến Lưu ma ma hoảng loạn đến bật khóc.
“Phu nhân! Người không thể bỏ mặc chúng tôi mà đi!
“Nô tỳ từ nhỏ đã theo người, nếu người đi rồi, đại thiếu gia và nhị tiểu thư phải làm sao? Nô tỳ phải làm sao?”
Khi Lưu ma ma còn đang rối bời, Hồng Liên đã giật lấy bát thuốc trong tay bà, túm lấy cằm của mẫu thân, trực tiếp đổ thuốc vào miệng bà.
Mẫu thân muốn nôn ra, nàng liền đút thêm lần nữa.
Cứ thế lặp đi lặp lại vài ngày, mẫu thân cũng giữ được chút hơi tàn.
Dù sắc mặt rất tiều tụy, nhưng ít nhất vẫn còn sống.
9
Trước khi đại ca trở về, Hồng Liên chưa từng để mình nhàn rỗi.
Giờ đây, hơn một nửa người trong phủ đều đã mắc bệnh, nàng lại càng bận rộn hơn.
Lưu ma ma lo lắng nàng mệt mỏi quá độ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, bèn bảo ta giúp nàng một tay.
Khi nàng sắc thuốc, ta lo trông lửa.
Khi nàng chăm sóc đại ca và mẫu thân, ta giúp nàng vắt khăn.
Khi nàng chuẩn bị thuốc, ta giúp lật phơi thảo dược.
Chỉ sau sáu bảy ngày, từ một cây đậu trắng nõn nà, ta đã thành một cục than đen thui.
Thấy ta bị cháy nắng, nàng càng lo lắng: “Vốn đã gầy, giờ đen sạm lại, trông càng gầy hơn.”
Ta nhe răng cười với nàng ấy: “Hồng Liên không sợ nắng, ta cũng không sợ!”
Nàng không nói gì thêm, nhưng tối đó, trong bữa ăn, nàng đã chiên thêm cho ta hai quả trứng.
Qua hai ngày nữa, các thái y lại đến.
Bọn họ đi theo sau Hồng Liên, hỏi nàng ấy còn cách nào không: “Đại nương tử, bây giờ chỉ còn cách của người là có tác dụng.
“Phu nhân suy nghĩ kỹ xem, ngoại tổ mẫu của phu nhân còn có cách nào tốt nữa không?”
Hiện tại, số người chết ngày càng nhiều, họ đã lật tung mọi sách thuốc mà vẫn không có kết quả!
Tuy cách của Hồng Liên có thể giữ được mạng người, nhưng số người mắc bệnh quá đông, nếu không nhanh chóng tìm ra cách chữa trị, người dân trong kinh thành e rằng sẽ chết quá nửa.
Hồng Liên lắc đầu: “Ngoại tổ mẫu của ta mất rồi, không dạy thêm cách nào khác.”
Khi còn nhỏ, cha nương nàng ấy bận rộn trồng trọt và làm việc ở bến tàu để kiếm sống nuôi cả gia đình.
Vì vậy, nàng ấy đã sống cùng ngoại tổ mẫu của mình từ bé.
Sau khi ngoại tổ mẫu mất, nàng ấy mới trở về bên cha nương.
Những gì nàng biết đều là do ngoại tổ mẫu dạy.
Nghe vậy, các thái y nhìn nàng đầy hy vọng: “Vậy… phu nhân thử suy nghĩ, xem có thể tìm ra cách khác được không?”
Hồng Liên hiểu đây là việc hệ trọng, liền giao việc chăm sóc đại ca và mẫu thân lại cho Lưu ma ma, còn nàng một mình đi đến viện của mình.
Nàng dùng gà vịt để làm thí nghiệm.