Mẫu thân nói muốn giới thiệu biểu tỷ cho đường thúc.
Biểu tỷ nay mà muốn trèo cao tới đường thúc quả là có chút vượt quá tầm với, vậy nên chẳng bao lâu, biểu tỷ cũng tới rừng mai ngắm hoa.
Mẫu thân vì muốn biểu tỷ và đường thúc có chút thời gian trò chuyện, bồi dưỡng tình cảm, bèn bảo ba người chúng ta– những người trẻ tuổi – đi dạo quanh một vòng, tiện thể hái vài cành mai mang về trang trí nhà cửa.
Ta, một thiếu phụ đã lập gia đình, bước giữa hai người trẻ chưa thành thân, cố gắng tìm chuyện để nói. Biểu tỷ tính tình cao ngạo, nhưng khi thấy đường thúc lại trở nên thẹn thùng.
Đường thúc nói: “Ta thường thích săn bắn, du hồ, lần sau chúng ta có thể cùng đi.”
Biểu tỷ mặt đỏ bừng, lén véo vào tay ta.
Ta vội vàng nói: “Vậy tốt quá, lần sau ta và Thiếu Thông sẽ tổ chức một buổi, mọi người cùng đi chơi.”
Thiếu Thông là phu quân của ta.
Đến một gốc mai đẹp nhất, ta bắt đầu cầm kéo cắt cành mai, để hai người họ có thời gian nói chuyện riêng. Nhưng khi ta quay lại, biểu tỷ đã tái mặt, trông rất uất ức.
Ta giật mình, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khi trở về viện, cha nương ta đang nấu rượu, phụ thân còn nướng thịt trên than hồng, mùi thơm ngào ngạt, khiến ta hối hận vì buổi trưa ăn quá nhiều.
9
Biểu tỷ kéo ta ra sau viện.
Ta vội hỏi: “Biểu tỷ, tỷ sao vậy? Đường thúc đã nói gì à?”
Biểu tỷ nước mắt lưng tròng: “Hắn nói ta là cô nương, phải biết tự trọng, đừng có chạy theo hắn làm gì, nhìn thấy là phiền. Muội nói xem, hắn có ý gì? Ban đầu không phải còn nói cười vui vẻ lắm sao?”
Ta ngây người, không hiểu nổi. Đường thúc đối với ta luôn ôn hòa.
Ta chìm vào suy nghĩ.
Mùi thịt nướng phảng phất đến, ta cuối cùng cũng hiểu ra.
Đường thúc không muốn thành thân, không muốn bị các cô nương quấn lấy. Nhưng ta là thiếu phụ đã có chồng, lại là cháu dâu, nên ta nằm trong “phạm vi an toàn” của thúc ấy.
Xem ra đường thúc lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa thành thân, không phải là không có lý do.
Ăn thịt xong, thưởng hoa mai và tuyết, cả nhà quay trở lại. Vừa đến cổng, phu quân đã chạy đến chỗ chúng thiếp. Hắn liên tục xin lỗi, còn hứa vài ngày nữa sẽ đưa thiếp đi ngắm hoa mai lần nữa.
Chúng ta ba người cùng trở về phủ.
Nếu là bình thường, ta và phu quân chắc chắn sẽ ở lại nhà cha nương vài ngày.
Nhưng đường thúc là bậc quý nhân, ta và phu quân phải cẩn thận hầu hạ.
Trên đường về, sắc mặt đường thúc căng thẳng, trông lạnh lùng, khó gần, tựa như tâm trạng không tốt.
Trong lòng ta thoáng chút bất an, không biết có phải vì ta giới thiệu biểu tỷ, đưa biểu tỷ tới, khiến đường thúc không vui hay không.
10
Về đến nhà, ta kể lại chuyện này với phu quân. Phu quân liền nói, đường thúc chắc chắn đã giận rồi.
Chúng ta vừa lo lắng vừa sợ hãi, bởi địa vị của đường thúc rất cao, còn phu thê ta lại chẳng có chút địa vị gì. Nếu đường thúc thúc nói vài câu trước mặt lão thái thái, chúng ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối to.
Phu quân bảo cần tìm một món đồ quý hiếm để bày tỏ lòng xin lỗi.
Đường thúc thúc biến mất mấy ngày liền.
Không ngờ, ta còn chưa kịp xin lỗi thì một tin động trời đã khiến ta choáng váng.
Một nữ tử yếu ớt, bụng lớn, đến trước cửa Tạ phủ, đập đầu xuống đất “cộp cộp,” cầu xin chúng ta cứu giúp.
Ta không biết nữ tử này.
Nhưng qua lời của đám hạ nhân, ta biết được đây chính là nha hoàn Đông Tuyết, từng hầu hạ bên cạnh phu quân.
Đông Tuyết nói đứa trẻ trong bụng nàng là của phu quân.
Phu quân giải thích rằng chuyện giữa hắn và Đông Tuyết là từ trước khi thành thân, còn sau khi thành thân, hắn một lòng một dạ với ta, không có nữ nhân nào khác.
Ý hắn là, trước đây quả thực hắn và Đông Tuyết từng có gì đó.
Đông Tuyết khóc như mưa: “Thiếu gia, nô tỳ từ nhỏ đã lớn lên bên người, cầu xin người nhìn vào công lao khổ cực mà cứu lấy mẹ con nô tỳ. Đây là cốt nhục của người mà!”
Đông Tuyết lại quay sang cầu xin ta: “Thiếu phu nhân, xin người thương xót. Sau này nô tỳ nhất định sẽ an phận thủ thường, chỉ cầu người cứu lấy đứa trẻ trong bụng nô tỳ.”
Ta lùi lại một bước, ngay trong ngày đó đã trở về nhà thân mẫu.
(Thân mẫu: mẹ đẻ)
Mọi người đều nói rằng, sau khi thành thân, phu quân rất đỗi nghiêm chỉnh. Ta tuổi còn trẻ, không thể vì chuyện này mà hòa ly.
Ngay cả đại phu nhân cũng đích thân đến khuyên ta, nói rằng sau này sẽ đuổi Đông Tuyết ra thôn trang, còn đứa trẻ sẽ để ta nuôi, xem như ta là thân mẫu.
Cha nương ta thở dài.
Hóa ra trước khi thành thân, họ đã cử người điều tra xem phu quân có dính dáng đến những chuyện bẩn thỉu như vậy hay không, và khi đó chẳng nghe được tin tức gì.
Rốt cuộc thì cũng có lúc bỏ sót.
Cha nương ta cũng không đồng tình với việc ta hòa ly.
Họ nói, vì chuyện này phu quân biết lỗi, cảm thấy có lỗi với ta, sau này sẽ đối xử tốt hơn. Hơn nữa, sau khi thành thân, hắn không giống những nam nhân khác, không nạp thiếp hay qua lại với nha hoàn. Nếu ta hòa ly, chỉ e sẽ cô đơn cả đời. Ngay cả nếu tái giá, ai dám đảm bảo phu quân mới sẽ tốt hơn phu quân hiện tại?
Ta thật không biết phải làm sao, chỉ thấy mọi người nói mãi khiến ta phiền lòng vô cùng.
Phu quân ngày ngày muốn gặp ta, cầu xin ta tha thứ.
Nghe nói Đông Tuyết đã được đón vào trong nhà, chăm sóc tử tế để chờ ngày sinh. Dẫu sao đó cũng là huyết mạch của Tạ gia.
Ta vừa tức giận, vừa cảm thấy ấm ức.
12
Sắp đến Tết rồi, cha nương ta càng thêm sầu muộn. Ta ở nhà đi vòng quanh chán nản, nha hoàn lại đến báo rằng người Tạ gia lại tới.
Ta không nhịn được mà khó chịu, nói: “Đuổi họ về đi!”
Nha hoàn lúng túng đáp: “Là vị đại nhân từ kinh thành trở về, lão gia bảo người đến gặp, xem vị ấy học rộng tài cao, có cao kiến gì không.”
Nghĩ đến khuôn mặt của đường thúc, phong thái uy nghiêm, lại là người kiến thức uyên bác, danh tiếng lẫy lừng, ta nghĩ hỏi ý kiến thúc ấy cũng không phải là điều tồi.
Đường thúc chờ ta trong sảnh nhỏ. Vài ngày không gặp, cảm giác có chút xa lạ.
Khi thấy ta, ánh mắt thúc ấy đầy vẻ đau xót: “Dao Dao, thật chịu ủy khuất lớn rồi. Không ngờ Tạ Thiếu Thông lại dám sau lưng ngươi sinh con với nữ nhân khác, lại còn mặt dày muốn ngươi nuôi đứa trẻ đó!”
Nhìn đường thúc còn tức giận hơn cả ta, ta lập tức gật đầu thật mạnh, nói: “Đúng vậy, thật quá đáng! Họ còn đưa Đông Tuyết vào trong phủ, còn muốn con nuôi đứa trẻ của họ!”
Đường thúc lại nói: “Chuyện thế này, có lần một sẽ có lần hai. Sau khi Đông Tuyết sinh con, không biết ngươi sẽ còn chịu bao nhiêu ủy khuất. Hơn nữa, nàng ta và Thiếu Thông là thanh mai trúc mã, khi ta còn ở nhà, tình cảm của họ chẳng khác gì bây giờ tình cảm giữa ngươi và Thiếu Thông. Tình cũ không rủ cũng tới, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Điều này chưa từng có ai nói với ta.
Đường thúc nhìn ta, ánh mắt trầm tĩnh, nghiêm nghị: “Ngươi là một cô nương tốt, không cần phải chịu những ủy khuất này. Nghe ta, hòa ly đi, ngươi sẽ không sai đâu.”
Ta có chút chấn động.
Ta vốn nghĩ đường thúc đến để khuyên ta quay lại. Không ngờ thúc ấy lại công bằng đến mức này, hoàn toàn không thiên vị Tạ Thiếu Thông. Trong lòng ta càng kính trọng chàng hơn, đồng thời lại thấy đau lòng và thất vọng.
Ta và phu quân từ khi thành thân đến nay, tình cảm rất tốt, tính tình cũng hòa hợp. Nếu không có chuyện của Đông Tuyết, chúng ta lẽ ra có thể hạnh phúc mãi mãi, phải không?
Nhưng giờ đây, hắn lại có thêm một đứa con, và người thanh mai trúc mã kia cũng sẽ được đón về sống chung.
Trước khi thành thân, chúng ta đã giao ước, hắn không được nạp thiếp, cũng không được giữ thông phòng.
Đường thúc nói đúng, chuyện như vậy có lần một sẽ có lần hai. Sau này, đứa trẻ của hắn cũng sẽ mãi là một cái gai trong lòng ta.
Nếu ta rời xa hắn, dù có đau lòng, nhưng chỉ cần thời gian trôi qua, mọi chuyện sẽ được quên lãng.
Còn nếu ta tiếp tục ở bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ rất đau khổ, mà tình cảm giữa chúng ta cũng không thể như trước được nữa.
Vả lại, cha nương ta chỉ có mình ta là con gái. Nếu ta hòa ly, dù không tái giá, cha ta là tú tài trong vùng, ruộng đất và nhà cửa cũng đủ để cả nhà sống sung túc qua nhiều đời. Ta ở lại bên họ, chăm sóc cha nương cũng là điều tốt.
Nghĩ thông suốt, ta nói với đường thúc: “Được, ta sẽ hòa ly.”
14
Đường thúc lộ vẻ mặt rất kỳ lạ, tựa như thở phào nhẹ nhõm, lại có chút vui mừng.
Trong lòng ta dấy lên một chút nghi hoặc: chẳng lẽ thúc ấy nghĩ rằng cháu trai mình xứng đáng với một nữ tử tốt hơn, nên mong ta hòa ly?
Nhưng ngay lập tức ta lại cảm thấy mình suy nghĩ quá xấu xa.
Đường thúc vốn chính trực như trăng sáng, làm sao có thể mang tâm tư tối tăm như vậy?
Đường thúc nói thúc ấy sẽ giúp ta xử lý việc này, để ta nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối của cuộc hôn nhân này.
Ta không rõ thúc ấy đã làm những gì, nhưng đến ngày thứ ba, Tạ Thiếu Thông đã gửi thư hòa ly đến.
Hắn trông tiều tụy đến mức đáng thương.
Chỉ mới vài ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều.
Đôi mắt đầy tơ máu, khi nhìn ta lại ánh lên nỗi đau.
Trong lòng ta nhói đau.
Thực ra, hắn đã đối xử với ta rất tốt.
“Dao Dao, chuyện này là lỗi của ta. Lúc trước, ta không biết rằng mình sẽ gặp nàng, không biết rằng mình sẽ cưới nàng.
“Khi đó, ta vẫn còn rất ngây dại, chỉ vì tò mò nên… đã xảy ra chuyện ấy.”
“Sau này, từ khi ta vừa gặp nàng, ta đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Trong lòng ta chỉ có nàng, và từ đó đến nay, ta chưa từng chạm vào bất kỳ ai khác.
“Ta đã đưa Đông Tuyết khế ước bán thân và bạc để nàng ta rời đi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…”
“Đường thúc nói rằng, nàng hiện tại rất đau khổ, ta không thể ép nàng chấp nhận quá khứ của ta, cũng không thể ích kỷ bắt nàng chấp nhận đứa trẻ đó… Dao Dao, ta không muốn nàng đau khổ.
“Ta chỉ mong nàng có thể sống vui vẻ… Nhưng người ta yêu chỉ có nàng, dù chúng ta hòa ly rồi, trong lòng ta cũng chỉ có nàng.
“Sau này, nếu nàng muốn tha thứ cho ta, chúng ta có thể rời khỏi nơi này, đi phương Bắc làm ăn, tìm một nơi khác để bắt đầu cuộc sống mới, được không?”