Phu quân rước một nha hoàn bụng lớn về, mọi người đều khuyên ta nhẫn nhịn.
Chỉ có đường thúc của phu quân, người được mệnh danh là thiên tài, ủng hộ ta hòa ly. Đường thúc mày rậm chính trực, nói rằng ta là một cô nương tốt, đừng làm ủy khuất chính mình.
Nhưng ta lại vô tình bắt gặp đường thúc,người vốn luôn đoan chính thanh liêm, dường như không nhiễm bụi trần, lại đạp chân lên người Tạ Thiếu Thông, giọng nói lạnh lùng và khinh miệt:
“Dao Dao là người ta muốn, cướp thì cướp, ngươi làm gì được ta?”
Ta kinh hoàng muốn trốn đi, nhưng thúc ấy chậm rãi bước về phía ta, nụ cười dịu dàng mà đáng sợ: “Ngoan nào, ra đây đi, ta biết nàng đang trốn ở trong đó.”
Trong nhà náo nhiệt vô cùng, đám hạ nhân bận rộn quét dọn, treo đèn hoa, không khí vui vẻ rộn ràng.
Không chỉ vì sắp đến Tết, mà còn bởi đường thúc của phu quân, người nổi danh thiên tài, sắp hồi phủ.
Vị đường thúc này, mười sáu tuổi đã đỗ trạng nguyên, sau đó từ kinh thành đi các nơi, rồi lại về kinh, thăng quan tiến chức thuận lợi. Nay mới hai mươi sáu tuổi, đã giữ chức tam phẩm, công trạng hiển hách.
Phu quân thao thao bất tuyệt kể về đường thúc lợi hại thế nào.
Ta chống cằm hỏi: “Đường thúc của chàng lợi hại như vậy, thế còn chàng?”
Phu quân cười hề hề, gãi đầu: “Ta… ta chắc chắn không bằng đường thúc rồi. Nhưng ta cưới được nàng làm thê tử, sống thoải mái hơn đường thúc nhiều. Đồ của thúc ấy cho ta, ta chẳng thèm, ta chỉ cần thê tử của ta thôi.”
Ta đỏ mặt. Thành thân với phu quân nửa năm, quả thật mật ngọt đầu hoa, phu quân vừa chu đáo lại biết cách dỗ dành.
Ngày đường thúc trở về, cả nhà đã sớm đứng trước cổng phủ chờ đợi.
Xe ngựa đến gần rồi dừng lại, một bàn tay trắng trẻo thon dài vén rèm xe, từ trên bước xuống một nam tử dung mạo tuấn mỹ, khí chất trầm ổn.
Trời ơi, nam tử trong nhà phu quân, quả thật người nào cũng là mỹ nam!
Ta vốn nghĩ phu quân đã là mỹ nam khó gặp, không ngờ đường thúc của hắn còn khí độ phong thái hơn, dung mạo cũng tuấn tú hơn nhiều.
Ta nhớ tới lời biểu tỷ từng nói, muốn ta làm mai để tỷ ấy gả cho đường thúc. Trong lòng ta không khỏi xao động.
Đường thúc quét mắt nhìn mọi người một lượt. Một người tỏa sáng rực rỡ, khí thế mạnh mẽ như vậy, ta nào dám nhìn thẳng vào mắt thúc ấy, vội cúi đầu, cung kính đứng yên.
Vào chính sảnh, lão thái thái vui mừng khôn xiết, không ngừng khen ngợi tiểu thúc.
Mọi người nhao nhao hỏi thúc ấy chuyện kinh thành, rồi lại hỏi thúc ấy những năm qua làm quan thế nào.
Thúc ấy đã ba năm chưa hồi phủ, là trụ cột của quốc gia, nơi nào cần thì phải đến nơi đó.
Giọng nói của thúc ấy lạnh lẽo, một chuyện phức tạp lại luôn có thể dùng những lời đơn giản nhất để kể, lại còn khiến người nghe bị cuốn hút. Thật đúng là thiên tài.
Sau đó cả nhà dùng bữa, rồi đám vãn bối chúng ta ai về viện nấy, để lại các trưởng bối trò chuyện.
Trên đường về viện, ta nói: “Đường thúc của chàng thật sự thú vị lắm.”
Ta vốn cho rằng thiên tài đều không nhẫn nại ngồi nói chuyện phiếm với những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta.
Phu quân gãi đầu nói: “Thúc ấy quả thực đã thay đổi rất nhiều. Trước đây thúc ấy kiêu ngạo lắm, ghét nhất là bị một đám người vây quanh hỏi đông hỏi tây. Lại thêm tính tình thiếu kiên nhẫn, khi ta muốn hỏi thúc ấy vài vấn đề học vấn, nếu ta không hiểu ngay sau lần giảng đầu tiên, thúc ấy sẽ nghiêm giọng mắng ta đầu óc ngu như khúc gỗ, nhìn ta như nhìn thứ gì bẩn thỉu, rồi xua ta tránh khỏi tầm mắt của thúc.”
Ta vội an ủi phu quân: “Thúc ấy có gì ghê gớm đâu, chẳng phải hai mươi sáu tuổi vẫn chưa thành thân đó sao? Còn phu quân của thiếp thì khác hẳn, mới mười tám đã cưới được thiếp, một thê tử xinh đẹp như hoa như ngọc. Chàng đúng là hơn hắn quá nhiều.”
Chúng ta vui vẻ trở về viện, bàn bạc ngày mai sẽ về thăm cha nương ta ở thôn Khê Thủy, tiện thể đi ngắm hoa mai.
Sáng hôm sau khi ăn cơm, đường thúc đột nhiên gọi tên ta.
“Dao Dao, nghe nói phụ thân ngươi là tú tài trong thôn Khê Thủy, có nhiều kinh nghiệm và kiến giải về việc xây cối xay nước. Ta muốn đến bái phỏng ông một chuyến, không biết ngươi có thể giới thiệu hay không?”
Mọi người đều nhìn về phía ta. Ta đỏ mặt, không ngờ người thiên tài như đệ ấy lại có thể nói chuyện gần gũi, lịch sự với ta như vậy.
Ta vội đáp: “Đường thúc, không thành vấn đề. Con và phu quân đúng lúc cũng định về nhà một chuyến. Con sẽ mời phụ thân đến gặp đường thúc.”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị của thúc ấy bỗng nở nụ cười ấm áp, giống như hoa lê soi bóng nước xuân.
“Không cần đâu, ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Trước khi ra cửa, đại phu nhân khẽ dặn dò ta và phu quân: “Hãy hầu hạ đường thúc của các con cho tốt, sau này còn phải nhờ cậy người ta nhiều.”
Giờ đây, đường thúc là báu vật trong lòng cả nhà, ta và phu quân cam đoan sẽ tận tâm hầu hạ thật chu đáo.
Vừa lúc chuẩn bị xuất môn, quản sự của cửa hàng lại vội vàng chạy đến báo, nói rằng có người gây chuyện tại cửa hàng, bảo ăn phải đồ của nhà ta mà đau bụng, đang lăn lộn om sòm, còn dọa báo quan.
Phu quân không phải là người giỏi đèn sách. Trong khi gia tộc ít ra cũng có vài người đỗ tú tài, rồi kiếm được công việc ở nha môn, thì phu quân chỉ làm việc buôn bán. Dẫu vậy, mọi người trong nhà vẫn xem thường nghề này, cảm thấy chẳng có gì đáng tự hào. Vì thế, phu quân càng phải làm thật tốt, không thể để chuyện buôn bán của mình làm mất mặt gia tộc.
Phu quân dặn dò ta vài câu rồi vội vàng theo quản sự rời đi.
Ta hướng về đường thúc xin lỗi, rồi vội dẫn thúc ấy lên xe ngựa.
Ngồi lên xe, ta mới nhận ra không khí có phần ngượng ngập. Không nói gì thì sợ thất lễ với đường thúc, mà nói chuyện thì ta lại chẳng biết nói gì, lỡ đâu đường ấy thấy ta nông cạn thì sao?
Đường thúc nhà ta, chẳng phải thiên tài hay sao.
Ta lén nhìn đường ấy vài lần, không ngờ bị thúc ấy bắt gặp ánh mắt. Thúc ấy cười, dịu dàng đến mức hiếm thấy: “Chẳng lẽ ta đáng sợ đến thế sao?”
Ta hồi hộp nói: “Không… không có đâu ạ. Đường thúc là người tài giỏi nhất, sao lại… lại đáng sợ được chứ?”
Thúc ấy khẽ nhướng mày: “Mỗi lần ngươi nói chuyện với ta đều rất căng thẳng, cứ như ta là yêu quái vậy.” Nói xong, thúc ấy còn làm một bộ mặt quỷ dữ tợn.
Trời ơi.
Đất hỡi.
Đường thúc quả thật là người hòa nhã dễ gần, bình dị mà thân thiện.
Ta không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Đường thúc cũng cười sảng khoái, nhìn ta rồi nói: “Được rồi, ở đây không có nhiều quy củ như thế đâu, không thì ta cũng thấy không thoải mái.”
Ta thả lỏng một chút, lấy hộp điểm tâm đã chuẩn bị từ trước ra, mở ra rồi đưa cho thúc ấy: “Đường thúc, xin mời người nếm thử món ăn quê nhà.”
Thúc ấy nhón một chiếc bánh hoa mai, từ tốn ăn. Ta cũng yên tâm, bắt đầu ôm hộp mà ăn.
Thúc ấy vừa ăn vừa hỏi tình hình trong nhà, bảo là quan tâm vãn bối chúng ta. Đã là lời trưởng bối, ta cũng không giấu giếm mà kể lại hết thảy.
Trên đường đi, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đường thúc không chỉ là một thiên tài mà còn rất gần gũi, dễ mến.
Khi đường thúc đến nhà ta, cha nương ta rất vui mừng, tiếp đón vô cùng nồng nhiệt.
Họ ngồi trò chuyện trong sảnh đường.
Ta đưa những món quà chuẩn bị cho cha nương, rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Không lâu sau, mẫu thân đến hỏi ta: “Con ở Tạ phủ thế nào? Lão thái thái có làm khó dễ con không?” Ta phồng má lắc đầu.
Tạ gia là một gia tộc lớn trong trấn, nhưng lão thái thái trị gia nghiêm khắc, không cho phép các phòng trong nhà xảy ra những chuyện bẩn thỉu hay bịa đặt hãm hại nhau.
Người trong nhà cũng không dám làm càn bên ngoài, chỉ sợ làm mất mặt những người đang làm quan trong triều đình.
Trong số đó, người có ảnh hưởng lớn nhất chính là tiểu thúc.
Dù đã nhiều năm đường thúc không về Tạ phủ, nhưng uy danh vẫn còn, lại thêm lão thái thái hết mực yêu thương đệ ấy– bảo bối do bà sinh ra lúc tuổi già.
Vì không muốn làm mất mặt đường thúc, bất kỳ tranh chấp nào trong nhà, mọi người đều chọn cách nhẫn nhịn, tự nhận thiệt thòi.
Mẫu thân mỉm cười an ủi: “Thiếu Thông tuy không có tài năng gì lớn, nhưng biết làm ăn buôn bán, kiếm được tiền.
“Hai con sống tốt là được.
“Quan trọng nhất đời người phụ nữ chính là có một trượng phu biết yêu thương mình.
“Công danh lợi lộc chẳng quan trọng, nam nhân mà mải mê chạy theo danh vọng thì dễ sa ngã, chẳng đoái hoài đến gia đình, cuối cùng người khổ vẫn là con thôi.”
Mẫu thân muốn ta hài lòng với hiện tại. Dù sao con người vẫn thường thích so sánh.
Nhưng ta cảm thấy mẫu thân nghĩ nhiều rồi.
Ta và phu quân tình cảm rất tốt, cả hai đều ham chơi, ngày nào cũng vui vẻ.
Ra ngoài buôn bán, chúng ta được mở mang kiến thức, ăn món ngon, chơi trò thú vị, so với bon chen thì thật thoải mái hơn nhiều.
Buổi trưa, đường thúc và phụ thân uống rượu trò chuyện, dường như cảm thấy gặp nhau quá muộn màng.
Vì ta đã xuất giá, không còn là khuê nữ, mà đường thúc lại là thân thích, nên cùng ăn cơm cũng không sao. Lúc đó phu quân vẫn chưa về.
Ăn xong, tuyết rơi bên ngoài. Mẫu thân bảo, ngày tuyết thế này mà lên nhà trên núi uống rượu, ngắm tuyết, thưởng hoa mai thì tuyệt nhất. Mọi năm nhà ta vẫn làm vậy.
Nhưng đường thúc không hề đề cập chuyện rời đi.
Ta tự hỏi, nếu thúc ấy muốn về, ta có nên đi cùng để coi như tiễn khách không?
Nhưng ta không muốn đi.
Hai tháng nay ta chưa về nhà, cha nương chỉ có mình ta là con gái, nên ta muốn ở lại thêm vài ngày.
Phụ thân khách khí mời tiểu thúc đi ngắm mai. Đường thúc ôn hòa đồng ý ngay.
Rừng mai cách nhà ta không xa, mọi người khoác áo choàng rồi lên đường. Phụ thân và đường thúc đi trước, ta và mẫu thân theo sau.
Chúng ta cách họ một đoạn không gần lắm.
Mẫu thân với vẻ mặt đầy tò mò hỏi ta, đường thúc có định thân hay chưa.
Ta đáp rằng chưa nghe thấy tin tức gì.
Lão thái thái dường như muốn quản chuyện hôn nhân của đường thúc, nhưng xem ra chẳng thể can thiệp được.