Ta là nữ tiên trên trời, cai quản hoa cỏ cây cối.
Hôm đó, Thái tử Thiên giới mang về một nữ nhân, nói rằng nàng là thê tử của hắn khi lịch kiếp dưới phàm trần.
Nghe đâu, thân phận của nữ nhân kia không tầm thường, là hậu duệ của yêu ma quỷ quái nào đó.
Bọn họ hết hợp rồi tan, yêu ghét lẫn lộn, khiến lục giới không ngày nào yên ổn.
Ta cùng chư tiên khác chỉ biết ngồi hóng chuyện.
Ta vốn tưởng màn kịch này sẽ kéo dài mãi.
Cho đến một ngày, đôi cẩu nam nữ này tranh cãi, nữ nhân kia trốn vào hoa viên của ta.
Thái tử muốn ép nàng ra, liền dùng thần hỏa đốt cháy hoa viên và cung điện của ta.
Ta ném hạt dưa xuống, vỗ tay phủi bụi, nhấc cuốc hoa lên.
Cẩu nam nữ!
Dám phá hoa viên của ta, hôm nay không cuốc chết các ngươi thì không xong!
Chương 1
Ta là nữ tiên trên trời, cai quản hoa cỏ cây cối.
Thái tử để ép nàng ra, đã phóng thần hỏa thiêu rụi hoa viên và cung điện của ta, còn lan đến dược viên của Thanh Khâu chủ nhân giao ta trông nom.
1
Khi Thiên Đế đến, đứa con trai quý hóa của ngài đã bị ta ép đến đài Tru Tiên.
“Tố Ngọc! Có gì từ từ nói! Ngươi đây là đang làm gì?”
Thiên Đế rất kích động, vừa khuyên can ta vừa cố kéo đứa con trai lại.
Ta dùng cuốc ép lên ngực Thái tử, quay đầu nghiêm túc trả lời Thiên Đế:
“Giết con trai ngài, chẳng lẽ ngài không nhìn ra sao?”
Thiên Đế nghẹn khí, vỗ ngực thở dốc.
“Không biết con ta làm sai điều gì?”
Ta nhấc cuốc lên một chút, con trai ngài lại gần đài Tru Tiên thêm một bước.
“Hắn phá cung Phù Dung của ta.”
“Ta lập tức cho người xây lại!”
“Hắn đốt hoa viên của ta.”
“Ta…”
“Hắn còn phá dược viên của Thanh Khâu chủ nhân.”
“…”
Thiên Đế trầm mặc.
Ngài hiểu rằng hoa trong hoa viên của ta không phải tiên hoa tiên thảo tầm thường, còn dược liệu trong dược viên kia là công sức Thanh Khâu chủ nhân khổ công tìm kiếm khắp lục giới mới tìm được.
Hai thứ đó hao tổn tu vi và tâm huyết, không thể chỉ nói một câu là xong. Hơn nữa, chủ nhân Thanh Khâu tính tình vốn nổi danh khó chịu.
Thấy Thiên Đế không nói gì, ta liền dùng cuốc ép sát vào cổ Thái tử lắm chuyện.
“Ngài còn điều gì muốn nói với ta không?”
Thiên Đế phất tay, trên mặt đầy vẻ bất lực.
Dưới lưỡi cuốc, tên Thái tử điên kia đã không chịu nổi, hắn vặn vẹo thân mình, ra sức gào lên.
“Phụ quân! Cứu con với! Nàng ta chính là kẻ điên!”
Lưỡi cuốc ép chặt vào cổ họng hắn, khiến hắn nói chuyện khó nhọc.
Thật là không ngoan, ta còn đứng đây, chỉ một cuốc là có thể tiễn hắn xuống dưới, vậy mà hắn dám ngang nhiên mắng ta là kẻ điên.
Ta có chút giận, nhưng ta là tiên nhân tốt, liền từ tốn bảo hắn:
“Phụ thân ngươi không cần ngươi nữa rồi.”
Tên Thái tử điên nghe vậy thì trừng mắt lớn nhìn ta, vặn vẹo thân mình hòng thoát khỏi lưỡi cuốc của ta.
Phát hiện không thể sử dụng pháp thuật, sức mạnh thường cũng vô dụng, hắn bắt đầu gào lên.
“Phụ quân! Người cứu con đi! Người thật sự muốn bỏ rơi con sao?!”
Thiên Đế quay lưng lại, như thể không nỡ nghe thêm.
“Phụ quân! Người không phải là Thiên Đế sao? Vì sao không cứu con!”
“Người giết nàng ta đi! Nàng là kẻ điên mà!”
Ta đưa tay ngoáy ngoáy tai, có hơi ồn ào.
Tên Thái tử điên cứ thế hét mãi.
“Phụ quân! Người sợ cái gì chứ!”
“Chỉ là một Lan Hoa yêu cùng một con hồ ly thối!”
“Người thế mà lại sợ hãi!”
“Người thật xứng đáng làm Thiên Đế sao?!”
Mặt Thiên Đế đỏ bừng, quát lên:
“Câm miệng!”
“Ngươi đúng là kẻ ngu xuẩn! Ta làm sao lại có một đứa con ngu xuẩn như ngươi chứ?!”
“Ngươi cùng với một nữ nhân phàm giới lai lịch bất minh dây dưa không rõ, khiến lục giới không yên ổn. Ta thân là Thiên Đế, cũng còn chút thể diện nên lục giới mới nhắm một mắt, mở một mắt.”
“Những việc sai trái ngươi làm, ta đều nhẫn nhịn. Nhưng ngươi vì tìm nàng, lại dám phá hủy hoa viên của Tố Ngọc!”
“Tố Ngọc là ai, ngươi không rõ sao?”
Hửm? Nói ta sao?
Ta là ai nhỉ?
Ta định vểnh tai lên nghe, nhưng Thiên Đế nhìn thấy ta, đột nhiên im lặng.
Hứ! Không nói thì thôi, ta cũng chẳng muốn nghe.
Thiên Đế hít sâu một hơi, lại chỉ tay vào con trai mình mà mắng.
“Còn dược viên kia nữa! Ngươi cũng dám động vào?”
“Ta chỉ có thể nói, Tố Ngọc đánh ngươi xuống đài Tru Tiên là nàng đã nương tay lắm rồi!”
“Nếu là Thanh Khâu chủ nhân, ngay cả thần hồn của ngươi ta cũng không giữ nổi!”
Tên Thái tử điên nghe lời phụ thân, tức đến đỏ mặt tía tai.
“Người thật quá lời!”
“Nói cho cùng, ngươi vẫn là sợ đắc tội người khác!”
“Nhát gan! Ngươi chính là kẻ nhát gan!”
Thiên Đế bị đứa con bất hiếu làm tức đến choáng váng, hơi thở loạn nhịp.
“Nghiệp chướng! Là ta nuông chiều ngươi quá rồi!”
“Tố Ngọc, tùy ý ngươi xử lý!”
Tên Thái tử điên thấy phụ thân thật sự không quản mình nữa, bắt đầu hoảng loạn.
“Phụ quân! Phụ quân cứu con! Những lời vừa rồi chỉ là lời giận dỗi!”
“Phụ quân!”
“Hừ, giọng như cái chiêng rách, thật chói tai!”
Ta vung một cuốc, Thái tử điên ngã thẳng xuống đài Tru Tiên.
Ta thở dài một hơi.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.”
Ta quay đầu lại, thấy Thiên Đế, người dường như già đi nhiều.
Ta thật lòng thương xót, không nỡ nhìn ngài như vậy, bèn an ủi:
“Đừng buồn, ngài xem, không ai còn chế giễu ngài có một đứa con điên nữa rồi.”
Thiên Đế: “…”
Ta lại cho ngài một lời khuyên.
“Ngài và Thiên Hậu sinh thêm một nữ nhi đi.”
“Đừng sinh con trai nữa, nếu lại sinh thêm một kẻ điên thì sao?”
Lời vừa dứt, nữ nhân phàm giới kia lao tới bên đài Tru Tiên, lớn tiếng kêu lên:
“Long Hiên! Chàng đừng bỏ thiếp!”
Ta đã nói ta là một vị tiên tốt bụng mà. Thế là ta thuận theo ý nàng, vung cuốc tiễn nàng theo hắn.
Ngẩng đầu lên liền thấy Thiên Đế nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.
Ta nghi hoặc: “?”
“Ta thấy lời nàng nói rất đúng, vẫn nên nhanh chóng sinh một nữ nhi thôi.”
Ta gật đầu, lại nghĩ tới nữ nhân kia, liền bảo:
“Còn phải dạy bảo cẩn thận, nếu trở thành một mụ điên như nàng kia thì không hay.”
2
Tin tức trong Thiên giới lan truyền rất nhanh, chưa đến nửa ngày, ai cũng biết ta đã ném Thái tử và nữ nhân kia xuống Tru Tiên đài.
Rất nhiều tiên nữ lén lút đến nhìn ta.
Còn ta đứng trước tàn tích hoa viên mà đấm ngực dậm chân.
Ta hối hận rồi!
Ta đáng lẽ nên đánh hắn một trận rồi mới ném đi mới phải!
Ta nằm trên cành cây, nghe thấy những lời xì xào của các tiên nữ truyền đến tai.
“Không ngờ Tố Ngọc thượng tiên dám làm như vậy? Không sợ Thiên Đế và Thiên Hậu trách phạt sao?”
“Sao lại trách? Thiên Hậu sớm đã chán ghét hành vi của Thái tử, còn mong Tố Ngọc thượng tiên làm thế, nói rằng là rèn luyện hắn, dù sao cũng không chết được.”
“Nếu Thiên Đế dám trách, e rằng Tố Ngọc thượng tiên cũng ném ngài ấy xuống Tru Tiên đài rồi.”
Tiên nữ vừa hỏi tròn mắt kinh ngạc.
“Thượng tiên thật sự lợi hại như vậy sao?”
Một tiểu tiên khác hạ giọng nói nhỏ.
“Ngươi không biết sao, Tố Ngọc thượng tiên vốn là đệ tử của một tiên môn phàm giới, tiên môn đó bị tàn sát, nàng một mình diệt cả gia tộc kẻ thù.”
“Nghe nói lúc nàng phi thăng thì lại đang giao chiến với kẻ mạnh nhất trong gia tộc kẻ thù, kết quả lôi kiếp giáng xuống, cả hai đều phi thăng.”
“Sau đó, Tố Ngọc thượng tiên bất chấp trọng thương do lôi kiếp, dùng cả thân tiên làm vật tế, mượn sức mạnh thượng cổ, đánh cho kẻ thù tan thành tro bụi ngay tại cổng Thiên giới. Nàng suýt nữa cũng hồn phi phách tán.”
“May mà Thanh Khâu chi chủ hao tổn nửa thân tu vi, cùng các tiên nhân khác cứu nàng trở về.”
“Vậy nên Tố Ngọc thượng tiên không sợ bất kỳ ai, dù là Thiên Đế, nếu vượt qua giới hạn của nàng, nàng cũng chẳng nể nang.”
“Hơn nữa, chỉ hoa cỏ nàng trồng mới có tác dụng trừ ma khí. Tiên nhân khi trừ ma khó tránh khỏi dính ma khí, đều tìm đến cầu xin hoa của nàng.”
“Thậm chí Ma giới cũng từng phái người tới xin hoa nên Thanh Khâu chi chủ mới giao dược thảo cho nàng trông nom.”
“Vậy đó, trong Thiên giới, ai cũng có thể đắc tội, nhưng không thể đắc tội Tố Ngọc thượng tiên.”
Tiểu tiên kia kinh ngạc thốt lên:
“Thật vậy sao!”
“Nhưng Tố Ngọc thượng tiên chưa bao giờ hỏi han chuyện của người khác, tính tình rất tốt. Chỉ cần ngươi cầu xin nàng, phải nói thật, bởi vì nàng chắc chắn sẽ làm theo lời ngươi mà giúp ngươi.”
“Vậy sao, Tố Ngọc thượng tiên quả thật là một tiên nhân tốt.”
Tiểu tiên kia tự hào nói:
“Đương nhiên rồi, ta là Tiểu Hoa Linh, thượng tiên nhà chúng ta đương nhiên là tốt nhất.”
“Hơn nữa ngươi có nhận ra không, từ khi không còn Thái tử, Thiên giới bỗng thoải mái hơn rất nhiều?”
Tiểu tiên kia mắt sáng rực:
“Thật đúng vậy! Tố Ngọc thượng tiên quả thật làm việc tốt!”
Ta nằm trên cành cây, nghe được, thấy lòng rất vui. Thế là ta leo xuống, tặng mỗi người một bông hoa,trong hoa có chứa linh lực của ta.
Hai tiểu tiên rất vui, mặt đỏ bừng lên. Ta không nhịn được, xoa đầu các nàng vài cái.
Tiểu Hoa Linh nhà ta thật đáng yêu.
Những lời các nàng nói, lại nhắc nhở ta một chuyện.
Dược viên của hắn, ta vẫn chưa cho hắn được một lời giải thích.
3
Thanh Khâu vẫn như xưa, những cây hoa ta từng trồng giờ đã lớn.