Ta cùng tỷ tỷ là song sinh đồng thai.
Cao tăng lại phán rằng, ta chính là hồ yêu chuyển thế, sau này sẽ thành yêu phi mê hoặc quân vương.
Gia tộc che giấu thân phận của ta, đưa ta lên Pháp Hoa tự, thanh tâm tu hành.
Mười sáu năm thanh tu.
Ta gần như đã quên rằng mình là yêu, chỉ một lòng muốn làm người tốt.
Nhưng vào lúc ấy, hoàng hậu được sủng ái nhất lục cung lại nằm mộng.
Nàng ta mơ thấy sau này sẽ bị một nữ tử họ Thẩm đoạt mất phượng vị.
Tỷ tỷ ta, người sắp xuất giá, bị lũ lưu phỉ thay phiên nhau giày vò, oan uổng mà chết.
Ta ôm lấy thi thể lạnh ngắt của nàng, khóc đến cạn cả nước mắt.
Ba tháng sau, hoàng đế lên núi cầu phúc, vừa gặp ta liền nhất kiến chung tình, hỏi ta có nguyện theo người hồi cung.
Ta nghĩ.
Danh xưng yêu phi hại nước này, ta nhất định phải ngồi cho vững.
1
Liên tiếp được hoàng thượng sủng hạnh nhiều ngày, hoàng hậu càng nhìn ta càng thấy không thuận mắt.
Sáng nay khi diện kiến hoàng hậu, nàng ta mượn cớ ta bất kính, phạt ta vào Phật đường cấm túc.
“Nghe nói Linh phi từng tu hành, những ngày này hãy đến Phật đường cầu phúc cho bổn cung đi.”
Giang Nhược Vi đối với ta mang một loại địch ý khó hiểu, không tiếc công sức đàn áp ta.
Từ lần đầu nhìn thấy ta, nàng ta đã kinh hãi đến tái mặt, ban đêm liên tiếp gặp ác mộng.
Nàng ta linh cảm rằng.
Sự xuất hiện của ta không chỉ chia cướp mất sự sủng ái của hoàng đế, mà còn mang theo mối nguy hiểm.
Để xóa tan nghi hoặc, nàng ta nhiều lần phái người âm thầm điều tra thân thế của ta.
Nhưng đều không có kết quả.
Thực ra, linh cảm của nàng ta không hề sai.
Ta vào cung.
Chính là để đòi mạng nàng.
2
Ta quỳ trong Phật đường, thêm dầu vào ngọn đèn trường minh đang cháy.
Lặng lẽ đọc lời cầu nguyện.
Trong một thoáng mơ hồ, qua ánh nến, ta như nhìn thấy bóng hình người cũ.
Mười sáu năm trước, Thẩm gia chào đón một cặp song sinh.
Khi cả nhà đang chuẩn bị mở tiệc ăn mừng, một vị cao tăng đi ngang qua, để lại một lời phán.
Ông nói rằng, ta là hồ yêu chuyển thế, sau này sẽ trở thành một yêu phi mê hoặc quân vương.
Hồ yêu, nhẹ thì mê hoặc lòng người, gây họa hồng nhan; nặng thì diệt vong cả một vương triều, khiến chúng sinh lầm than.
Tin tức lập tức bị phong tỏa.
Phụ mẫu đau lòng, giấu đi thân phận của ta, đưa ta lên núi tu hành.
Bên ngoài tuyên bố rằng, Thẩm gia chỉ có một người con gái là Thẩm Từ Nguyệt.
Cứ thế, ta lớn lên ở Pháp Hoa tự.
Dẫu không được nhận tổ quy tông, nhưng phụ mẫu vẫn luôn yêu thương ta.
Tỷ tỷ và ta vô cùng thân thiết, thường mượn cớ lễ Phật để đến thăm ta.
Tỷ tỷ thường ôm ta khóc: “Hồ yêu chuyển thế gì chứ, thật là nhảm nhí! Vậy mà muội phải chịu khổ ở nơi này, hu hu…”
“Nhưng tỷ tỷ, muội thật sự là.”
Ta đưa mắt nhìn quanh, chắc chắn không có ai, liền lén lút dựng hai cái tai lông xù lên.
Đôi tai cáo trắng, đầu tai thoáng hiện một chút hồng phấn.
Tỷ tỷ dùng bao tải trùm lên đầu ta, khóc càng thêm dữ dội.
“Muội mau giấu đi! Nếu bị phát hiện, người ta sẽ bắt muội đi hầm ăn mất!”
Ta hứa với tỷ tỷ, sẽ làm một yêu tinh tốt, không, là một người tốt.
Tuyệt đối không dùng pháp lực của yêu tinh để hại người.
Hai chúng ta cùng ngồi dưới gốc cây bồ đề.
Ta nhắm mắt, tĩnh tâm niệm chú.
Chỉ một lát, chim chóc đã ngậm cành liễu và vòng hoa, nhẹ nhàng đặt trên đầu tỷ tỷ.
Ta chớp mắt nhìn tỷ.
“Tỷ tỷ, tỷ xem, muội bây giờ giống người tốt chưa?”
Tỷ tỷ lao tới ôm chầm lấy ta.
“Muội muội là muội muội tốt nhất trên đời!”
Hai người cứ thế đùa giỡn, đuổi bắt nhau dưới ánh dương rực rỡ.
Trước hoàng hôn, ta từ biệt tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, lần sau khi tỷ đến, muội sẽ để tỷ thấy song thư tịnh đế liên!”
Nhưng tỷ tỷ mãi không thể nhìn thấy ngày song thư tịnh đế liên nở rộ.
Tỷ tỷ chết trên đường lên núi gặp ta.
Bị bọn cướp thay nhau giày vò, bỏ xác nơi hoang dã. Trước khi chết còn chưa thể nhắm mắt.
Trong hành lý của tỷ mang theo món điểm tâm mà ta thích nhất.
Tỷ tỷ đã có ý trung nhân, là nhị công tử của Thị Lang họ Trần, hai người tâm đầu ý hợp, hôn kỳ cũng sắp đến.
Tất cả chỉ vì một giấc mộng của hoàng hậu.
Giang Nhược Vi xuất thân cao quý, cùng với Phù Cảnh thanh mai trúc mã, tình cảm thâm sâu.
Từ khi tân đế đăng cơ, nàng càng được sủng ái nhất lục cung.
Nhưng trong giấc mộng, có một giọng nói nói với nàng rằng, phượng vị và tính mạng của nàng sau này sẽ bị một nữ tử họ Thẩm cướp mất.
Vì vậy, nàng âm thầm sai người giết tỷ tỷ ta, để tuyệt hậu hoạn.
Ta khóc đến kiệt quệ, mấy lần ngất xỉu.
Tỷ tỷ là người trong sáng, dịu dàng nhất, sao có thể chết trong sự nhục nhã như vậy.
Việc này được đưa lên Đại Lý Tự.
Phụ thân chỉ là một quan tứ phẩm nhỏ nhoi, còn Đại Lý Tự Khanh lại là người phe cánh của phụ thân và huynh hoàng hậu, tất cả cùng nhau thông đồng.
Quan xét xử vụ án cũng chỉ làm qua loa cho xong, kết án một cách hời hợt.
Tuyệt vọng, bi thương, đến mức tâm như chết lặng.
Ta không còn khóc lóc vô ích, lau khô giọt nước mắt cuối cùng.
Tỷ tỷ xem, này đây.
Yêu hồ chưa từng làm điều ác, mà kẻ ác vẫn nhởn nhơ ngoài vòng vương pháp .
Thiên đạo luân hồi, ta không đợi được.
Vậy thì ta sẽ như lời cao tăng tiên đoán.
Mê hoặc lòng vua, gieo họa nhân gian.
4
Thân là hồ yêu, muốn thu hút sự chú ý với hoàng đế chẳng phải chuyện khó.
Pháp Hoa Tự là quốc tự, Phù Cảnh mỗi năm đều đến đây dâng hương cầu phúc.
Ta nắm rõ hành tung của hắn, chờ tại con đường hắn phải qua để trở về thiền phòng, khi hắn đối diện đi tới, ta liền “vô tình” đối mắt cùng hắn.
Hắn tiêu đời rồi.
Ta lòng đã quyết tâm giành được hắn.
Quả nhiên, Phù Cảnh chú ý tới ta.
Chỉ là hắn nhìn đến thất thần, đến mức “bõm” một tiếng, trực tiếp ngã xuống nước.
Ta khẽ kêu lên kinh ngạc, trước khi ám vệ kịp phản ứng, đã lao mình xuống nước, bơi đến kéo hắn lên.
Lo lắng hỏi:
“Thí chủ, ngài không sao chứ?”
Lên bờ rồi, hắn nhìn ta không rời mắt, ngay cả chiếc áo choàng ám vệ đưa tới cũng quên không nhận.
“Hãy nói cho trẫm, nàng tên là gì?”
Ta thoáng ngẩn người, sau đó lập tức mỉm cười.
“Thần thiếp tên là Linh Chi.”
5
Phù Cảnh vừa gặp đã say mê ta, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đưa ta về cung.
Hoàng hậu vốn thích tỏ ra rộng lượng, hiền đức trước mặt hắn, đối với việc nạp phi ban đầu không có ý kiến gì.
Nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ta, nàng đã bị dọa đến lảo đảo, sống lưng lạnh buốt.
Ta và tỷ tỷ tuy khác nhau về phong thái.
Tỷ tỷ rạng rỡ ôn nhu, còn ta thì chính là kiểu yêu mị lẳng lơ.
Nhưng dù sao cũng là tỷ muội song sinh, nét xương cốt vẫn có vài phần giống nhau.
Nàng gần như phát cuồng, ngăn cản bằng mọi giá.
“Bệ hạ, ngài hồ đồ rồi! Một người đã quy y cửa Phật, sao có thể đưa về cung được?!”
Nàng nghĩ rằng lấy Phật pháp ra sẽ ngăn được hoàng đế.
Nhưng Phù Cảnh là thiên tử, hắn nào quan tâm đến giới luật hay thanh quy.
Lời thiên tử nói, chính là thiên lý.
Hoàng đế đã quyết ý, hoàng hậu cương quyết phản đối, hai người nhất thời căng thẳng, giữa họ nảy sinh hiềm khích.
Ta nhân cơ hội thêm dầu vào lửa.
Đêm khuya tĩnh lặng, ta đến bên hồ sen, lặng lẽ niệm chú.
Hôm sau, tin tức về hoa sen song sinh nở rộ làm chấn động toàn bộ Pháp Hoa Tự.
Có người kinh ngạc thốt lên:
“Quả thật là điềm lành trăm năm khó gặp!”
Có vị quan nịnh bợ tấu rằng:
“Nghe nói hoa sen song sinh nở rộ, mang ý nghĩa kim ngọc lương duyên, quả là hỷ sự lớn của Đại Lương, chúc mừng bệ hạ!”
Hoàng hậu giận đến mức suýt bộc phát ngay tại chỗ, chỉ vào ta mà rằng:
“Ngươi là người đã xuất gia, lại không giữ gìn thanh tịnh, tâm thuật bất chính, quyến rũ bệ hạ, quả là nỗi sỉ nhục của cửa Phật!”
Tịnh Ngôn sư phụ đứng chắn trước ta, bước lên hành lễ.
“Xin hoàng hậu nương nương cân nhắc lời nói.”
“Pháp Hoa Tự là quốc tự, phong khí trong sạch, chính là bệ hạ hôm đó không cẩn thận ngã xuống nước, đồ đệ Linh Chi vì không đành lòng nên mới cứu giúp, được bệ hạ để mắt tới. Chứ không như nương nương nói, tâm thuật bất chính.”
Ngài lại hướng về phía Phù Cảnh hành lễ.
“Bệ hạ, người xuất gia mang tóc tu hành là vì duyên trần chưa dứt, lòng còn vướng bận. Linh Chi ở lại chùa này mang tóc tu hành hơn mười năm, ắt hẳn là ý trời định sẵn, phải chờ người hữu duyên. Hôm nay quả nhiên Phật tổ đã hiển linh.”
Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng sư phụ.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Người từng dạy ta phải lấy lòng từ bi mà đối đãi, không nên khởi sát niệm.
Nhưng nay lại sẵn lòng giúp ta một tay trên con đường báo thù.
Trước có điềm lành, sau có lời trụ trì.
Hoàng hậu bị chặn đến cứng họng, không nói được lời nào.
Mọi chuyện đến đây xem như đã định.
Phù Cảnh cười lớn:
“Tốt! Thật là một nhân duyên trời ban!”
Hắn đưa tay về phía ta.
“Nàng có nguyện ý theo trẫm hồi cung không?”
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, không ai nhìn thấy trong mắt ta ngọn lửa báo thù cháy bừng bừng.
Ta cúi đầu, đặt tay mình lên tay hắn.
“Linh Chi, nguyện ý.”