Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA TIỂU THƯ Chương 2 XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA TIỂU THƯ

Chương 2 XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA TIỂU THƯ

6:46 sáng – 18/11/2024

Nàng ra vẻ trầm ngâm:

 “Vậy sau này…”

Ta trông chờ nhìn nàng, nếu có cái đuôi, chắc hẳn nó đã vẫy đến tận trời.

“Sau này ta sẽ nhẹ tay hơn, đừng chạy nữa.”

Trời càng lúc càng tối, ta đã không còn nhìn rõ biểu cảm của nàng, nhưng lại sinh ra ảo giác rằng câu nói đó thật dịu dàng. Ta vội vàng đứng dậy:

 “Nô tỳ đi thắp đèn.”

Không biết có phải sợ sau khi ta bỏ trốn sẽ không tìm được một nha hoàn nào có đùi mềm mại như thế để nhéo không, nhưng từ đó về sau nàng nhéo ta ít hẳn, cũng không còn hung hăng như trước.

Tất nhiên, cũng có thể vì nàng sắp xuất giá, tính tình thay đổi trở nên dịu dàng hơn.

Người mà Thẩm Thư sắp gả cho là một thiếu tướng quân trẻ tuổi tài giỏi của triều đình, Chu Diệm.

Hoàng thượng vô cùng yêu thích vị tiểu tướng quân này, đến mức muốn gả công chúa cho hắn. Nhưng vị tướng quân trẻ tuổi vốn tính khí ngang tàng, bạo liệt, khiến hoàng thượng nghĩ lại rằng công chúa là ngọc ngà cao quý, sao có thể chịu ủy khuất như vậy.

Suy đi nghĩ lại, cảm thấy thanh niên tài giỏi như thế mà không định sẵn một cuộc hôn nhân tốt thì thật đáng tiếc, liền nhắm đến tiểu thư nhà họ Thẩm, Thẩm Thư.

Thế nhưng, tiểu thư nhà ta cũng nổi danh khắp kinh thành là một quả pháo nhỏ đấy!

Nhớ lại lần trước nàng nói trong của hồi môn sẽ có ta, lòng ta trĩu nặng vô cùng.

Giờ hầu hạ một tiểu thư hơi có khuynh hướng bạo lực đã đủ khó, nếu thêm một phò mã còn bạo lực hơn nữa, làm sao mà sống nổi.

Vị phò mã mới này lại là võ tướng, nếu tức giận thì không đơn giản như câu nói của Thẩm Thư: “Chi Chi, ngươi kéo váy lên.” Có lẽ sẽ thành: “Chi Chi, ngươi tháo chân ra đi.”

Nghĩ đến đây, chân ta đã bắt đầu đau nhức. Lo lắng đến mức ta ngày ngày ăn uống vô độ, mập lên mấy cân.

Còn Thẩm Thư thì gầy đi.

Hoàng hậu vì không cần gả công chúa cho tiểu tướng quân mà tâm trạng rất tốt, đặc biệt quan tâm đến hôn sự này, sợ rằng Thẩm Thư lại không chịu gả.

Trong phủ ta, có một giáo tập nương tử được mời từ trong cung đến để giúp chuẩn bị trang phục cưới cho Thẩm Thư, đồng thời dạy nàng cách hầu hạ phu quân.

Với tính khí của nàng, tất nhiên là không vui vẻ gì khi học, nhưng giáo tập nương tử phải định kỳ vào cung báo cáo tiến độ với hoàng hậu, Thẩm phu nhân vì danh tiếng phủ Tể tướng nên ép nàng học.

Ta vốn nghĩ rằng nàng bận bịu, mệt mỏi thì sẽ không còn thời gian để ý đến ta nữa. Nhưng ta quên mất, Thẩm Thư nhéo ta vốn không cần lý do.

Lễ phục hoàng hậu ban cho được đo ni đóng giày, thế mà không hiểu sao eo lại nhỏ hơn một phân.

Thẩm phu nhân dặn mọi người đừng làm lớn chuyện, bà đã có cách.

Cách của bà chính là đổi ba bữa ăn của Thẩm Thư thành rau cải luộc.

Thẩm Thư ăn được một bữa liền bắt ta ăn cùng. Nàng ăn suất cơm của nha hoàn, còn ta ăn cải luộc của nàng.

Mấy cân mỡ thừa ta tích cóp nhờ ăn nhiều ngày liền biến mất chỉ trong vài hôm.

Nhịn đói cũng đành, ta còn lo hơn chuyện eo nàng không gầy đi được, đến lúc đó làm sao ăn nói đây.

Nàng bảo, nàng tự có cách.

Trời ơi! Cách của nhà này mỗi lần đều vòng vo đến cuối cùng lại hại ta.

Ta thật sự sợ rồi….

Trong nỗi lo lắng từng ngày, cuối cùng cũng đến đêm trước ngày thành thân.

Khi vừa cắt may xong, Thẩm Thư còn miễn cưỡng mặc vừa lễ phục, nhưng giờ thử lại thì không thể nào vào được nữa.

Chỉ thấy nàng lấy ra một thứ rồi mặc vào, hít sâu một hơi, bám chặt vào cột giường: 

“Lại đây, Chi Chi.”

Ta nhìn kỹ chất liệu và hình dạng, chẳng phải đây là tổ tiên của cái gọi là áo nịt bụng sao?

“Sững sờ cái gì?”

Ta giật mình, vội vàng cầm lấy dây giúp nàng thắt.

Nàng hít một hơi, ta kéo mạnh. Nàng lại hít một hơi nữa, ta càng kéo mạnh. Cuối cùng, cũng thắt được vòng eo vừa vặn để mặc lễ phục.

Ta thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu còn nghi nàng không muốn thành thân với vị tiểu tướng quân chưa từng gặp mặt, định đẩy ta lên kiệu hoa rồi nàng bỏ trốn đấy.

Chắc ta đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi.

Khi tiểu tướng quân đến đón dâu, hắn cưỡi một con bạch mã được hoàng thượng ban tặng, toàn thân vận lễ phục đỏ như lửa, tóc đen nhánh như mực, mày kiếm sắc nét.

Dáng vẻ thực sự hiền hòa, hoàn toàn không giống thiếu niên hung dữ mà ta từng nghe đồn. Hoặc ít nhất, không liên quan gì đến những tưởng tượng hoang đường của ta.

“Phò mã trông cũng giống người đấy chứ, tiểu thư yên tâm mà sống.” 

Ta vừa liếc nhìn dung mạo thật sự của Chu Diệm, vừa ghé tai nói nhỏ với Thẩm Thư.

Thẩm Thư che khăn voan đỏ, dường như không nghe thấy, cũng không đáp lời.

Chẳng lẽ khăn voan này còn cách âm?

Ta đỡ nàng lên kiệu hoa, đi bộ bên cạnh kiệu. Nhưng chưa đi đầy một dặm, nàng vén rèm gọi:

 “Chi Chi, ta khó chịu, ngươi lên đây ngồi cùng ta.”

Chuyện này vốn không hợp quy củ. Nhưng mấy mụ bà bên Chu phủ vừa nghe liền vội ra lệnh dừng kiệu, nhét ta vào trong:

 “Các cô gái khi xuất giá rời nhà đều không khỏi cảm thấy không vui, ngày đại hỉ, Chi Chi cô nương hãy giúp chúng ta an ủi nàng.”

Lời còn chưa dứt, ta đã nhào thẳng vào lòng Thẩm Thư.

“Tránh ra mau.” 

Giọng nàng yếu ớt, không còn chút khí lực.

Ta tránh ra, nhìn kỹ, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy xuống làm nhòe cả lớp trang điểm.

“Tiểu thư, người khó chịu ư? Có cần ta báo với các mụ bà đi cùng không?”

Nàng không nói nổi, chỉ chỉ vào dây áo, ý bảo ta cởi ra.

Tim ta đập thình thịch như muốn phá tung nóc kiệu. Ngày đại hôn, nàng gọi ta vào kiệu hoa để cởi áo là ý gì đây?

Không kịp nghĩ thêm, nàng lại dùng ánh mắt thúc giục.

Ta run rẩy cởi áo khoác ngoài của nàng. Nàng lại chỉ vào lớp áo trong. Ta cởi tiếp áo trong, rồi nàng chỉ đến áo nịt bụng.

Tháo áo nịt bụng xong, ta định đưa tay đến yếm của nàng thì nàng liền đập tay ta lại.

“Ngươi định làm gì?”

“Nô tỳ… chỉ làm theo chỉ dẫn của tiểu thư.”

“Ta đâu bảo ngươi cởi hết.” 

Nàng ném chiếc áo nịt bụng qua một bên, thở hắt ra:

 “Bó chặt đến chết mất.”

Chiếc nịt bụng này, khi đứng thì hít thở đến cực hạn mới buộc vào được, lúc ngồi lại càng thít chặt hơn. Nếu thêm một lát nữa, e rằng tân nương sẽ ngất xỉu.

Nhưng rồi cũng phải xuống kiệu.

Bờ vai trắng nõn, mịn màng của Thẩm Thư lộ ra dưới ánh sáng đỏ từ kiệu hoa, trông đặc biệt nổi bật. Ta vừa ngắm vừa suy nghĩ cách giải quyết, nhưng nghĩ mãi không ra.

Nàng lại như nảy ra ý tưởng, ánh mắt sáng bừng nhìn ta.

Ta bị ánh mắt nàng làm cho sợ hãi, lùi lại đến đụng vào vách kiệu, đầu bị va sưng lên một cục.

“Chi Chi, váy của ngươi…”

Ta chưa đợi nàng nói hết câu, đã ngoan ngoãn kéo váy lên, chuẩn bị sẵn tư thế để nàng nhéo.

“Tháo váy ra.” 

Thẩm Thư làm như không nhìn thấy đôi chân trần của ta.

Bây giờ chơi lớn thế sao?

Trong lòng ta đầy nghi hoặc, nhưng tay vẫn không dám ngừng, cẩn thận tháo váy xuống.

Nàng ra hiệu ta đưa váy cho nàng, nhanh nhẹn mặc vào, sau đó lại đưa lễ phục của nàng cho ta.

Ta ngồi ngơ ngác tại chỗ, không dám động đậy.

“Mặc vào đi.”

“Nô tỳ không dám.”

“Ngươi không mặc thì chẳng lẽ định trần truồng ra ngoài?”

Quả nhiên, sắp đến cửa Chu phủ rồi, nàng vẫn định bỏ trốn.

Lòng ta tràn ngập cảm giác buồn bã.

“Tiểu thư!”

 Ta ôm chặt lấy chân nàng, không chịu buông tay. 

“Nếu người muốn đi, mang theo nô tỳ đi cùng. Về sau, dù là nhéo chân hay rạch thịt, nô tỳ cũng không nhíu mày một cái!”

Tiểu thư bỏ trốn, nha hoàn thay thế, trong hôn sự do hoàng thượng đích thân chỉ định này, ngoài chữ “chết,” ta không nghĩ ra được chữ nào khác.

Nàng giãy giụa không thoát, đành dỗ dành: 

“Ngươi buông tay trước đi.”

“Ta không buông.”

“Buông ra!”

“Buông ra là tiểu thư chạy mất.”

“Ngươi không buông, ta nhéo đùi đấy.”

Vừa nghe xong, ta lập tức buông tay, chui tọt vào góc kiệu.

“Ngươi đúng là đáng bị nhéo.”

 Thẩm Thư vừa tức vừa buồn cười:

“Ta không chạy. Nhưng mặc cái lễ phục này nữa thì ta mất mạng mất. Ngươi gầy hơn ta, lại che khăn voan, ai mà nhận ra được.”

“Che khăn voan thì không nhận ra thật, nhưng đổi nha hoàn đi cùng, chẳng lẽ người ta mù hết sao…”

Chưa nói dứt lời, nàng đã đánh vào lưng ta khiến ta ho sù sụ, rồi quay ra ngoài nói: 

“Trần mụ mụ, Chi Chi bị cảm lạnh, đưa cho nàng một khăn trùm che mặt.”

Nàng quấn mình kín mít, chỉ chừa đôi mắt rồi đắp khăn voan cho ta, sau đó không ngoảnh đầu lại mà nhảy khỏi xe ngựa.

Lúc đó, ta sợ hãi đến mức chân tay run rẩy.

Lạy trời lạy đất, bái cha mẹ, bái phu thê, tất cả đều là do ta – cô dâu giả – thực hiện.

Mờ mờ mịt mịt, ta được dẫn vào tân phòng, còn Chu Diệm thì ra ngoài chiêu đãi khách. Trong phòng toàn các mụ mụ, không biết có người nào từ nhà họ Thẩm không.

Trên giường đầy đậu phộng và nhãn, cấn đến đau cả mông.