Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA TIỂU THƯ Chương 1 XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA TIỂU THƯ

Chương 1 XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA TIỂU THƯ

6:45 sáng – 18/11/2024

Ta xuyên không trở thành một nha hoàn.

Sau khi nói với Thẩm Thư tiểu thư rằng mọi người đều bình đẳng, ta liền bị nàng đánh một trận.

Nàng dùng ngón tay mảnh mai nhéo thịt ta, nhéo đến khi chỗ đó chuyển sang màu xanh tím mà nàng yêu thích.

Nàng luôn chỉ nhéo đùi và bụng ta, những nơi mà người khác không thể nhìn thấy.

Trước mặt người ngoài, nàng là đại tiểu thư đoan trang, dịu dàng của phủ Tể tướng, tên là Thẩm Thư. Chỉ cần nói thêm một câu với nam tử lạ cũng khiến nàng đỏ mặt. Nhưng khi về phòng, nàng chính là ác mộng của ta.

Người khác xuyên không đều trở thành công chúa, vương phi, chỉ riêng ta là nha hoàn.

Làm nha hoàn thì thôi đi, thế nhưng lại gặp phải một tiểu thư biến thái, không có chuyện gì cũng thích nhéo thịt ta.

Nàng bị Nhị tiểu thư áp đảo nhan sắc, mất hết phong thái, về phòng lại nhéo ta.

Bài học làm không tốt bị tiên sinh trách mắng, cũng về phòng nhéo ta.

Nếu nói chỉ để phát tiết cảm xúc thì cũng thôi đi.

Có một lần, Hoàng hậu ban cho nàng một đôi bông tai ngọc bích vô cùng đẹp, nàng vui vẻ thử đeo trước gương đồng.

Ta lập tức tán thưởng: 

“Tiểu thư thật là khuynh quốc khuynh thành, phong thái khuynh nhân.”

Làm nha hoàn lâu ngày, ta nghi ngờ mình đã sinh ra tính nô lệ.

“Phải không?” 

Thẩm Thư từ từ tháo đôi bông tai xuống:

 “Chi Chi, váy của ngươi kéo lên để ta nhéo đùi một chút.”

Ta không tin vào tai mình: 

“Tiểu thư… nô tỳ hôm nay đã làm sai điều gì sao?”

“Ngươi chẳng làm sai điều gì.”

“Vậy là có ai chọc giận tiểu thư sao?”

“Tâm trạng ta rất tốt, nhéo ngươi để ăn mừng một chút.”

Cái mạng hèn này của ta, sớm muộn gì cũng chết trong tay Thẩm Thư.

Tiểu Cố làm việc ở nhà bếp an ủi ta, nói rằng tiểu thư sớm muộn gì cũng phải xuất giá, chịu đựng thêm một chút là ngày tốt sẽ đến.

Vài ngày sau, ta tuyệt vọng nói với hắn, tiểu thư nói rằng trong của hồi môn của nàng sẽ bao gồm cả ta.

Tiểu Cố suy nghĩ suốt một đêm, nói với ta: 

“Chi Chi, ta sẽ đưa ngươi bỏ trốn.”

Hắn nói hắn đã dành dụm được vài lượng bạc, chúng ta sẽ trốn về quê mua một mảnh đất, ta sẽ làm thê tử của hắn.

Dù ta không biết làm ruộng, cũng không muốn làm thê tử của hắn, nhưng ta thật sự không muốn bị đánh nữa.

Đêm chúng ta hẹn bỏ trốn, trăng mờ gió lớn. Ta thu dọn hai bộ y phục thường ngày, cùng với tháng lương đầu tiên làm nha hoàn.

Trước khi đi, nhìn thấy y phục Thẩm Thư tiểu thư chuẩn bị mặc dự yến tiệc ngày mai vứt nhăn nhúm trên ghế, ta suy nghĩ một chút rồi vẫn là là lượt cho thẳng, để tránh nàng tức giận khi phát hiện ta đã bỏ trốn.

Ta ôm bọc nhỏ ra góc tường ở hậu viện chờ Tiểu Cố.

Chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi gió càng lúc càng lớn, đêm tối càng lúc càng đặc quánh, cuối cùng, người xuất hiện lại là Thẩm Thư.

Nàng chỉ mặc trung y, tóc bị gió lớn thổi rối tung, giống như một ác quỷ đến đòi mạng ta.

Trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ: 

Chết rồi….

“Chi Chi, ngươi muốn trốn sao?”

“Nô… nô tỳ không dám.”

“Tiểu Cố đã báo tin cho ta để nhận thưởng.”

Thật sự còn có trò “câu cá bắt người” này sao?!

Ta dù có chết cũng phải mang theo tên cẩu tặc vô liêm sỉ Tiểu Cố này.

“Chi Chi, ngươi kéo váy lên.” 

Cuối cùng, Thẩm Thư cũng nói ra câu đó.

Không hiểu sao, ta ngược lại thấy bớt bất an.

Nhưng ngay giây sau, tiếng hét chói tai của ta suýt đâm thủng chính màng tai của mình.

Nàng không nhéo, không véo ta, mà cầm một cây trâm sắc nhọn rạch vào da thịt ta.

“Chi Chi, hôm nay phạt nặng hơn một chút.” 

Nàng dùng khăn lau máu trên cây trâm:

 “Ngươi nhớ cho kỹ, nam nhân là thứ không đáng tin nhất. Đừng để bị lừa, ngươi chỉ có thể làm nô tài bên cạnh ta thôi.”

Ta thà rằng cây trâm đó đâm thẳng vào động mạch trên cổ mình luôn cho rồi. Khi máu nóng tuôn trào, ta có thể trở về thời đại nơi mọi người bình đẳng.

Nhưng rõ ràng, nếu nàng không đâm ta, ta cũng không dám tự mình ra tay. Dũng khí này, vẫn là để dành để đâm Tiểu Cố thì hơn.

Sau khi bắt ta trở về, Thẩm Thư chẳng nói gì. Ngày hôm sau, nàng vẫn như thường lệ để ta hầu hạ chải đầu, mặc y phục, chuẩn bị vào cung chúc thọ Thục Quý Phi.

Nhưng lần này, nàng không cho ta đi theo.

Nàng cho gia đinh mang Tiểu Cố vào phòng, trói hắn vào cột giường rồi nói với ta: 

“Chi Chi, giao cho ngươi.”

“Giao cho ta?”

“Ra tay đừng quá nặng.”

Nàng suy nghĩ một chút rồi bổ sung:

“Có xảy ra án mạng cũng đừng sợ, chờ ta về xử lý, đừng làm to chuyện.”

Ta nhìn theo bóng dáng Thẩm Thư lên xe ngựa, cứ nhìn cho đến khi xe ngựa khuất khỏi tầm mắt.

Vào phòng, khóa cửa, cài then.

Tiểu Cố giãy giụa hai lần nhưng không thoát được, bắt đầu hoảng sợ.

Hắn dùng đầu đập vào cột giường, quỳ gối cầu xin ta:

 “Chi Chi tốt bụng, tha cho ta đi.”

“Tha cho ngươi? Ngươi không nghĩ đến việc tha cho ta sao?”

Ta kéo váy của mình lên, cho hắn xem những vết bầm tím và vết rạch đáng sợ trên chân.

Nhìn chính mình, ta lại thấy mũi cay cay.

Trước đây, ta cũng từng thích mặc váy ngắn, quần ngắn, để lộ đôi chân trắng nõn.

Sao bây giờ lại ra nông nỗi này?

Sao lại sống một cuộc đời chẳng giống người cũng chẳng giống ma như thế này?

Bị nhéo mỗi ngày đã đủ khổ, nay còn bị tên cẩu Tiểu Cố này hại đến chảy máu.

Không biết liệu câu cửa miệng của Thẩm Thư có đổi thành: “Chi Chi, ngươi kéo váy lên để ta rạch một nhát không đây.”

Ta bị thù hận che mờ lý trí, nhìn kẻ thù trước mắt, liền thô bạo kéo quần của hắn xuống.

“Ngươi có kêu rách họng cũng chẳng ai đến cứu.”

Ta vừa khóc vừa nhéo đùi hắn, trút hết những áp bức và đau khổ mà ta đã phải chịu trong những ngày qua lên người hắn.

Tiểu Cố cũng vừa gào vừa khóc như ma hú.

Chúng ta cứ như đang thi nhau gào lớn hơn, ta khóc cho số phận của mình, hắn khóc cho cặp đùi của hắn.

Đến khi tay ta mỏi nhừ, tiếng khóc của Tiểu Cố nhỏ dần, ta mới dừng lại.

Ta ngồi trên ghế nhỏ, thút thít nấc lên.

Nghĩ đến việc này lại không nhịn được, ta tát hắn một cái: 

“Ta làm thê tử của ngươi, cùng ngươi trồng ruộng là ủy khuất ngươi sao? Ngươi cần gì phải hại ta thế này?”

Tiểu Cố lại òa khóc: 

“Ta không có tiền mua đất, còn nợ tiền cờ bạc, người ta dọa chặt tay ta!”

Cứ thế, ta đánh mệt rồi thì mắng vài câu, mắng mệt rồi lại đánh vài cái, cho đến khi chiều Thẩm Thư trở về.

Nàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tiểu Cố trần truồng, còn ta tóc tai rối bù, mặt đầy nước mắt, bèn ngập ngừng hỏi: 

“Hai ngươi… ai cưỡng bức ai?”

Ta bò dậy, dùng tay áo lau khô nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.

Tiểu Cố vốn định lấy lòng, thể hiện trung thành với Thẩm Thư, nào ngờ cuối cùng lại rơi vào tay khổ chủ Chi Chi.

Chắc hẳn hắn không sao hiểu nổi, tiểu thư bình thường coi ta như con chó nhỏ, vậy mà lại đem người mật báo giao cho con chó nhỏ không chạy thoát kia để cắn hắn.

Ta cũng không hiểu.

Nhưng những chuyện của Thẩm Thư vốn dĩ giống như việc nàng vui thì nhéo ta, không vui cũng nhéo ta, chẳng hề có lý lẽ gì để nói.

“Người này xử trí thế nào?”

Ta ngẩng đầu lên, ngây ngẩn nhìn nàng, không biết câu hỏi này có phải đang hỏi ta không.

“Hỏi ngươi đó, Chi Chi.”

“À… ở đây giết người có phạm pháp không?”

“Phạm.”

“Vậy thì chờ nửa đêm không ai thấy, giết rồi ném xuống giếng hoang.”

Tiểu Cố sợ đến mức mặt trắng như mông.

Ta bực bội giúp hắn kéo quần lên: 

“Đánh thêm một trận rồi đuổi ra ngoài, chết trong phủ thì xui xẻo lắm.”

Thẩm Thư gật đầu, ra lệnh cho người mang Tiểu Cố đi.

Lúc này, trời đã gần hoàng hôn, trong phòng chưa thắp đèn. Thẩm Thư ngồi trước bàn trang điểm, tự mình tháo bộ tóc vấn phức tạp.

“Để nô tỳ giúp.” 

Ta nhanh nhẹn đề nghị.

“Không cần.”

“Vậy để nô tỳ đi thắp đèn.”

“Đứng lại.”

Chân ta như bị đóng đinh xuống đất bởi giọng nói của nàng. Ngữ khí của nàng sắc bén, không giống như sắp có chuyện tốt gì xảy ra.

“Tại sao ngươi muốn chạy trốn?”

“Nô tỳ không dám nữa.” 

Chân ta mềm nhũn, quỳ xuống ngay lập tức.

“Ta hỏi tại sao.”

Ta đang do dự không biết nên tìm lý do gì thì Thẩm Thư bổ sung thêm một câu: 

“Nếu nói dối, ta sẽ gả ngươi cho Tiểu Cố làm vợ. Hắn chắc chưa bị đánh hết, một lát nữa ngươi đi cùng hắn.”

Nếu đi cùng Tiểu Cố, có lẽ ra khỏi cửa hắn sẽ bán ta lên núi đào than mất.

“Nói đi, Chi Chi.”

“Nô tỳ sợ đau, sợ chết, không muốn bị nhéo nữa!”

 Cuối cùng, ta bị ép phải nói ra sự thật.

Thẩm Thư dường như bất ngờ, lộ ra chút thương hại.

Có khi nào, vị tiểu thư biến thái này đột nhiên giác ngộ lương tâm, từ nay không hành hạ ta nữa?

“Vậy à…”