Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÁCH BỨC TƯỜNG CUNG TÌNH KHÓ TỎ BÀY Chương 4 CÁCH BỨC TƯỜNG CUNG TÌNH KHÓ TỎ BÀY

Chương 4 CÁCH BỨC TƯỜNG CUNG TÌNH KHÓ TỎ BÀY

8:20 chiều – 17/11/2024

Ta đốt bức thư.

Trong ánh nến chập chờn, dung nhan kiều diễm của ta như ẩn như hiện, tâm tư sâu kín nơi đáy mắt cũng bị ánh lửa che lấp.

Làn khói xanh mỏng manh bay lên, như mang theo những ký ức cuối cùng của ta về Vi Cửu Chiêu, cùng nhau hóa thành tro bụi.

Ta khẽ thì thầm:

“Mọi thứ, đã thật sự kết thúc rồi.”

Chương 10

Chiều hôm sau, ta cùng Bảo Châu thay trang phục thường dân, đến chỗ hẹn.

Giản Đình đã đợi sẵn trước cửa, tay nắm chặt dây cương của hai con ngựa. Thấy bóng dáng ta và Bảo Châu xuất hiện, chàng thở phào nhẹ nhõm.

Ta nhận lấy hai chiếc nón che mặt mà Giản Đình đưa, khẽ nói lời tạ ơn: “A Đình, từ nay cách biệt, chẳng biết bao giờ mới gặp lại, mong huynh bảo trọng.”

Giản Đình lắc đầu: “Mong điện hạ bình an là đủ rồi.”

“Điện hạ yên tâm, khi người rời khỏi hoàng thành, Phượng Nghi Cung sẽ có một trận lửa lớn, chẳng còn gì lưu lại.”

Ta đội nón che, nhảy lên ngựa: “Thời gian không còn nhiều, để phòng bất trắc, chúng ta chia tay tại đây.”

“A Đình, đa tạ huynh, hẹn ngày tái ngộ.”

Giản Đình nhìn theo bóng ta trong bộ xiêm y đỏ sẫm trên lưng ngựa, ánh mắt đầy tiếc nuối. Chàng rời ánh mắt đi nơi khác, khẽ đáp: “Hẹn ngày tái ngộ.”

Ta nắm chặt dây cương, gió thổi qua váy áo của nàng, khiến nó tung bay như một đóa phù dung.

Tiếng vó ngựa vang lên giữa con đường tĩnh mịch. Giản Đình đứng lặng thật lâu, mắt nhìn theo bóng nàng khuất dần.

Tiếng gió lướt qua bên tai như đang khẽ nhắc ta về một khởi đầu mới.

Trên đường, xe ngựa của Vi Cửu Chiêu đi ngược chiều với hai người họ. Ta chột dạ, cúi thấp nón che mặt xuống.

Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Vi Cửu Chiêu không nhịn được, vén rèm lên nhìn ra ngoài, thấy một bóng áo đỏ thẫm cưỡi ngựa lao qua. Chiếc nón che khẽ tung lên, để lộ nửa khuôn mặt dưới, cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng hắn.

Một tiếng lục lạc khẽ vang, thu hút ánh mắt hắn. Chiếc lục lạc đeo bên hông nữ nhân ấy dường như rất quen thuộc.

Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, hai người đã phóng ngựa đi xa.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cố gắng thoát khỏi hoàng cung trước giờ giới nghiêm.

Cách cửa thành khoảng năm dặm, ta nhìn thấy phó tướng của phụ vương– Phúc Bá.

“A Phúc bá bá!”

Ta nhảy xuống ngựa, lao vào lòng người trung niên.

Phúc Bá nhẹ nhàng vỗ lên lưng ta: “Điện hạ chịu khổ rồi, lão phu phụng lệnh hạ vương, đặc biệt đến đón điện hạ về nhà.”

Ta ngấn lệ, Bảo Châu cầm dây cương ngựa, bước lại gần.

Xa xa, từ trong thành Bắc Triều, một ngọn lửa bừng cháy, nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Ta nhìn về hướng đó, nơi Phượng Nghi Cung tọa lạc.

Vi Cửu Chiêu liệu sẽ thế nào? Hắn có thấy vui mừng khi ta đã chết, để có thể yêu Diệp Minh Nhi, hay là sẽ đau lòng?

Phúc Bá đặt tay lên vai ta, giọng nói nhuốm màu tang thương: “Điện hạ, đã căng cung thì không còn đường quay lại, nếu đã quyết tâm, thì chớ nên nhìn lại.”

Ta dời mắt: “Ta hiểu mà, ta luôn hiểu.”

Bóng họ khuất dần trong màn đêm, hướng về phía Nam Cương xa xôi.

Về đến hoàng cung, Vi Cửu Chiêu chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng cầm món quà chuẩn bị từ bên ngoài muốn mang đến cho ta, mong ta thấy mà nguôi giận.

Hắn vừa bước ra khỏi phòng thì tổng quản nội vụ đã hớt hải chạy đến báo: “Bệ hạ! Chuyện lớn rồi! Phượng Nghi Cung bốc cháy!”

Hắn sững người: “Ngươi nói gì?”

Vị thái giám run rẩy quỳ xuống: “Phượng Nghi Cung không biết vì sao mà nửa đêm lại bốc cháy, lửa không thể khống chế nổi.”

Vi Cửu Chiêu cảm thấy lòng nặng trĩu: “Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu đang ở đâu?”

“Hoàng hậu… Người đang ở trong Phượng Nghi Cung, hôm nay nương nương đã nghỉ ngơi từ sớm.”

Chiếc hộp gỗ tinh xảo trên tay rơi xuống đất, Vi Cửu Chiêu lập tức lao đi, không dám chần chừ dù chỉ một giây.

Khi nhìn thấy Phượng Nghi Cung chìm trong biển lửa, hai chân hắn mềm nhũn, gần như khuỵu xuống: “Không… không thể nào, Khánh nhi, Khánh nhi!”

Hắn gào lên, vứt bỏ mọi phong thái thường ngày của một bậc đế vương.

Hắn loạng choạng đứng dậy, quát lớn: “Người đâu! Mau! Bất kể thế nào cũng phải cứu Khánh nhi ra cho trẫm!”

Hắn đứng nhìn ngọn lửa đỏ rực, đôi mắt dần ướt đỏ.

“Khánh nhi, trẫm không thể mất nàng…”

Chương 11

Ngọn lửa ở Phượng Nghi Cung kéo dài suốt hai canh giờ. Cung điện hoa lệ khi xưa giờ đã hóa thành đống đổ nát, chẳng còn lại chút gì của vẻ uy nghi tráng lệ.

Vi Cửu Chiêu nhìn bọn cung nhân tới lui, nhưng không nghe ai báo tin tức về ta, lòng như lửa đốt.

Giản Đình đến nơi, Vi Cửu Chiêu như nhìn thấy cứu tinh: “A Đình, ngươi đến thật đúng lúc, Khánh nhi vẫn còn bên trong…”

Giản Đình nhìn Phượng Nghi Cung bị thiêu cháy thành tro bụi, ánh mắt thoáng vẻ đau lòng, giọng nói khàn đi: “A Chiêu, ngài đến muộn rồi.”

“Ngọn lửa lớn thế này, cơ hội sống sót gần như là không thể.”

Giọng chàng nhẹ nhàng nhưng từng lời từng chữ như đâm vào lòng Vi Cửu Chiêu.

Khuôn mặt Vi Cửu Chiêu tối sầm lại, nhìn cảnh cung điện hoang tàn, đôi mắt hắn đỏ hoe: “Đều là lỗi của ta…”

Giản Đình vỗ nhẹ vai hắn, khẽ an ủi: “A Chiêu, nén bi thương.”

Vi Cửu Chiêu bám chặt lấy vai Giản Đình, nhưng một cơn chóng mặt khiến hắn ngã quỵ, bất tỉnh.

Ngay lập tức, đám cung nhân hốt hoảng: “Bệ hạ! Người đâu, mau truyền thái y!”

Sau hành trình gấp gáp suốt một ngày một đêm, ta cuối cùng cũng đặt chân trở lại Nam Cương. Nhìn quê hương xa cách đã lâu, lòng nàng trào dâng cảm xúc lẫn lộn.

Phụ mẫu đã đợi sẵn ở cửa thành, mong ngóng sự trở về của ta. Thấy tóc phụ mẫu nay đã điểm sương, đôi mắt ta ngấn lệ, niềm tủi thân và không cam chịu như sóng trào.

Ta lao vào lòng họ, những uất ức và đau khổ nuốt xuống cùng những tiếng nức nở.

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

“Con gái của ta, con đã chịu khổ rồi…”

Mẫu phi nước mắt thấm ướt vạt áo, ta nghẹn ngào: “Phụ vương, mẫu phi, Khánh nhi nhớ người lắm, là lỗi của Khánh nhi, Khánh nhi khi xưa quá ngây thơ, mới đến nông nỗi này.”

“Độc của Vong Tình Cổ đã bắt đầu phát tác, Khánh nhi xin tự nguyện đến Hàn Sơn đóng cửa bế quan.”

Mẫu phi nghe vậy liền lắc đầu từ chối không chút do dự: “Không thể được, Hàn Sơn là nơi hàn khí lạnh lẽo, độc cổ của con chưa được giải, sao có thể chịu thêm khổ hàn như vậy?”

Ta mỉm cười chua xót: “Đau đớn đến tột cùng, mới có thể quên đi hoàn toàn.”

“A mẫu, lòng con đã quyết, xin người yên tâm.”

Mẫu phi dường như muốn nói thêm điều gì, nhưng Bảo Châu đã quỳ xuống, kiên định nói: “Xin nhị vị yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho điện hạ.”

Ta vội nâng nàng dậy: “Thôi nào, Bảo Châu, đây không phải Bắc Triều, Nam Cương không có ai là nô tỳ cả.”

“Ngươi không cần đi theo ta.”

Ánh mắt Bảo Châu kiên quyết: “Không, điện hạ, Bảo Châu đã theo người, thì ở đâu có điện hạ, ở đó có Bảo Châu.”

Ta không biết nói gì thêm. Cuối cùng, phụ vương ta cũng gật đầu đồng ý.

“Đi đi,  phụ vương không ngăn cản con, vài hôm nữa, có lẽ người Bắc Triều sẽ đến đây.”

Ta nhớ lại ngọn lửa dữ dội trước lúc rời đi, ngọn lửa thiêu đốt mọi tình cảm ta dành cho Vi Cửu Chiêu thành tro bụi.

Ta cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Chuyện đó chẳng còn liên quan đến con nữa.”

“Khi ra khỏi Hàn Sơn, con sẽ không nhớ gì cả.”

Giọng nói của ta nhẹ bẫng, lướt đi theo làn gió thoảng qua.

Đêm đầu tiên trở lại Nam Cương, ta trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào phòng, lòng ta không rõ vì sao lại trĩu nặng.

Đến khi mắt đỏ quạch vì thao thức, ta mới khép mắt khi trời vừa hửng sáng.

Tại hoàng cung Bắc Triều, Vi Cửu Chiêu từ từ tỉnh lại.

Khi đôi mắt dần dần trở nên rõ ràng, hắn bật dậy trong hoảng loạn: “Khánh nhi!”

Giản Đình đứng bên giường, nhường một bước, phía sau là vị công công tay cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã hương tiêu ngọc vẫn, xin bệ hạ nén bi thương.”