Ở vùng ngoại ô thành Nam, một ngôi mộ cổ nghìn năm vừa được khai quật, và bất ngờ, tôi trở thành tâm điểm chú ý.
Lý do là bởi, tôi mang dung mạo y hệt người phụ nữ trong bức họa được tìm thấy bên trong ngôi mộ ấy.
Từ đó, những điều kỳ lạ liên tiếp xảy ra. Mỗi khi đêm xuống, tôi lại nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ—một vị tiểu hầu gia khoác bộ y phục trắng như ánh trăng, gương mặt thanh tú mà lạ lẫm.
Hắn đứng trước mặt tôi, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ bi thương, cất giọng như vang vọng qua ngàn năm:
“Phu nhân, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng… sau suốt một nghìn năm chờ đợi.”
1
Khi tin đồn bùng nổ trong nhóm bạn bè, tôi vẫn đang vùi đầu làm thêm giờ tại công ty.
Điện thoại trên bàn không ngừng rung bần bật, báo hiệu hàng loạt tin nhắn WeChat và cuộc gọi dồn dập. Âm thanh chói tai khiến tôi giật mình, suýt chút nữa làm đổ ly cà phê bên cạnh.
Bực bội với sự quấy rầy, tôi mở điện thoại xem thử. Một người bạn đã gửi cho tôi một liên kết video, nhấn mạnh rằng tôi phải xem ngay. Tò mò, tôi bấm vào, và rồi phát hiện ra một tin tức đang gây bão mạng xã hội.
Ở ngoại ô thành Nam, một ngôi mộ cổ nghìn năm vừa được khai quật. Trong buổi công bố, các chuyên gia khảo cổ đã sử dụng công nghệ AI để phục hồi dung nhan của nữ chủ nhân ngôi mộ. Bức tranh phục dựng được trình chiếu trên màn hình lớn, khiến tất cả đều trầm trồ. Nhưng điều bất ngờ nhất chính là… người phụ nữ trong bức tranh đó lại giống tôi đến lạ kỳ.
Tôi ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi mà là thấy kỳ thú và có phần buồn cười.
Trên màn hình, một khuôn mặt sắc nét với đôi mắt trầm buồn và đường nét tinh tế hiện lên. Nếu không phải biết rõ bản thân, cos lexótôi sẽ nghĩ đây là một bức chân dung hiện đại của mình mất.
“Thật kỳ quái.” – tôi lẩm bẩm, nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều.
Mọi tin tức nóng trên mạng đều chỉ là hiện tượng nhất thời. Tôi thầm nhủ:
“Sớm muộn gì mọi người cũng quên thôi.”
Thu dọn đồ đạc, tôi chuẩn bị ra về, lòng nhẹ nhõm như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Dù sao, tôi vẫn là tôi—một người lao động bình thường, không có gì đặc biệt, và chắc chắn sẽ không có thay đổi lớn nào xảy ra trong cuộc đời mình… hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ vậy.
2
Về đến nhà đã là đêm khuya, trên chuyến xe vắng vẻ, chỉ có ba bốn người đồng cảnh ngộ về muộn, chìm trong im lặng. Màn hình nhỏ gắn trên trần xe vẫn đang phát sóng bản tin khiến mạng xã hội sục sôi cả ngày hôm nay.
Người dẫn chương trình say sưa nói về ngôi mộ cổ vừa được khai quật ở ngoại ô thành Nam. Theo lời các chuyên gia, đây là một lăng mộ nghìn năm thuộc thời Bắc Tống. Quy mô của nó đồ sộ, với vô số bảo vật quý giá chôn theo, đủ để khẳng định chủ mộ là một nhân vật cao quý và quyền lực.
Nhưng điều khiến người ta tò mò nhất chính là bức tranh phục dựng AI của nữ chủ mộ, người có gương mặt giống tôi đến kỳ lạ.
Những lời bình luận của chuyên gia vang lên, từng từ một như bám vào tâm trí tôi. Di hài của chủ mộ, được cho là của một phụ nữ trẻ, chỉ khoảng 20 tuổi khi qua đời. Bà chắc chắn là một chính thê của gia đình danh môn vọng tộc, bởi những nghi lễ và bảo vật trong lăng mộ hoàn toàn phù hợp với phong tục thời bấy giờ.
Thế nhưng, điều bất thường lại nằm ở chỗ: trong quan tài đá, chỉ có duy nhất di hài của nữ chủ mộ, không hề có dấu vết nào về người chồng.
“Phải chăng bà ấy chưa kịp hưởng trọn cuộc đời làm vợ? Hay đã xảy ra điều gì uẩn khúc trong số phận ngắn ngủi của bà?”
Người dẫn chương trình khép lại bằng một câu hỏi đầy ám ảnh, hứa hẹn sẽ có thêm nhiều thông tin được công bố trong những ngày tới.
Chương trình kết thúc, màn hình tắt lịm, chỉ còn lại âm thanh gió rít qua các khe cửa kính.
Tôi cúi xuống điện thoại, không kiềm được mà mở lại bức tranh của nữ chủ mộ.
Gương mặt ấy, từng đường nét thanh tú, đôi mắt như ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm, cứ như đang nhìn xoáy vào tôi.
Ánh đèn đường vàng vọt lướt qua cửa xe buýt, bóng những cây bàng in lên ô cửa sổ tựa như những cánh tay gầy guộc vươn ra trong màn đêm.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không sao diễn tả được. Có điều gì đó khiến tôi không rời mắt khỏi bức tranh.
Đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy, như đang nói với tôi một điều gì đó, hoặc có lẽ… đang chờ đợi tôi.
Đến trạm, tiếng phanh xe buýt đột ngột kéo tôi về thực tại. Tôi rùng mình một cái, vội vã thu dọn đồ đạc, xách túi bước xuống xe.
Gió khuya phả vào mặt lạnh buốt, nhưng lại như kéo tôi khỏi những suy nghĩ mông lung. Đèn đường phía xa hắt xuống bóng tôi, dài và cô đơn. Nhưng tôi không thể xua đi cảm giác, rằng có điều gì đó đang thay đổi trong cuộc đời mình, một cách không thể đoán trước.
3
Từ trạm xe buýt về khu nhà, con đường quen thuộc này tôi đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng tối nay, mỗi bước chân lại nặng trĩu một nỗi sợ mơ hồ.
Những chuyện trên mạng, tôi vốn chỉ xem là sự trùng hợp kỳ lạ. Nhưng khi câu chuyện kỳ bí ấy lại liên quan trực tiếp đến chính mình, tôi bỗng không thể hoàn toàn gạt bỏ.
“Nếu tin là có, không tin là không có.”
Câu nói ấy như vang vọng trong đầu tôi, càng khiến lòng thêm bất an.
Ý nghĩ đó vừa lướt qua, tôi bất giác ngẩng đầu lên. Ánh sáng vàng vọt từ đèn đường rọi xuống vỉa hè phía trước, và tôi lập tức dừng bước.
Cách tôi khoảng mười lăm mét, một bóng người đứng im lìm dưới gốc cây bàng. Người ấy khoác trên mình bộ trang phục trắng ánh trăng, dáng vẻ cao gầy, tóc búi gọn bằng trâm ngọc. Từ đầu đến chân, anh ta toát lên nét cổ xưa, như thể vừa bước ra từ một thời đại nào đó bị chôn vùi trong quá khứ.
Cả thân thể tôi như bị đóng băng, đôi chân như đổ đầy chì không cách nào nhấc lên nổi. Hơi thở trở nên nặng nề, một luồng khí lạnh lẽo từ gan ruột lan ra khắp cơ thể.
Anh ta không hề nhúc nhích, chỉ đứng đó, yên lặng đối diện tôi. Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng cây trên cao đổ xuống che khuất khuôn mặt, khiến diện mạo anh ta nửa sáng nửa tối, mập mờ như sương khói. Nhưng tôi biết, ánh mắt của anh ta đang dừng lại trên tôi, rõ ràng và đầy ý tứ.
Tôi muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng nỗi sợ như bóp nghẹt ý chí. Tôi tự hỏi, nếu thật sự chạy đi, liệu có điều gì tồi tệ sẽ xảy ra?
Đúng lúc tôi hoảng loạn đến mức không thể chịu nổi nữa, từ phía góc đường, một đôi nam nữ vừa đi vừa nói chuyện râm ran xuất hiện. Tiếng bước chân và giọng nói của họ phá tan màn đêm tĩnh lặng, như ánh sáng cứu rỗi.
Tôi quay sang nhìn họ, lòng thầm cảm kích đến mức suýt rơi nước mắt. Nhưng khi tôi ngoảnh lại để nhìn bóng người phía trước, anh ta đã biến mất.
Không một âm thanh, không một dấu vết. Chỉ còn con đường vắng vẻ, bóng cây đong đưa trong gió đêm, và nỗi ám ảnh mơ hồ trong lòng tôi.
Người đó đến như cơn gió thoảng, đi như một làn khói mỏng. Mờ ảo, bí ẩn, giống như… một hồn ma vừa ghé qua nhân gian.
4
Tôi bồn chồn không yên suốt đêm đó.
Sáng hôm sau, chuẩn bị đi làm, ông chủ gọi điện cho tôi, nói sẽ cho tôi nghỉ vài ngày.
Sự nóng hổi của tin tức về ngôi mộ cổ lớn hơn tôi nghĩ rất nhiều, và bức ảnh của tôi đã bị một số người có ý đồ đăng lên mạng, hiện đang lan truyền trên các nền tảng xã hội, càng khiến chủ đề này trở nên hot hơn và mang thêm một chút huyền bí.
Nhiều người đã bắt đầu đoán già đoán non về tôi, thậm chí có người còn tạo ra những câu chuyện đầy cảm động về tiền kiếp và kiếp này của tôi.
Nếu tôi ra ngoài bây giờ, dù có đến được công ty, tôi cũng sẽ bị bao vây bởi đám đông như một người nổi tiếng. Ông chủ chỉ là vì tốt cho tôi, nhưng dù không đi làm, tôi vẫn phải ra ngoài.
Không biết có phải do tôi quá đa nghi hay không, nhưng suốt quãng đường, tôi luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó lặng lẽ dõi theo mình. Một cảm giác âm ỉ, nặng nề khiến từng bước chân tôi như nhanh hơn, gấp gáp hơn. Nhưng mỗi lần quay đầu lại, thứ tôi thấy chỉ là con đường vắng vẻ dưới ánh đèn vàng nhạt, không một bóng người.
Tôi cố trấn tĩnh bản thân, nhắc nhở rằng có lẽ mình chỉ đang tưởng tượng. Tuy vậy, nỗi bất an vẫn không buông tha, len lỏi trong tâm trí tôi từng giây từng phút.
Sau khi mua xong đồ, tôi vội vã trở về nhà, chẳng dám nán lại thêm một giây. Vừa bước qua cánh cửa, cảm giác an toàn cũng không xuất hiện. Trái lại, tôi cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Cánh cửa vừa khép lại, tôi bỗng thấy lồng ngực siết chặt, tim đập loạn nhịp. Không khí trong nhà, vẫn là cái vắng lặng quen thuộc, nhưng hôm nay dường như có gì đó khác đi.
Thứ đó… có thể nào đã theo tôi vào đây rồi?
Tôi sống một mình đã lâu, đã quen với việc tất cả đồ đạc nằm nguyên vẹn tại chỗ, không ai xáo trộn. Nhưng chính vì thế, chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng khiến tôi dễ dàng nhận ra.
Ánh mắt tôi đảo khắp phòng, mọi thứ đều quen thuộc, nhưng lại khiến tôi cảm giác không an tâm. Trong đầu tôi bất giác hiện lên hình ảnh người đàn ông mặc áo dài trắng ánh trăng tối qua – người đứng dưới ánh đèn đường, lặng im như một bức tượng, nhìn tôi không chớp mắt.
Liệu có phải anh ta không?