Ta vô ý bắt gặp cảnh đường tỷ trêu ghẹo phu quân ta.
Phu quân ta vốn yếu đuối, không thể tự lo liệu, bèn lùi lại ba thước, cầm trâm kề lên cổ.
“Ta xem ngươi như đại tỷ tỷ, vậy mà ngươi lại dòm ngó thân thể băng thanh ngọc khiết của ta. Đêm nay nếu bị ngươi hãm hại, mất đi trong sạch, ngày sau nương tử của ta khinh ghét mà bỏ rơi ta, thì ta cũng không muốn sống nữa!” Một vẻ mặt trinh tiết liệt phu, thề chết không theo.
Ta thương hại nhìn vị tỷ tỷ ngây dại này, “Hazz, tỷ nói xem, tỷ trêu ghẹo chàng làm gì?”
1
Thi Đình kết thúc, thí sinh lần lượt ra khỏi cung môn.
Không xa ngoài cung môn, có nhiều gia quyến đang chờ.
Một bóng dáng rực rỡ trong sắc hồng đào chen vào đám đông, Giang Thịnh Nhan ấy vậy mà lại đến trước ta.
Nha hoàn Tiểu Liên bên cạnh ta bực bội lầm bầm, “Đại cô nương sao lại nhiệt tình hơn phu nhân là người vậy, cứ như người thi Thi Đình hôm nay là phu quân của nàng vậy.”
Bên kia, Giang Thịnh Nhan chặn Phí Vân Thận lại với thần sắc mệt mỏi.
Nàng ta cầm khăn tay, lo lắng còn hơn cả thí sinh, “Phí lang, thi thế nào rồi? Có nắm chắc vào tam giáp không?”
(Tam giáp : hạng 3 của các ứng viên đã vượt qua kì thi của triều đình)
Đại bá mẫu Trần thị đứng bên cạnh động viên, “Nếu là Vân Thận, chắc chắn sẽ đỗ cao.”
Phí Vân Thận tâm trí không yên, đáp qua loa, ánh mắt nhìn quanh, cuối cùng khi thấy ta, đôi mắt mệt mỏi của chàng chợt sáng lên.
Chàng nhếch môi cười, nhét đống đồ lặt vặt vào lòng Giang Thịnh Nhan, chạy tới phía ta, “Nương tử, sao nàng tới muộn vậy?”
Ta giơ hộp thức ăn lên, “Đi tửu lâu gọi vài món chàng thích, cả ngày thi vất vả rồi, ta mua cho chàng bổ thân.”
Phí Vân Thận rạng rỡ hẳn lên, cười ngốc nghếch nhận lấy hộp thức ăn, tay kia nắm lấy tay ta, ngón tay cọ cọ lên mu bàn tay ta, “Biết ngay là nương tử thương ta nhất mà.”
Một mùi hương son phấn nồng nặc xộc vào mũi, ta không kìm được mà đưa tay quạt nhẹ.
Giang Thịnh Nhan lập tức chen vào giữa chúng ta, nắm lấy ống tay áo của Phí Vân Thận, làm nũng mà lắc lắc, “Phí lang sao không đợi thiếp?”
Phí Vân Thận tròn xoe đôi mắt đào hoa, vội vàng kéo tay áo lại, không ngờ tay áo bị Giang Thịnh Nhan nắm chặt, kéo mãi không ra, chàng tức giận hất mạnh tay.
Chỉ nghe một tiếng “xoẹt”, nụ cười của Giang Thịnh Nhan đơ lại trên mặt.
Trong lòng ta giật thót, tiêu rồi, gây nghiệp rồi!
Phí Vân Thận nâng tay lên, nhìn vết rách trên tay áo, gương mặt tuấn tú lập tức trùng xuống, mây đen kéo đầy trên đầu chàng.
Phí Vân Thận hít sâu một hơi: “Đây là y phục mà nương tử ta đã đặc biệt mua vải để làm cho ta vì kỳ Thi Đình.”
Giang Thịnh Nhan thấy tình thế không ổn, lẳng lặng móc mảnh vải đó lại lên tay chàng, cười gượng rồi lùi lại: “Ta không cố ý mà…”
Phí Vân Thận nhếch miệng, nụ cười gượng gạo, ta quen nhất với biểu cảm này của chàng, mỗi khi chàng thế này tức là có kẻ sắp gặp xui xẻo.
Ta lôi kéo chàng lên xe ngựa, nhất định phải phong tỏa chàng lại, sau này ta còn cần mặt mũi này để bước ra thiên hạ, không thể để mất ở đây.
Quả nhiên, Phí Vân Thận bị ta ấn vào trong xe ngựa vẫn không nguôi giận, qua tấm rèm vẫn la lớn: “Ngươi thật là đồ xui xẻo, không muốn thấy ta tốt phải không? Trời đất sinh vạn vật, sao lại sinh ra ngươi, một kẻ ngu ngốc như vậy!”
“Không, ngươi cũng không hẳn là vô dụng, ở phương diện chọc giận người khác, ngươi thật sự là đạt đến đỉnh cao!”
Từ khe hở rung rinh của rèm xe, lộ ra khuôn mặt đỏ hồng trong đen của Giang Thịnh Nhan bên ngoài xe.
Hazzz, Phí Vân Thận chỉ có một nhược điểm, hẹp hòi, bị chọc tức liền mắng người không nương tay.
2
Đầu tháng ba, xuân sắc đầy tràn, màu xanh non của cành liễu mới ló ra dưới mái hiên sáng ngời như mới.
Nhà ta có tin mừng, xà nhà treo đầy lụa đỏ, Phí Vân Thận đỗ tam nguyên, tên ghi bảng vàng.
Theo quy chế, nhập học ở Ngọc Đường, giữ chức tu soạn Hàn Lâm Viện.
Các quan viên đồng học thi nhau đến chúc mừng, nhất thời phủ đệ đông vui nhộn nhịp, khách khứa tấp nập.
Đứng ở cửa đón khách, Phí Vân Thận bận quan phục đỏ, đội mũ đen, càng tôn lên dáng vẻ thần khí thanh nhã của tiểu lang quân, tuấn mỹ khiến người ta không thể rời mắt.
Chỉ là lúc này Phí Vân Thận đầy vẻ buồn bã, thường xuyên quay đầu nhìn ta, cuối cùng không chịu được, vượt qua đám đông, cài đóa hoa trạng nguyên mà chàng đã vuốt ve hồi lâu lên tóc mai của ta.
Phí Vân Thận cúi đầu, hàng mi dài che khuất ánh mắt, giọng run rẩy, ấm ức trách móc: “Nương tử, nàng vẫn chưa khen ta.”
Ta vuốt đóa hoa trạng nguyên được ban tặng, chân thành mỉm cười với chàng: “Phu quân của ta thật sự là lang quân giỏi nhất dưới gầm trời này, đống chân giò mà ta chuẩn bị cho chàng quả không uổng phí!”
Sắc mặt Phí Vân Thận thay đổi, rõ ràng là nhớ đến ác mộng trước kỳ thi vì lời đồn “chân giò danh tiếng”, bị ta ép phải ăn chân giò mỗi bữa.
Lúc này, một tiếng “Phí lang!” nũng nịu cắt ngang dòng hồi tưởng của Phí Vân Thận.
Đường tỷ Giang Thịnh Nhan duyên dáng nhẹ nhàng chen vào, ánh mắt dịu dàng nhìn Phí Vân Thận, đẩy ta sang một bên.
Ta bị đẩy loạng choạng, may mà Tiểu Liên nhanh tay đỡ ta một cái.
Ta còn chưa kịp nói gì, Giang Thịnh Nhan đã xoay người một vòng tại chỗ, rồi ngã xuống đất, rơm rớm nước mắt giơ đôi tay chỉ bị trầy nhẹ, ngấn lệ hướng về Phí Vân Thận mà nói: “Phí lang, muội muội nhất định không phải cố ý đâu.”
Ta cạn lời hết mức, loại diễn xuất vụng về này muốn lừa ai chứ, đầu óc không có vấn đề gì chứ?
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Phí Vân Thận tối sầm lại, chàng bất ngờ kéo ta một cái, làm ta giật mình.
Không phải chứ, Phí Vân Thận cũng có bệnh sao?
Giang Thịnh Nhan đắc ý liếc nhìn ta, trong mắt hiện rõ vẻ đắc thắng – thấy chưa, Phí lang vẫn quan tâm ta đấy.
Phí Vân Thận kéo ta đi thật xa, rồi chỉ vào Giang Thịnh Nhan nằm dưới đất, nghiêm khắc quở trách ta: “Nàng tránh xa loại người bất thường như nàng ta ra, nếu không nàng ta bị sét đánh sẽ lây lan sang nàng mất.”
Ta: “……”
Giang Thịnh Nhan: “……”
3
Ngày đầu tiên Phí Vân Thận đi nhậm chức tại Hàn Lâm Viện, ta đích thân tiễn chàng lên đường, còn Giang Thịnh Nhan và Trần thị cũng gọi xe ngựa theo sau.
Đợi đến khi Phí Vân Thận bước vào Hàn Lâm Viện, ta mới nhìn thấy bóng dáng của chàng biến mất, ta xiêm y định quay về xe ngựa, nhưng bị Giang Thịnh Nhan chặn lại.
Ta đang định đến trà trang để gặp quản sự, chẳng có tâm trạng để dây dưa với nàng ta, quay người định đi vòng qua, lại bị Giang Thịnh Nhan kéo lại.
Nàng ta liếc mắt nhìn ta, hừ mũi đầy khinh bỉ: “Giang Vãn Hạc, giờ ngươi đã không còn xứng với Phí lang nữa, hôm nay hãy cùng mẫu thân ta về quê, trả Phí lang lại cho ta.”
Ta cảm thấy buồn cười, liếc nhìn bọn họ: “Đại tỷ, Phí Vân Thận là phu quân của ta.”
Giang Thịnh Nhan nâng cao giọng: “Ngươi chẳng lẽ vẫn muốn quấn lấy Phí lang sao?”
Nàng ta lộ vẻ khinh miệt: “Giang Vãn Hạc, Phí Vân Thận vốn dĩ nên là phu quân của ta!
“Năm xưa nếu không phải ta nhường Phí lang cho ngươi, ngươi đời này cũng sẽ không có cơ hội được tiếp xúc với người như Phí lang, một bậc tiên nhân như vậy.
“Được bầu bạn với Phí lang bốn năm đã là phúc phận tám đời nhà ngươi tu được, giờ ta đã trở về, ngươi nên trả lại phu quân của ta cho ta rồi!”
Trần thị bên cạnh lúc này cũng lộ vẻ trách móc, “Phải đấy Vãn Hạc, nếu không phải tỷ tỷ ngươi nhường Vân Thận cho ngươi, ngươi sao có được thể diện như hôm nay? Giờ ngươi nên mau chóng hòa ly với Vân Thận, cũng tiện trả lại những điền sản, cửa tiệm cho Nhan nhi, chúng ta trả lại mọi thứ về đúng chỗ của nó.”
Bà ta còn dịu dàng định kéo tay ta: “Ngươi yên tâm, bá mẫu chắc chắn sẽ không để ngươi thiệt thòi, nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối lương duyên tốt.”
Ta bị sự trơ trẽn của họ làm cho kinh ngạc.
Ta nhếch miệng: “Nếu ta nhớ không lầm, năm đó rõ ràng là đại bá mẫu người chê gia cảnh Phí Vân Thận nghèo hèn, cha nương lại đều mất, rồi thấy ta là cô nhi không nơi nương tựa nhưng lại có hôn sự tốt mà đại tỷ cầu cũng không được như Tạ gia, trong lòng không cam tâm, mới ép đổi hôn sự với ta.”
Ta giơ ngón tay lắc lắc, cố gắng giải thích rõ ràng với họ: “Gia nghiệp của ta hôm nay, là từng bước từng bước đào bới từ hố đất vàng mà ra, phu quân ta có được ngày hôm nay, cũng là một tay ta nâng đỡ.”
“Tạ gia vừa sa sút, đại tỷ lập tức bỏ rơi người già yếu bệnh tật của Tạ gia mà chạy trốn ra ngoài, thật đáng khinh bỉ.
“Nếu không phải vì tổ mẫu lúc lâm chung nhắn nhủ, mẹ con các ngươi giờ đây không biết đã lưu lạc nơi nào mà ăn xin khóc lóc rồi.”
Giang Thịnh Nhan hung hăng trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Vậy thì sao, Phí lang vốn dĩ phải là của ta. Ta khuyên ngươi mau chóng tự xin rời khỏi gia thất, nếu không ta sẽ nói chuyện đổi hôn sự cho Phí lang biết! Phí lang nhất định sẽ bỏ ngươi!”
Ta vòng qua nàng ta, ngay cả ánh mắt cũng chẳng buồn liếc: “Ồ, vậy ngươi cứ đi hỏi Phí Vân Thận xem hắn có đồng ý hay không.”
Bước lên bậc ghế, ta quay đầu, từ trên cao nhìn xuống cặp mẹ con đang tức giận đến hộc máu: “Giờ đây ta cho các ngươi một miếng cơm ăn, đó là cho các ngươi chút thể diện, đừng có không biết điều.”
Ta thật là ngốc, thật sự, vừa rồi ta lại đi cố gắng lý luận với mấy kẻ đầu óc như đồ trang trí.