Dù tìm cách nào, vẫn không thấy nàng.
Gió lạnh thổi tới, phủ Tấn Vương chìm trong lớp sương tuyết trắng xóa như một bức tranh mùa đông.
Nhưng không ai còn tâm trí để thưởng ngoạn phong cảnh.
Đặc biệt là Mộ Dung Diệp, hắn chợt nhớ đến lời Mạnh Tử Như từng nói với mình.
“Nam nhân thời này ai cũng tam thê tứ thiếp, nhưng ta không thể chấp nhận người ta yêu cưới kẻ khác. Chàng phải suy nghĩ kỹ, nếu chàng muốn ở bên ta, thì chỉ có thể là một đời một kiếp, một đôi mà thôi.”
“Nếu chàng phản bội lời thề của chúng ta, ta sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của chàng.”
Chương 12
Khi nhớ đến câu nói ấy, sắc mặt Mộ Dung Diệp lập tức tái nhợt, trong mắt hiện lên nỗi hoảng loạn và bất an sâu sắc.
Gia nhân chưa từng thấy hắn mất bình tĩnh đến vậy.
Đây có còn là Tấn Vương điềm tĩnh của họ không?
Ngay cả Mộ Dung Diệp cũng chưa từng thấy mình rối loạn như vậy, hắn nhìn bóng mình trong gương đồng, ánh mắt lo lắng và sắc mặt tối sầm.
Hắn luôn biết rằng Mạnh Tử Như kiên định với tình cảm một đời một kiếp, không chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào.
Nhưng hắn không ngờ nàng thực sự có thể bỏ đi, rời khỏi vương phủ mà không nói lời nào.
Tỉnh táo lại, Mộ Dung Diệp lập tức gọi thị vệ đến, ra lệnh: “Dù phải trả giá thế nào cũng phải tìm thấy Vương phi trong kinh thành, nếu không thấy thì mang đầu về đây gặp ta!”
Thị vệ lập tức nhận lệnh rồi rời đi, cửa phòng khép lại, trong phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Mộ Dung Diệp không thắp nến, chỉ ngồi trong bóng đêm, chống tay lên trán, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
A Như của hắn nhất định đang trốn ở đâu đó.
Nếu không tìm thấy nàng trong vương phủ, hắn sẽ ra ngoài tìm, dù phải lục tung cả thế gian này, hắn cũng phải tìm ra nàng.
Đêm mỗi lúc một sâu, nhưng Mộ Dung Diệp không tài nào ngủ được, mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh của Mạnh Tử Như lại hiện lên, mấy ngày đó sắc mặt nàng trông rất yếu ớt.
Lúc nàng chảy máu mũi, hắn thậm chí còn nói nàng là người yếu đuối.
Những cảnh tượng đó chợt ùa về trong tâm trí, khiến đầu hắn đau như búa bổ, như thể có hàng ngàn con kiến đang cắn rứt, gặm nhấm từng sợi thần kinh, từng thớ thịt của hắn.
A Như có phải đã mắc bệnh nặng, nên mới không nói lời nào mà rời khỏi vương phủ?
Những suy nghĩ rối bời khiến Mộ Dung Diệp hoàn toàn mất ngủ.
Mộ Dung Diệp cố chịu đựng suốt ba ngày, không ăn không ngủ, chỉ chờ đợi tin tức về việc tìm kiếm Mạnh Tử Như từ các thị vệ.
“Rầm—”
Tiếng cửa mở đột ngột vang lên.
Mộ Dung Diệp vội đứng dậy, nhanh chóng bước qua tấm bình phong, hướng về phía cửa: “A Như!”
Nhưng, hắn đã phải thất vọng hoàn toàn.
“Sao lại là ngươi?” Sự mong chờ trên gương mặt Mộ Dung Diệp lập tức tan biến, trái tim hân như chìm xuống.
Trước mắt là Hoa Vân Bích, người lẽ ra phải ở An Hạnh Viện, tay nắm chặt chiếc váy lộng lẫy, lúng túng mở miệng.
“Điện hạ, là thiếp… Nghe nói tỷ tỷ mất tích, thiếp muốn đến xem thử…”
Nàng ta cắn môi, rồi nói nhỏ: “Có phải tỷ tỷ đang giận chàng, nên mới rời khỏi vương phủ?”
Lời nói này như một nhát dao đâm thẳng vào tim Mộ Dung Diệp, cơn đau như xé rách trái tim hắn.
Lần đầu tiên, hắn nhìn Hoa Vân Bích với vẻ lạnh lùng, trách mắng: “Chuyện của nàng ấy, không đến lượt ngươi suy đoán! Cút đi!”
Hoa Vân Bích sững sờ trong giây lát, rồi quay đi với tiếng nức nở.
“Điện hạ, thiếp sẽ quay lại sau, mong chàng giữ gìn sức khỏe.”
Chẳng bao lâu sau, các thị vệ cũng quay lại báo cáo.
Một nhóm người run rẩy quỳ xuống, giọng nói đầy sợ hãi: “Vương gia, chúng thuộc hạ đã tìm khắp kinh thành, nhưng vẫn không thấy dấu vết của Vương phi.”
Mộ Dung Diệp nhắm mắt lại, mái tóc bù xù do mấy ngày không chăm sóc khiến hắn trông thật cô độc và yếu ớt.
Hắn không nói gì.
Các thị vệ run sợ, vội vàng cúi đầu cầu xin: “Xin vương gia tha mạng. Tuy không tìm thấyvVương phi, nhưng chúng thuộc hạ đã phát hiện điều khác.”
Mộ Dung Diệp chỉ thốt ra một chữ: “Nói.”
“Trắc phi nương nương… là người do Thái hậu sắp xếp.”
Sắc mặt Mộ Dung Diệp lập tức cứng đờ, như thể có một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống, khiến hắn lạnh cứng không thể cử động.
Một lúc sau, hắn mới đưa tay bóp cổ thị vệ kia, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi có biết, kẻ lừa dối bản vương lần trước, cỏ trên mộ đã cao đến ba thước.”
Thị vệ mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, khó khăn lên tiếng: “Thuộc hạ… nào dám lừa gạt Điện hạ, nếu có nửa lời dối trá, xin cho thuộc hạ chết không toàn thây.”
Ngay lập tức, bàn tay đang siết chặt của Mộ Dung Diệp thả lỏng.
“Cút.”
Như được đại xá, thị vệ quay lưng chạy thẳng đi không dám ngoảnh lại.
Những lời hắn vừa nói không ngừng vang lên bên tai Mộ Dung Diệp, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim hắn.
Nếu cuộc gặp gỡ với Hoa Vân Bích là một sự sắp đặt…
Vậy nửa năm qua, hắn đã đối xử với Mạnh Tử Như thế nào?
Chương 13
Từ đó, Mộ Dung Diệp như phát điên, ngày đêm đều ở lại Phù Dung Viện.
Người hầu khi đi ngang qua đều nghe thấy hân như đang nói chuyện với ai đó.
“A Như, hôm nay ta đến chùa Bạch Mã.”
“Nàng có muốn biết ta đến đó làm gì không? Chỉ cần nàng quay lại, ta sẽ kể hết cho nàng nghe.”
Nhưng trong căn phòng ấy ngoài cái lạnh và sự chết chóc, chẳng còn gì khác.
Đương nhiên cũng không có ai đáp lời hắn, người hầu sợ hãi không dám đến gần, chỉ vội vã đi qua mỗi khi ngang qua.
…
Mạnh Tử Như chăm chú nhìn cảnh tượng này trên màn hình, những dòng bình luận của khán giả lướt qua.
【Tôi biết! Tấn Vương đã dập đầu lên xuống ba lần, leo lên tận chùa Bạch Mã để cầu Phật rồi! Hắn mong được gặp lại Vương phi.】
【Được cái không biết quý trọng lúc có, để mất mới hối hận.】
Thì ra, hắn thật sự hối hận như vậy.
Mạnh Tử Như cứ tưởng mình sẽ thấy buồn cười, hoặc thấy mỉa mai, nhưng thực ra trong lòng cô lại ngổn ngang cảm xúc.
Ngay lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ, tiếng mở cửa đột ngột vang lên.
Dương Đào vừa thay dép ở cửa phòng bệnh, vừa cầm một chai nước cam tiến lại gần.
“Nghe nói tháng sau sẽ có hiện tượng thất tinh liên châu, năm trăm năm mới có một lần. Cậu phải mau chóng khỏe lại, nếu không thì chỉ có thể xem phát lại thôi.”
Mạnh Tử Như lặng lẽ đặt máy tính bảng xuống bàn, nén lại câu hỏi luôn canh cánh trong lòng: “Đào Đào, cậu không trách tớ sao?”
Động tác của Dương Đào chợt khựng lại.
Phải mất một lúc lâu, cô ấy mới đáp, giọng nhẹ bẫng như đang nói một chuyện không đáng kể: “Trách cậu vì chuyện gì?”
Mạnh Tử Như tiếp tục: “Nếu tớ sớm chọn quay về thế giới này, cậu đã không phải chăm sóc tớ lâu như vậy.”
Dương Đào không trả lời, chỉ chuyển chủ đề.
“Nước cam để lâu sẽ không còn tươi nữa, cậu uống đi.”
Nói xong, cô ấy đặt chai nước cam xuống trước mặt Mạnh Tử Như, tiện thể lẩm bẩm rằng nếu không vì thương hiệu nước cam nào đó bị phanh phui là có gián bên trong, thì cô ấy đã chẳng phải tự ép cam.
Nghe cô ấy nói, Mạnh Tử Như không bị phân tâm, chỉ im lặng nhìn Dương Đào chằm chằm.
Dương Đào bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi không thoải mái, lúng túng đáp: “Cậu đúng là đi xuyên không một chuyến, trở về liền có phong thái của một Vương phi…”
“Cha mẹ tớ đâu rồi?”
Mạnh Tử Như đột nhiên hỏi, làm Dương Đào giật mình, phản ứng trong vô thức là cả người cứng đờ.
“Hồi đó… cậu bệnh nặng như vậy, bác trai bác gái đã phải bán tất cả những gì có thể để vay tiền chữa trị cho cậu…”
“Ba năm trước, bác trai đột quỵ… Bác gái phải một mình chăm sóc cậu, thực sự là… cũng…”
Những lời đứt quãng của Dương Đào lại khiến Mạnh Tử Như có thể ghép lại tất cả sự việc.
Trái tim cô như ngừng đập, cả người chết lặng, đôi mắt đỏ hoe nhìn Dương Đào.
Cô muốn mở miệng, nhưng phát hiện mình không thể nói thành lời.
Dương Đào vội lấy khăn lau nước mắt cho cô, ánh mắt đầy đau lòng: “Nếu cậu thấy buồn, thì hãy khóc thành tiếng đi, đừng thế này, tớ nhìn mà khó chịu quá…”
“Cậu cứ nghĩ mà xem, nếu nói xui xẻo, thì tớ cũng vậy thôi, đã trung niên rồi mà còn phải chăm lo cho cả gia đình, lại phải chăm sóc người bạn thân đã thành người thực vật.”
Càng nói, cô ấy càng buột miệng, cuối cùng mím môi lại đầy ân hận, không nói thêm gì nữa.
“Sao lại thế được?” Giọng Mạnh Tử Như không ngừng run rẩy.
“Cha mẹ tớ từng nói họ sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ nhìn thấy tớ kết hôn với người mình yêu, và sống một đời bình an, vui vẻ…”
Trái tim cô như bị xé toạc ra, dòng máu tươi trào ra, tuôn chảy thành dòng sông đỏ thẫm.
Mạnh Tử Như, mắt nhòa lệ, đột nhiên bật cười, tiếng cười khàn đặc và đau đớn.
Mạnh Tử Như, mày đã làm gì thế này?
Vì một gã đàn ông, mày đã từ bỏ cơ hội trở về thế giới của mình, bỏ lỡ cơ hội gặp cha mẹ lần cuối.
Chương 14
Đêm đó, Mạnh Tử Như liên tục tỉnh giấc rồi lại chìm vào giấc ngủ, tâm trí cứ mãi phiêu du trong những cơn mộng mị chồng chéo.
Trong mơ là những hình ảnh hỗn loạn, là những con người cô từng gặp qua.
Có kẻ ăn mày cô đã giúp đỡ, có các bậc quyền quý trong kinh thành mà cô từng giao thiệp, nhưng xuất hiện nhiều nhất vẫn là Mộ Dung Diệp và Hoa Vân Bích.
Giấc mơ chợt chuyển thành cơn ác mộng.
Khi Hoa Vân Bích đau buồn, Mộ Dung Diệp sẽ dịu dàng an ủi.
Khi Hoa Vân Bích giận dữ, Mộ Dung Diệp sẽ mỉm cười dỗ dành.
Khi đứa trẻ trong bụng Hoa Vân Bích cử động, Mộ Dung Diệp sẽ thức suốt đêm để chăm sóc.
Còn cô, người đã cùng Mộ Dung Diệp trải qua mười năm, cuối cùng chỉ là một ảo ảnh hư không.