Khi đi qua cầu vượt, tôi gặp một ông thầy bói. Ông ấy nói tôi cao số,, có thể sống đến chín mươi chín tuổi.
Tôi liếc nhìn độ cao của cây cầu.
Rồi nhảy xuống.
Với số mệnh như thế, ai mà thèm đi bộ chứ.
1
Khi được vớt lên, người cứu tôi hỏi tại sao tôi lại nhảy cầu, tôi phun ra một ngụm nước sông, bảo anh ta:
“Thầy bói nói số mệnh tôi cứng lắm, có thể sống tới chín mươi chín.”
Anh ta nhìn tôi như một kẻ điên, thờ dài đầy bất lực: “….”
2
Ngồi bên bờ sông, tôi nhìn đám người đứng xem náo nhiệt. Thấy tôi bình an vô sự, một phần cũng tản ra.
Tôi tên là Tiêu Kiều, làm nghề đạo sĩ.
Gần đây có vài vụ thiếu nữ mặc váy cưới nhảy sông.
Hôm nay tôi nhảy cầu cũng để xem tại sao các cô gái lại nhảy sông.
Chuyện này vốn không phải trách nhiệm của tôi, nhưng mấy hôm trước có một ông đại gia tìm đến cửa.
Ông ta mang theo một đống tiền, dáng vẻ kiêu ngạo.
“Con gái tôi mấy ngày trước cũng mặc váy cưới nhảy sông, cứu lên rồi mà vẫn hôn mê bất tỉnh. Tôi đã nhờ thầy xem, thầy nói là hồn bị Hà thần bắt đi rồi. Nếu cô có cách hóa giải…”
Đại gia đẩy tiền về phía tôi, tôi nhìn ông ta, vẻ kiêu ngạo ấy khiến tôi hừ lạnh:
“Cầu người thì phải có thái độ cầu người, ông như thế này tôi không…”
“Một triệu.”
Tôi đổi giọng ngay lập tức, “Đùa à, tôi đâu phải loại người thỏa hiệp vì tiền? Tôi sinh ra đã có sứ mệnh diệt trừ tà ma.”
Đại gia hài lòng, rút ra một cọc tiền đưa tôi.
Tôi cũng hài lòng, cười tít mắt nhận lấy.
Rất tốt.
3
Một giọng nói kéo tôi trở lại hiện thực.
Một bà cụ thích xen vào chuyện người khác hỏi:
“Chàng trai, có phải cậu nhảy sông cũng vì Hà thần đòi cưới vợ không?”
Tôi liếc bà ấy, rút từ túi ra một cây kẹo, bóc giấy rồi hỏi:
“Bà có biết tại sao dì hai của cháu sống được đến chín mươi chín tuổi không?”
Mắt bà cụ sáng lên: “Tại sao?”
“Tại vì bà ấy không xen vào chuyện người khác.”
Bà cụ phì một tiếng, rồi khom lưng lườm tôi rồi bỏ đi.
Còn nói gì Hà thần đòi cưới vợ.
Con sông này không có Hà thần từ lâu rồi, chỉ là một vũng nước chết.
Tôi đứng bên bờ, nhìn dòng sông dơ bẩn đầy bọt mà thở dài.
Vừa rồi lúc tôi nhảy xuống sông, có người khẽ thở dài bên tai, nghe giọng thì chắc là đàn ông.
Tôi chạm vào cánh tay lạnh ngắt vì gió thổi.
Sau đó liền quay người, về nhà.
4
Về đến nhà, tôi ngâm mình trong bồn nước nóng rồi ngồi xuống với tô mì gói, bắt đầu tìm hiểu về mấy cô gái nhảy sông những ngày qua.
Không ai trong số họ ngoại lệ, tất cả đều mặc váy cưới khi nhảy xuống. Vì váy cưới ngấm nước nặng thêm nên các cô ấy chìm thẳng xuống đáy sông và chết đuối trước khi có ai phát hiện.
Con gái của ông đại gia, tên là Hướng Doanh, là người duy nhất được cứu lên, nhưng đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Ăn xong mì, tôi đứng dậy ra ngoài.
Thuê một chiếc xe đạp công cộng, đạp thở hổn hển đến bệnh viện nơi con gái ông đại gia đang nằm.
Dựa vào địa chỉ, tôi tìm đến một phòng bệnh cao cấp.
Vừa bước vào phòng, tôi đã thấy có điều bất thường, bốn phía căn phòng đều quay về hướng âm, thiếu ánh sáng.
Bây giờ đang là giữa trưa, mà vào đây tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
“Đạo sĩ đến rồi à?”
Ông đại gia ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Hướng Doanh nằm trên giường, khuôn mặt bình yên, giống như… đã chết rồi.
Ý nghĩ đó làm tôi giật mình.
“Được cứu lên thì đã thế này rồi. Bác sĩ cũng đã kiểm tra, các chỉ số đều bình thường, nhưng không hiểu sao mãi vẫn không tỉnh.”
Ông đại gia nói xong, ra hiệu cho tôi tiến lại gần xem thử.
Nhìn gương mặt không chút sinh khí của cô ấy, tôi lẩm nhẩm bấm đốt tay, đúng là rơi vào vị trí trống không.
“Không cần đâu, con gái ông đã thiếu mất một hồn một phách rồi.”
Ông đại gia gật đầu.
“Đúng vậy, thầy mà tôi tìm trước đó bảo là hồn đã bị Hà thần giữ lại, cô ấy bảo tôi đến nhờ cậu.”
“Tôi mạn phép hỏi một câu, thầy đó tên gì?”
Hà thần giữ hồn gì chứ, đúng là nói nhảm, cái sông đó làm gì có Hà thần, còn khiến tôi phải uống cả nước bẩn.
“Diệm Mộc.”
Nghe cái tên, tôi chuẩn bị chửi thề thì kịp ngừng lại, lời định nói xoay vòng trong miệng.
“À, là một nhân vật khá lợi hại đấy, cũng được.”
“Ông đưa tôi ngày sinh tháng sinh của con gái ông, tối nay tôi sẽ gọi hồn xem có gọi về được không.”
Ông đại gia gật đầu, rút ra một tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh và đưa cho tôi.
Nhìn qua một lượt, tôi hiểu ngay.
Cung mệnh rơi vào vị trí Thất Sát.
Cô gái này, số phận đã định sẵn có kiếp nạn này.
5
Tối đến, tôi gọi Diệm Mộc đến.
Nước sông này chứa đầy thứ ô uế, tôi không hoàn toàn chắc chắn có thể gọi đúng hồn Hướng Doanh về, nên mới phải nhờ cô ấy.
Diệm Mộc trông có vẻ không đáng tin, nhưng thực ra cô ấy có mệnh thuần dương, rất giỏi trấn áp tà ma.
Cô ấy co ro trong xe bảo mẫu, run cầm cập.
“Này, tôi đã nhường anh một vụ lớn thế này, sao anh còn gọi tôi tới?”
Tôi vừa chuẩn bị đồ gọi hồn, vừa đáp:
“Cũng nhờ phước của cô, tôi suýt chết sặc vì nước sông bẩn.”
Diệm Mộc lườm tôi.
“Tôi làm sao biết là không có Hà thần chứ, tôi đâu có giỏi đoán mấy thứ đó.”
Tôi phớt lờ cô ấy, sắp xếp xong đồ đạc thì gọi ông đại gia lại.
“Tóc của con gái ông mà tôi bảo chuẩn bị đâu, có đem theo chưa?”
Ông ấy gật đầu, đưa cho tôi, tôi nhận lấy và ra hiệu cho ông ấy đứng bên bờ sông.
“Tí nữa tôi sẽ thắp đèn dẫn hồn, ông ôm lấy áo của con gái, khi tôi hỏi Hướng Doanh đã về chưa, ông chỉ cần đáp là về rồi, hiểu chưa?”
Ông đại gia gật đầu, ôm lấy bộ áo, đi ra sát mép sông, tôi ngẩng lên xem giờ, đã gần đến giờ Tý.
Tôi cúi xuống cầm lá bùa màu vàng kẹp trong tay.
“Hỏa Thần phù hộ! Cháy lên!”
Lá bùa lập tức bốc cháy, tôi đặt nó vào trong lư hương.
Rồi dùng vải đỏ bọc tóc của Hướng Doanh lại, đặt trên lư hương.
“Trước mặt Thái Thượng Lão Quân có lệnh bài! Mau cho ba hồn bảy phách trở về!”
Tôi đọc xong, dùng ngón tay vẽ bùa gọi hồn trên không trung ngay trên tóc.
Sau đó lớn tiếng gọi: “Hướng Doanh, đã về chưa!”
Ông đại gia đứng bên bờ sông, vừa đi vừa đáp: “Về rồi!”
Tôi tiếp tục gọi: “Hướng Doanh, đã về chưa!”
“Về rồi!”
Lặp lại như thế năm lần, tôi thấy phía sau ông đại gia có vài sợi khói trắng lượn lờ.
Tôi nhìn sang Diệm Mộc đang ngồi trong xe, dù sợ hãi nhưng cô ấy vẫn cố lấy hết can đảm nói to:
“Bảy hướng đã đóng, chỉ một cửa mở, mau thỉnh Thái Thượng Lão Quân giam giữ hồn phách!”
Vừa dứt lời, sợi khói trắng lập tức trôi vào trong lư hương. Tôi nhanh chóng dùng vải đỏ đậy lại, gọi với ông đại gia:
“Mau mau mau xong rồi, về bệnh viện nhanh để thả hồn vào cơ thể.”
Ông đại gia nhảy vội lên ghế lái của xe bảo mẫu của Diệm Mộc, không quên kéo tôi lên theo.
“Mau mau đi thôi.”
“Tôi còn đồ của mình!”
Tôi nhìn ông đại gia nhấn ga, phóng xe đi thẳng một mạch.
“Đồ của tôi!!” Tôi kêu trời.
Ông đại gia: “Đền cậu hai mươi ngàn nhé.”
Tôi ngậm miệng ngay.
Thương vụ này lời to.
Giàu thật sướng, muốn gì cũng được.
Đến bệnh viện, tôi bị ông đại gia kéo vào phòng bệnh, Diệm Mộc từ từ bước theo phía sau.
Vào phòng, tôi mở tấm vải đỏ che trên lư hương.
Hai làn khói trắng từ từ lướt vào cơ thể của Hướng Doanh.
Hướng Doanh nhíu mày.
Ông đại gia vui mừng: “Sắp tỉnh rồi phải không?”
Tôi làm bộ uyên thâm: “Ừm!”
“Cậu giỏi thật đó!” Ông đại gia khen ngợi.
Hướng Doanh mở mắt, nhìn ông đại gia, rồi nhìn sang tôi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Diệm Mộc.
Ông đại gia lập tức tiến tới nắm tay cô.
Hướng Doanh mở miệng nói:
“Nào bạn thân , cùng đi bắt SpongeBob thôi!”
(SpongeBob: chú bọt biển)
Giọng trầm như đàn ông của Hướng Doanh khiến tôi sốc đến cứng người.
“Chết tiệt, tôi vừa gọi về thứ quỷ gì đây?”