“À… thả đi.”
Nói xong, hai con công trắng thanh nhã liền bay lên đậu trên giả sơn. Cả tiểu viện phút chốc thêm phần xa hoa lộng lẫy.
Thư sinh ngọc diện khẽ cười lạnh.
“Đây chính là mưu sinh mà tiên sinh vừa nói sao?”
Ta không để ý đến chàng, múc nước rửa tay, định với lấy bánh xà phòng thì lúc đó, một đôi tay trắng trẻo thon dài bao lấy tay ta, nhẹ nhàng rửa sạch từng chút một.
Ta nghiêng đầu nhìn, và thấy gương mặt nghiêng của chàng phản chiếu trong mắt mình.
Chàng có đôi mày mắt sâu thẳm, tự mang vẻ cao quý, lạnh lùng, khó gần, khiến người ta không dám tùy tiện trêu đùa.
Lòng ta mềm lại, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không phải ta không tìm chàng, chỉ là vì đã hứa sẽ nuôi chàng rồi, ta phải tự mình kiếm đủ, mới có thể nuôi được chàng.”
Gương mặt cứng rắn của chàng cuối cùng cũng có chút dịu lại.
Đêm đó, chúng ta lại như lần đầu gặp nhau, ôn lại từng chi tiết mà ta không sao vẽ được cho trọn vẹn trong tranh kia.
Đôi tay trắng muốt của chàng nhẹ nhàng, từ tốn như đang khảy đàn, khiến ta mê đắm không thôi.
Ta lần lượt bị đưa lên tận chín tầng mây, rồi lại bị ném xuống biển sâu thăm thẳm.
Ngay trước khi ta sắp mất kiểm soát, chàng bỗng dừng lại, cẩn thận nhìn sâu vào mắt ta mà hỏi.
“Rốt cuộc nàng thực lòng yêu ta, hay chỉ thèm muốn thân xác này?”
Lúc này đây, ta khó chịu vô cùng, chỉ mong chàng đừng dừng lại.
“Ta thực lòng yêu chàng…”
5
Trưa ngày hôm sau, khi đã ngủ đủ giấc, ta uể oải trở mình.
Nghe thấy tiếng động trong phòng, thẩm thẩm bưng vào một chén yến sào pha sữa sen.
Ta thoáng chút ngạc nhiên.
“Thẩm thẩm, đây là món gì?”
“Công tử đặc biệt dặn dò rằng cô nương sức khỏe yếu, nhất định phải bồi bổ thêm những món bổ dưỡng thế này.”
Nhớ đến tấm ga giường ẩm ướt đêm qua đã được thay ra, ta không khỏi thấp thỏm, không biết thẩm thẩm có thấy gì không.
Nghĩ vậy, ta lập tức kéo chăn lên che kín mặt. Thẩm thẩm mỉm cười.
“Công tử nói phải về phủ một chuyến để xử lý vài chuyện, nhưng nhất định sẽ quay lại trước giờ Mùi chiều nay.”
Bà đặt chén yến sào lên bàn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Cả buổi trưa, ta cẩn thận tắm rửa. Rồi còn chải tóc bằng nước chiết từ hoa dành dành trắng tinh khiết, chọn một bộ váy lụa màu vàng nhạt. Khẽ chấm đôi mày thanh, tô chút son môi. Đeo một đôi khuyên ngọc, cài trâm ngọc bên tóc mai, dung nhan thanh nhã, tao nhã.
Thẩm thẩm đứng bên cạnh ngắm nhìn, không khỏi ngẩn ngơ.
“Cô nương thật còn đẹp hơn người trong tranh.”
Lời bà vừa dứt, bỗng nghe ngoài sân có tiếng xe ngựa.
Ta vén tà váy chạy ra hành lang, chàng vừa bước đến, ta liền lao vào vòng tay ấm áp của chàng.
“Không phải nói nhà có chuyện sao, sao về nhanh vậy?”
Ta ngước lên nhìn chàng, mong nghe chàng nói ra những lời tình tứ như “một ngày không gặp như cách ba thu.” Nhưng chàng lại như một vị tiên sinh nghiêm nghị, mím môi không nói gì.
Thấy ta cười trộm, mặt chàng trở nên nghiêm nghị hơn. Tay chàng ôm ta chặt hơn, kéo ta vào lòng, ta chỉ ngửi thấy mùi tuyết tùng mát lạnh phảng phất trên người chàng.
Thư sinh có một cái tên rất êm tai — Tử Dạ.
Lúc mặt trời lặn, Tử Dạ đưa ta đến Ngọc Sương Lâu, nơi cao nhất trong kinh thành. Trước mặt chính là hoàng cung nguy nga tráng lệ, chàng nghiêm túc hỏi ta.
“Phụ mẫu ta đã khuất, trong nhà chỉ còn một kế mẫu và một đệ đệ, tuy họ không dễ chung sống…”
“Nhưng mọi việc trong nhà do ta làm chủ, nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt thòi.”
“Thanh Ngọc, nàng có nguyện…”
Ta mơ hồ cảm thấy câu chuyện này mang một khí chất khác thường.
Có lẽ đã chứng kiến những lễ giáo gò bó, ngột ngạt của phủ Tể tướng, sau này ta nghĩ rằng dù gả cho ai, cũng chẳng thể thoải mái tự tại như hiện tại, vậy nên, ta cố ý chuyển hướng câu chuyện.
“Tử Dạ, chàng nhìn kìa.”
Lúc này, ánh hoàng hôn xuyên qua từng tầng mây, tỏa xuống.
Ta nín thở, chăm chú ngắm nhìn.
Ánh chiều rực rỡ, một cánh nhạn đơn độc bay qua hồ, ánh nước như dát vàng, bóng lặng như ngọc. Thật là một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Ta nói với Tử Dạ đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời ta, là khoảnh khắc ta cùng chàng bên nhau. Nhưng ngoài khoảnh khắc này ra, ta không thể hứa hẹn điều gì thêm.
Khi trở về tiểu viện đào hoa của mình, ta đóng cửa hai ngày liền, dốc hết sức mình hoàn thành bức “Lạc Hồng Cô Lộ Đồ.”
Bức tranh này vừa xuất hiện ở phố văn vật đã khiến giới văn nhân thi sĩ, thương gia giàu có tranh nhau sở hữu.
Cuối cùng, tranh được Tài chủ hàng đầu kinh thành, Lương Mộ, đấu giá mua được.
Một bức tranh bán ra với giá mười vạn lượng vàng.
Thượng Dư Lâm Phong Miên — từ đó vang danh khắp kinh thành.
6
Ta dùng sáu ngàn lượng mua một tòa nhà ba gian trên phố Trường Ninh, treo biển “Lâm Phủ” lên cửa.
Tiểu viện Đào Hoa mà ta từng ở, ta không nỡ bán đi,m đành giữ lại. Thẩm thẩm giúp ta cho thuê được giá khá cao.
Họa gia Tống Công Lân đứng ra tổ chức một hội vẽ tranh, chúng ta quyết định tổ chức buổi yến hội mừng xuân tại Lâm Phủ, đồng thời mừng ta dọn đến nhà mới.
Mười mấy vị bằng hữu đến làm thơ ngắm hoa, mừng ta khai gia đón khách, trong đó có những danh họa nổi tiếng Đại Lương: Lý Vọng Thành với sở trường vẽ mỹ nhân, Lư Phí với tranh hoa điểu, Trần Hy với sơn thủy mặc, và Thường Khoan với tranh tiên hạc.
Tống Công Lân còn báo trước sẽ dẫn một bằng hữu đến, khiến ta vui vẻ chờ đợi.
Trong phủ, ta đã trồng sẵn hàng chục cây đào, đúng dịp hoa nở rực rỡ. Gió thổi qua, cánh hoa như mưa rơi, phủ đầy trên giấy Tuyên đặt trên bàn ngoài sân.
Ta đứng dậy đuổi theo giấy, vừa lúc một nam tử nhặt được, cầm trong tay.
Ta suýt nữa va phải hắn , khuyên ngọc trên tai khẽ rung.
“Phù dung còn chẳng sánh bằng dung nhan mỹ nhân, hương từ cung nước theo gió mà ngát.”
Ngẩng đầu lên, ta chạm vào một đôi mắt sáng trong như nước, trong mắt hắn ngập tràn vẻ ngạc nhiên.
“Ta là Vũ Lăng, họ Cố, tên Diễn Chi.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Chẳng hay danh tính cô nương là gì? Phải chăng cũng là khách của Lâm phủ?”
Thì ra là hắn , ta khẽ cười, nhìn lướt qua đám nha hoàn, ra hiệu cho các nàng nhận lại giấy từ tay hắn.
“Ta không phải khách của Lâm phủ, mà là chủ nhân nơi này. Chỉ là ta không nhớ mình từng mời Cố công tử.”
Ta có thể thấy ánh mắt Cố Diễn Chi khẽ động.
Hắn sinh ra trong gia tộc danh giá, bản thân lại đỗ đạt, luôn được người đời tôn trọng, chưa từng bị ai làm mất mặt thế này.
Tống Công Lân đến muộn một bước, vội vàng cười làm hòa.
“Diễn Chi, ta xin giới thiệu, đây chính là họa gia Lâm Phong Miên.”
“Lâm tiên sinh, vị này chính là tân khoa Thám Hoa, Cố Diễn Chi.”
Cố Diễn Chi nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
“Ta không ngờ họa gia tài hoa nổi bật chốn kinh thành lại là một nữ nhân.”
Ta khẽ cười.
“Thanh Ngọc xuất thân từ vùng quê Thượng Dư, chẳng qua là một nữ tử nhà quê, không biết chữ. Chữ ‘tài hoa nổi bật’ kia thực khiến Thanh Ngọc hổ thẹn.”
Nghe đến đây, mắt Cố Diễn Chi thoáng mở to, đứng ngẩn ra.
Ai ai cũng biết, trưởng nữ của Tể tướng Tống Tông Hiến bị nhà họ Cố từ hôn, sau đó cắt đứt quan hệ với phủ Tể tướng, quay về họ mẹ.
Lúc này Lư Phí, Trần Hy và những người khác cũng đến, ta nhìn Cố Diễn Chi nói:
“Cố công tử là bạn của Công Lân, cũng là bạn của Thanh Ngọc, ở đây không cần câu nệ, cứ tự nhiên như ở nhà.”
“Thanh Ngọc còn có bằng hữu khác cần tiếp đãi. Nay xin thất lễ.”
Nói xong, ta tiến lên đón tiếp Lư Phí và Trần Hy.
Khi đi ngang qua Cố Diễn Chi, hắn liền quay lại gọi ta.
“Lâm tiên sinh…”
Giữa bầu không khí đầy cánh hoa tháng tư, Cố Diễn Chi trầm tư, hơi thở khẽ run.
“Diễn Chi khi trước nghe lời người khác mà sai lầm…”
“Tiên sinh có thể tha thứ cho Diễn Chi không…”
Mẫu thân thường nói, nếu có thể tha thứ thì hãy tha thứ.
Cố Diễn Chi không phải người xấu, chỉ là vì xuất thân ưu việt nên sinh ra kiêu ngạo, đó là lẽ thường. Dù sao cũng chỉ là quen biết sơ giao, hà tất trách cứ?
Ta nhếch môi, khẽ cười nhạt.
“Cố công tử nói chuyện gì vậy? Thanh Ngọc thật không nhớ.”
Cố Diễn Chi ngừng lại một lát, rồi nở nụ cười khiêm nhường.
“Tiên sinh quả thực rộng lượng, phong thái như bậc danh sĩ thời cổ, Diễn Chi hổ thẹn không bằng.”
Trong buổi yến xuân, mọi người thưởng hoa, uống rượu, đàm đạo vô cùng thích ý. Cố Diễn Chi nâng chén, làm thơ tặng ta:
“Trong ngôi lều đào, tiên nhân trồng đào, nhặt hoa đổi lấy rượu nhấp môi.”
“Chốn trần thế chẳng thể bình yên, người vẽ tranh vượt ngàn mây xanh.”
“Người xưa có bảy hiền nhân nơi rừng trúc, chẳng bằng thanh gió say Lâm Phong Miên.”
Mọi người vỗ tay tán thưởng. Cánh hoa đào tung bay, Cố Diễn Chi cung kính nhìn ta.
“Diễn Chi vì kiêu ngạo mà lỡ mất nhân duyên, hối hận không kịp.”
“Nay xin nhắc lại lời hứa năm xưa, nguyện cùng nàng nắm tay, mãi mãi bên nhau, không bao giờ phụ bạc.”
Mặt ta nóng bừng lên, đang không biết phải từ chối thế nào thì hợt nhìn thấy Tử Dạ đứng từ xa, tay chắp sau lưng.
Vẻ mặt tuấn tú thanh nhã của chàng tối sầm lại, khí lạnh quanh người tỏa ra khiến người ta sợ hãi. Ta vội vàng đặt chén rượu xuống, bước lên nghênh đón chàng.
“Tử Dạ, sao chàng lại đến đây?”
Chỉ nghe sau lưng có tiếng của Cố Diễn Chi và những người khác.
“Thần tham kiến Thánh thượng.”
Ta quay đầu lại, thấy cả sân đều đang quỳ gối hành đại lễ, ta sững sờ không thôi, quay lại nhìn Tử Dạ.
“Thánh… Thánh thượng?”